Thân ảnh thon dài xuất hiện rực rỡ dưới ánh nắng, khóe môi cong cong
tà tứ mang hơi thở của mùa xuân, đôi mắt màu tím vừa nhấc, đối hiện cùng đôi mắt hạnh to tròn của nàng, bất giác mỉm cười.
“Ta? Ta….thì đã sao? Ngươi biết ta, hay không biết hả?” Nghe được mấy người xung quanh hít khí, hắn cười đến thật ôn nhu.
Nương làm sao vậy, ngày thường, ở Vân thành, cho dù là gặp được quan
to quý nhân cũng chưa bao giờ có biểu hiện như vậy, như thế nào, vừa
nhìn thấy một người có diện mạo tuấn tú giống như cha nuôi liền dọa
thành như vậy? Tiểu Ngư Nhi khó hiểu nhìn nương cơ hồ đã hóa thành tảng
đá, cong cong biễu môi, thân thể nhỏ bé từ sau người nàng ló ra, thấy
Tiểu Vi Tử ca ca còn có thể đứng lên, cũng thấy không còn lo lắng nữa.
“Không biết!” Nàng giống như gặp quỷ, lắc đầu ngoày ngoạy, phản ứng
mãnh liệt làm cho mọi người đang vây xung quanh càng thêm hiếu kì.
Ngày thường, Y đại nương nàng nói một là một, sao bây giờ lại có hành động chột dạ như vậy, nhưng thật ra mọi người sờ không được ý nghĩ địa
phương.
“Y đại nương, ngươi thật sự không biết hắn sao?” Tiểu Vi Tử ôm ngực,
khập khiễng đi đến trước mặt nàng, chỉ vào đám người đang đứng vây quanh hắn:
“Bọn họ đều là thủ hạ của hắn, vừa rồi còn trộm ba lượng bạc của
chưởng quầy, có vị khách nhìn thấy, bọn họ còn không thừa nhận.” Mới đi
vài bước, vết thương bên hông nhói đau làm hắn nhe răng nhếch miệng.
Ba lượng bạc? Trời ạ, hắn sao có thể đi trộm hai , ba lượng bạc, cho dù ba ngàn lượng hoàng kim…… Cũng không thể nào a.
“Thủ hạ của hắn sẽ không lấy, hắn lại càng không lấy.” Nàng vỗ vỗ bả vai Tiểu Vi Tử, xem ra, bọn họ hiểu lầm rồi.
Nhưng, lời này vừa nói ra, nàng mới phát hiện, người đối diện cong
môi cười khẽ, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, trong lòng không khỏi thầm kêu
một tiếng: tiêu rồi!!!
“Như thế nào, không phải nàng không biết ta sao? Nếu đã không quen
biết, vì sao lại có thể chắc chắn về nhân phẩm của ta, hay là của thủ hạ của ta?” Hắn cười đến thật đắc ý.
“Đúng vậy, Y đại nương, ngươi đừng thấy bộ dạng xinh đẹp, so với cô
nương gia còn muốn diễm lệ hơn, liền thần hồn điên đảo, bình thường
ngươi đều thẳng thắn dứt khoát, đừng bị vẻ bên ngoài của hắn mê hoặc .”
Một đại hán diện mạo thô lỗ khinh thường nói, hắn ghét nhất chính là
người từ bên ngoài tới, lại còn là công tử có vẻ ngoài tuấn mỹ, bởi vì
nương tử của hắn chính là bị loại hoa hoa công tử này câu dẫn đi .
Mê hoặc? Phù Vân Khâu Trạch sờ sờ cằm, nhìn nàng sắc mắt xanh mét
nghiên đầu chuyển hướng nhìn vị đại hãn kia, bắt đầu phát biểu, bỗng
nhiên trong lúc đó, nhớ đến thiên hạ sáu năm trước đó, quả nhiên vẫn
không có gì thay đổi, có chăng chỉ là thêm một phần thành thục uẩn nhã.
“Mê hoặc con khỉ, ngươi nghĩ rằng ta là loại người háo sắc hay sao?
Vẫn là nói, ngươi cảm thấy ta và nương tử nhà ngươi giống nhau sao, chỉ
cần nhìn thấy nam nhân xinh đẹp sẽ đi theo không biết phải trái? Ngươi
hãy tự ngẫm lại đi, vì sao trước kia khi chung một mái nhà, nàng cùng
ngươi sáng chiều tranh cãi, vì sao, nàng lại cùng người khác rời đi.”
Tay chống thắt lưng, Y Y chỉ vào hắn phê phán.
Khâu Trạch là ai mà có thể để hắn tùy tiện phê bình , thiên hạ to lớn, nam nhân có thể so sánh với hắn có mấy người?
“Ngươi, Y đại nương, ta đây là đang giúp ngươi nói chuyện, ngươi như
thế nào, như thế nào trả đũa……” Sắc mặt đỏ lên, nam nhân kia chịu không
nổi ánh mắt trách cứ của mọi người, lẩn vào đám đông, bỏ đi.
“Nương của ta còn giúp ngươi tìm nương tử ngươi nói chuyện, cả phố
này có người nào không biết chứ.” Tiểu Ngư Nhi đáng thương lắc đầu, nhỏ
giọng nhắc tới.
Bởi vì như thế, cho dù là có chuyện kinh thiên động địa gì, hàng xóm láng giềng đều đi tìm cha nuôi, mà không dám tới tìm nương.
“Khả, nhưng mà Y đại nương, lúc ấy trong khách điếm chỉ có người của
bọn họ, không phải bọn họ lấy, vậy không phải là nói người trong nhà
‘tay chân không sạch sẽ’ sao?” Tiểu Vị Tử thưa dạ hỏi.
Người một nhà? Nàng đánh giá một chút vẻ mặt trung hậu thật thà của
Hoài thúc, Lý thúc; thiên chân khả ái Tiểu Vi Tử, thiện lương đến nỗi bị người ta nói thành là con cừu si ngốc, còn có con nuôi của Ngự gia gia – La Tuyệt, nhìn thế nào cũng không có khả năng.
“Tiểu Vi Tử, ngươi xác định, tiền của chưởng quầy thật sự là bị bọn
họ trộm? Không có khách nhân nào ngoài hắn sao?” Nàng hỏi ra nghi vấn.
“Đương nhiên xác định, là vị khách nhân kia nói là bọn họ lấy, á,
hắn……” Chỉ vào một cái bàn trống không, mắt Tiểu Vi Tử choáng váng, “mới vừa rồi còn ngồi ở đây……”
Khâu Trạch khép ti phiến, ánh mắt đảo một vòng ngắm phong cảnh, thật là một địa phương tốt, dân phong giản dị……
Tiểu Ngư Nhi vỗ cái trán, kéo kéo cánh tay Tiểu Vi Tử ca ca.
“Tiểu Vi Tử ca ca, các người bị lừa rồi?”
“Mắc mưu? Sao có thể như vậy?” Tiểu Vi Tử còn bị vây trong trạng thái mơ hồ, nghi hoặc cúi đầu nhìn Tiểu Ngư Nhi luôn luôn thông minh lanh
lợi.
Y Y cũng liếc mắt xem thường, ngay cả bị lừa hay không còn chưa biết, nên dù có nói là ngươi trong nhà làm, cũng không có người tin, bởi vì ở bọn họ lấy bạc phía trước, sẽ cùng mọi người nói hắn yếu “Vụng trộm ”
Đi trộm bạc.
“Người khách vừa rồi nói cho huynh biết là nhóm người kia trộm bạc của trưởng quầy không phải là người Vân thành đúng không?”.
“Ta chưa thấy qua, nhìn ngôn hành cử chỉ cùng với quần áo của hắn,
hẳn là người từ bên ngoài đến.” La Tuyệt, mười bốn tuổi, đứng dậy, nhớ
nhân dạng của người khách vừa rồi.
“Vậy đừng nói nữa, người kia chắc đã cao chạy xa bay, khẳng định
không dám trở lại , loại kỹ xảo “dương đông kích tây “ này không ngờ
cũng dùng được, hơn nữa, đối với “người nào đó” mà nói, hẳn là đã sớm
phát hiện ra rồi mới đúng.” Nàng liếc về phía Phù Vân Khâu Trạch đang
trấn định mỉm cười, châm chọc nói.
Hắc y nam tử đứng ở phía sau Khâu Trạch đang muốn tiến lên hành lễ,
lại bị hắn dùng quạt chặn lại, phải lui trở về, có chút không rõ, rõ
ràng người trước mắt chính là hoàng phi, vì sao Hoàng Thượng còn không
tiến lên nhận thức?
Đánh giá khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp trong sáng như hoa của nàng, so
với dĩ vãng còn có thêm một chút cứng cỏi, nàng quả là một đóa tường vi
diễm lệ nhưng lại có gai, giờ nàng đang ‘giương nanh múa vuốt’, vậy hắn
sẽ bồi nàng.
“’Người nào đó” mà nàng nói là đang ám chỉ ta sao? Nhiều năm không
gặp, nàng cho rằng mất hết lý trí, trở nên đần độn rồi sao?” Hắn nhíu
mày,“Yên tâm đi, vừa rồi ta đã cho thủ hạ đuổi theo , chỉ ra chưa ra tay bắt lấy, bởi vì hắn ở đâu thì thành trấn xung quanh đều sẽ phát sinh
một số án kiện, ta bất quá muốn điều tra rõ ràng, là có mưu kế hay chỉ
là ngẫu nhiên.” bên trong đôi mắt màu tím chói sáng, không hề khinh
liễm.
“Khụ, phải không? Nếu ngươi đã sớm phát hiện, còn phá hủy gì đó trong khách điếm, cũng nên bồi thường, đừng cho rằng nói vài câu là xong, dù
sao bọn họ mở cửa ra cũng phải làm ăn buôn bán, ta,… ta đi trước.” Nàng
xấu hổ khoát tay áo, một tay nắm lấy bàn tay con trai, một tay túm cao
váy, nhanh chóng lủi vào đám người chạy trốn.
Vẫn chưa vội vã đuổi theo, có chút đâm chiêu nhìn hướng nàng bôn chạy liếc mắt một cái, lộ ra một nụ cười đắc ý.
Còn muốn trốn? Y Y, thành này, nàng mọc cánh cũng khó bay!!!
[]
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1