“Đứng lại!” Một tiếng quát vừa mang theo vẻ trách cứ, vừa sốt ruột vang lên.
Thân ảnh đỏ tươi tạm dừng một chút, rồi lại tiếp tục cước bộ, bước
lên thảm lông vàng tươi như cánh hoa mai, hướng vào phòng trong.
Trong phòng, bức rèm che nhẹ lay động, hé ra bình phong ở phía sau,
vẫn là loại gỗ đàn hương thượng hạng, trên khắc cuồng long ẩn mình trong sa mạc tối đen, bên cạnh là lư hương đốt gỗ hoa lê, hương vị ngọt ngào, dịu nhẹ thản nhiên tràn ngập gian phòng…
“Mẫn Hách, mẫu hậu gọi ngươi đứng lại!” Hoàng thục phi theo tiến vào, tức giận đến mặt đỏ cả lên, làn váy vàng kim óng ánh hơi lay động, mười ngón tay nắm chặt.
“Mẫu hậu, nhi thần nghe được, người ra bên ngoài nghỉ tạm một chút,
đợi nhi thần đem miệng vết thương của nàng xử lý thỏa đáng, sẽ ra ngoài
nói chuyện với người rõ ràng, có được không?” Môi đỏ mọng vi mân, trong
lòng biết rõ mẫu phi là vì chính mình lo lắng, thật cẩn thận đem thiên
hạ ở trong lòng đặt lên giường, hắn xoay người sang chỗ khác, thấp giọng an ủi mẫu hậu.
“Hảo,” Hoàng thục phi nuốt một hơi, “Nếu ngươi không giải thích rõ
ràng, đừng trách mẫu hậu ra tay không nương tình!” Nói xong, hung hăng
trừng mắt, liếc mắt Y Y một cái, vén rèm che, chầm chậm đi ra ngoài.
Toàn thân vô lực, Y Y nhìn hắn cẩn thận cầm lấy cái chân băng bó của
nàng, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, nhìn chằm chằm vết thương sưng to
như cái bánh bao, rồi nhíu mày, nâng mi mắt, đối diện với tầm mắt của
nàng.
“Sao lại bị thương thành như vậy? Xà của ngươi không mang theo bên
người sao?” Hắn nhớ rõ, mười năm trước, khi nàng rơi xuống cạm bẫy,
chính là nhớ cái gì “Tiểu lục” chữa trị vết thương trên người.
“Mẫn Hách yêu nam, ngươi muốn như thế nào? Trước mặt mọi người, ngươi cũng dám vũ nhục ta, hoàng phi biến thành Vương phi, ngươi cho ta là
cái gì? Nữ nhân không biết xấu hổ sao?” Y Y muốn rút chân về, không ngờ, vừa khẽ động, đã đau đến nước mắt tứa ra, chỉ có thể oán hận, cắn răng
trừng hắn.
Đôi mắt phượng khinh chọn, liếc mắt một cái đã thấy khuôn mặt nhỏ
nhắn của nàng vì đau mà nhăn nhúm lại, khuôn mặt yêu mị không khỏi giơ
lên một tia khoái trá, năm ngón tay trắng noãn, thon dài nhẹ nhàng đẩy
lớp băng vải dính máu ra ngoài, tìm được nguyên nhân dẫn đến bàn chân
sưng phù, ngón trỏ hơi dùng sức một chút, nhấn một cái.
“A!” Nhất thời, bên trong phòng phát ra tiếng tru như heo bị thọc tiết.
Hoàng thục phi vừa mới ổn định tâm trạng một chút, đang tính nâng
chén trà nhấp một ngụm, không khỏi bị tiếng thét kinh hãi thế tục kia
làm giật mình, xém tý nữa đều đem Bích La Xuân thượng đẳng hất ra ngoài, đôi mắt đẹp lạnh lùng, khẽ hướng về phía rèm che, không khỏi âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải thuyết phục hoàng nhi giết chết nàng ta, sau
đó tìm cơ hội đi lên ngôi vị hoàng đế.
“Ngươi làm gì!” Y Y vừa đau vừa tức, vươn tay bắt lấy ống tay áo hắn, dùng sức cắn xé, nhưng mà cả người nàng, một chút khí lực cũng không
có, nên hành động của nàng, liền tựa như con mèo nhỏ chơi đùa cùng cuộn
len, không thấy hung mãnh, ngược lại lại có vẻ đáng yêu dị thường.
“Ngươi cho rằng ngươi không giá trị bằng ngôi vị hoàng đế sao? Bổn
vương sẽ vì một nữ nhân chẳng biết xấu hổ mà đi buông tha ngôi vị hoàng
đế? Nếu là như thế, ngươi sẽ không như hiện nay, an nhàn nằm ở trên
giường của bổn vương, mà là đi gặp diêm vương.” Âm trầm cười, hắn buông
lỏng ngón trỏ, xác định vết thương của nàng đã động đến gân cốt.
“Ta đây tình nguyện đi gặp diêm vương.” Nàng cắn răng nói.
Người nào đó lại ấn nhẹ ngón trỏ, tiếng heo tru đương nhiên lại vang
lên, hắn đắc ý dào dạt, gương mặt đầy ý cười, cầm lấy nhu bố từ tay cung nữ,“Chụp” một tiếng, úp lên chỗ xanh tím trên bàn chân sưng phù như
móng lợn.
“Một chút đau đớn đều chịu không được, còn dám gặp diêm vương?” Mẫn
Hách châm chọc cười, nhu bố mát lạnh ở trên vết thương đang sưng húp,
nóng như lửa đốt của nàng nhẹ nhàng chà lau, “Ngươi nên biết, nếu bổn
vương đã quyết định, rất ít khi từ bỏ chủ ý, ở trong vương phủ, chỉ cần
bổn vương nói ngươi là Vương phi, ngươi chính là Vương phi, so với hoàng phi, thân phận của ngươi, chỉ sợ còn tôn quý hơn.”
Có ý gì? Chẳng lẽ nàng bị giáng chức ngược lại thành thăng chức? Y Y
hất tay hắn ra, tự mình chà lau vết bột phấn còn lưu lại trên bàn chân,
đó là thuốc mà chính tay Lạc Dật ca ca vì nàng thượng dược, lại bị mình
biến thành thế này, thật là uổng phí .
Mẫn Hách cũng không so đo tính tình tựa như tiểu hài tử của nàng,
đứng dậy đi đến ngăn tủ bên cạnh tìm một ít bạch bố sạch sẽ cùng với
thuốc mỡ.
“Ngươi là cảm thấy đùa giỡn ta vui lắm sao?” Nàng thật sự không thể
tin được, hắn vì sao lại lấy ngôi vị hoàng đế trao đổi với mình? Cho dù
Phù Vân Khâu Trạch sẽ biến thành con rối, nằm trong lòng bàn tay hắn.
Tay cầm thuốc mỡ cứng đờ, đôi mắt mặc sắc phiêu thượng một tầng âm
vụ, hắn đột nhiên cười, nụ cười lạnh lẽo, lại mang chút thê lương, cúi
người xuống, hướng chỗ sưng đỏ nhẹ nhàng thổi một ngụm khí lạnh, thấy
nàng chớp chớp hàng mi, thuốc mỡ trong tay ôn nhu vạn phần bôi lên.
Thuốc vừa bôi lên thì làn da lập tức cảm thấy nóng rát như có dầu sôi đổ vào, nàng rút một ngụm khí, nhìn đôi mắt hắn hiện lên ý cười, rốt
cục hiểu được, Mẫn Hách yêu nam tuyệt đối là tên lòng dạ hẹp hòi, thích
thù dai!
“Hiện tại, nhìn xem, quả thật đùa cũng vui lắm.” sắc mặt u ám, băng
lãnh quanh năm bất chợt biến mất, gương mặt bây giờ lại tản mát ra ý
cười ôn nhu, đôi mắt nhu tình như sóng triều, làn môi mỏng, đỏ tươi cong cong, nụ cười hiền hòa không chút tà mị, tựa như bách hợp dưới nắng
mai.
Y Y bất giác nhìn đến ngốc, bừng tỉnh thì cúi đầu xấu hổ, ho khan mấy tiếng, hôm nay Mẫn Hách yêu nam thật kì quái, xem ra Lạc Dật ca ca nói
đúng, hắn dường như sẽ không tổn thương mình, nếu không, sẽ không đem cả người toàn là bùn của mình đặt lên đệm giường sạch sẽ của hắn, dường
như sợ ván gỗ cứng ngắt sẽ làm đau cái chân “bánh bao” của mình.
“Tư!” tiếng vải bị xé rách vang lên.
Trong lòng nàng “Lộp bộp” một tiếng, nâng mi mắt, chỉ thấy bàn tay
của hắn đã đem vải trên đầu gối của mình xé toạc, đang muốn sờ lên.
“Ngươi làm gì! Mẫn Hách yêu nam!” Hét lớn một tiếng, nàng một tay
chụp lại y phục đã không còn “lành lặn”, mặt đỏ giống như mông lợn quay, trán lấm tấm mồ hôi.
Đầu gối hiển nhiên toàn bộ đều lộ ra ngoài, tơ máu màu đỏ tươi ngưng
kết thành một khối, càng làm nổi bật da thịt trắng mịn như tuyết của
nàng.
“Không đem nó xé ra, chẳng lẽ muốn cho những sớ vải này cạ vào vết
thương sao, không phải vẫn còn một kiện thục khố à?” vươn tay chế trụ cổ tay đang làm loạn của nàng, sắc mặt hắn trầm xuống.
“Ta,…ta tự mình làm, không cần ngươi làm gà mẹ!”
Nàng xấu hổ, chụp lấy nhu bố bên cạnh, nhẹ nhàng chà lau, thật cảm
thấy mình hôm nay thật sự là uất ức đến đỉnh đầu, lại ở trong Mẫn Hách
vương phủ để hắn giúp mình xử lí vết thương.
“Về sau, nàng đó là nữ nhân của Tuyệt La Mẫn Hách, cho nên, chỉ cần
là chuyện có liên quan đến nàng, ta tuyệt đối sẽ bận tâm, Y Y, nàng hãy
nghe cho kỹ, bổn vương sẽ không ngăn cản nàng xuất môn, cũng sẽ không
quản chế nàng, nhưng mà, nàng phải nhớ rõ ràng, thân phận hiện tại của
nàng là Vương phi nhiếp chính vương!” đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên
một tia khác thường, sáng rọi, khẽ nheo lại, nhìn thẳng vào ánh mắt của
nàng, giống như chồn nhìn chằm chằm vào gà con, hết thảy, đều nằm trong
lòng bàn tay hắn.
Vương phi sao? Y Y lạnh lùng cắn cắn cánh mội, tốt lắm, như vậy, nàng sẽ làm một Vương phi tuyệt đối “Tao nhã” cho hắn xem!
Đối thủ là Mẫn Hách yêu nam, nàng đúng là gặp nhằm năm xui tháng hạn, sao quả tạ nện trúng đầu, lần này, tuyệt đối cũng sẽ làm cho hắn đẹp
mặt!
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1