Bên trong hoàng cung, đèn đuốc sáng chói chiếu rõ toàn bộ chính
điện, ca múa bình sinh, nhạc khúc sâu kín, các cung nữ đang cầm rượu
ngon của lạ đi lại, tiếng cười không dứt.
Ngồi ở bên cạnh Phù Vân Khâu Trạch, Y Y nhận ánh mắt cực nóng,tay rót rượu không khỏi khẽ run.
Là hắn, Mẫn Hách Vương gia!
“Nếu không thoải mái liền lui xống trước đi.” Phù Vân Khâu Trạch chú ý tới ánh mắt Mẫn Hách từ khi bước vào chính điện liền bắt đầu nhìn
chằm chằm Y Y, trên mặt tựa tiếu phi tiếu làm cho hắn tâm sinh cảnh
giác.
Đặt bầu rượu xuống, nàng lắc đầu nhìn Vương gia La Phu quốc hơn
năm mươi tuổi đang cùng các đại thần kính rượu, phỏng chừng một hồi nữa sẽ bắt đầu vào đề tài chính, hắn đến Lạc Tang tuyệt đối không phải
đơn giản làm khách như vậy, Phù Vân Khâu Trạch mở miệng bảo nàng đến
dự, e cũng là bất đắc dĩ, bởi trong tám năm nay hắn chưa bao giờ yêu
cầu nàng tham gia thịnh yến cả.
“Dù sao vẫn phải đối mặt .” Thản nhiên mở miệng, ổn định tâm trạng.
Không ngờ, Mẫn Hách vương gia lại hướng bọn họ đi tới, tà cười trên mặt dần dần mở rộng, một thân tân chế màu đỏ kim bách điệp bào
làm nổi bật khuôn mặt duy mỹ bất phàm.
Mạc Thanh đứng ở một bên hầu hạ, đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn thẳng.
“Hoàng Thượng, đã lâu không được cùng người nâng cốc ngôn hoan ,”
Đem chén không đưa cho Mạc Thanh rót rượu, Mẫn Hách Vương gia hí
mắt,nét cười bên miệng vẫn chưa mất , giả bộ nghiêng đầu,“Đúng lúc
hoàng phi cũng ở đây, nghe nói hoàng phi mấy ngày trước thân thể
không khoẻ, thần vì công vụ bận rộn không thể tới thăm, để chuộc tội, thần xin tự phạt một ly.”
Y Y cau mày nhìn hắn giả vờ đem rượu uống một hơi cạn sạch, dù có
thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể mắng trước mặt các vị đại thần .
Ngồi ở hạ vị, hoàng thục phi kinh ngạc hướng bên này nhìn một chút,
lại cười yếu ớt cùng La Phu quốc Vương gia trò chuyện với nhau thật vui
vẻ.
Bọn họ là có quen biết? Nàng đột nhiên hiểu được.
“Hoàng phi thân thể vừa khỏi hẳn không thể uống rượu, để trẫm thay
nàng uống ly này, Mẫn Hách Vương gia không cần lo lắng, thân thể hoàng
phi hiện tại thập phần khỏe mạnh.” Phù Vân Khâu Trạch học được đảo
khoái(ý là bắt chước lại), trên mặt ý cười so với Mẫn Hách Vương
gia càng sâu, đứng lên đem rượu uống cạn.
“Hoàng Thượng.”
Vương gia La Phu quốc cầm chén rượu cước bộ đi tới, hai mắt tựa hồ có chút mập mờ.
“Nghe nói hoàng phi là phượng phúc quý quốc, không chỉ điềm mỹ bên
ngoài, ngày thường lại thông tuệ(thông minh), hôm nay vừa thấy, quả thật là thiên tư quốc sắc( sắc nước hương trời), qua vài năm nữa,
nhất định là khuynh quốc khuynh thành, chính là, thần thực muốn xem
xem hoàng phi có phải trí tuệ như lời đồn không để còn về
dạy dỗ con dân, người La Phu quốc kính ngưỡng hoàng phi đã lâu, nói
vậy hoàng phi sẽ không từ chối đi?”
Đến đây! Y Y ôn nhu cười, cúi đầu tựa như thẹn thùng, bất quá ở
trong đầu đang ân cần hỏi thăm tám đời tổ tông nhà hắn chục
lần.
“Không biết Vương gia muốn như thế nào thử bản phi?” Tránh không khỏi, chỉ có thể cứng rắn lên .
Nhẹ nhàng ngẩng đầu, gặp phải Mẫn Hách ánh mắt tà cười, nàng cắn chặt răng, miệng vết thương trên ngực tựa hồ hơi hơi vỡ ra, ẩn ẩn truyền đến từng trận đau đớn.
“Này……” Vương gia La Phu quốc làm bộ mê man nhìn về phía Mẫn Hách
Vương gia, ly tán trong mắt bắn ra một tia tinh quang,“Nghe Mẫn Hách
Vương gia có thể văn có thể võ,vả lại tháng trước lại tự mình đến La Phu quốc bái phỏng, không ít quan liêu dân chúng đều biết Vương gia
năng lực sâu sắc bội phục, nếu Vương gia ra chủ ý, thực không còn gì
tốt hơn.”
“Bổn vương là Vương gia Lạc Tang quốc, như vậy, không tốt lắm đâu?”
Mẫn Hách chỉ giả từ chối, quang mang trong hai mắt không thể giấu
diếm, khóe miệng mỉm cười, đuôi mắt giống như vô tình liếc Y Y một
cái,“Không bằng như vậy, một khi hoàng phi thắng, quân quyền trong tay
ta một nửa giao cho Hoàng Thượng, như thế nào?” Dùng khẩu khí đạm mạc,
giống như đang thương lượng vài món hàng hóa, trong lời nói hương
vị châm chọc nồng đậm cay mũi.
Một nửa quân quyền? Khó trách Phù Vân Khâu Trạch hôm nay nhất định
phải mang nàng tham dự , cho dù miệng vết thương trên người nàng còn
chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Trong lòng âm lãnh cười, Y Y nổi lên bộ dáng hung hãn của tiểu hài tử.
“Thỉnh Vương gia ra chủ ý.” Ngay tại đêm nay,nàng kết thúc sự
yếu ớt để hắn biết một chút, chính mình không còn là con cừu
nhỏ chờ bị ăn thịt nữa.
Phù Vân Khâu Trạch nâng mày, bị trấn định trên khuôn mặt nàng rung
động, mày liễu khinh dương như thanh phong, đôi mắt quét một tầng tinh mang, tựa như ngôi sao trên nền trời đêm, thỉnh thoảng tỏa ra ánh
sáng rực rỡ,gương mặt tái nhợt cũng có huyết sắc nhè nhẹ.
Đây … là Y Y của hắn sao? Tổng cảm thấy, “Nàng” đã có chút phong thái.
Cúi đầu, đưa rượu vào miệng, hướng Mộc Hiệp bên người nháy mắt,
lại tiếp tục dường như không có việc gì để tay lên chỗ vịn, nhàn nhã
vui vẻ xem kịch .
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1