Sao lại thế này? Toàn thân dường như có lửa nóng thiêu đốt, tựa như
chỉ có hai người tựa sát vào nhau mới giảm bớt, tay hắn di chuyển đến
chỗ nào, nơi đó sẽ thật thoải mái, cả người mềm nhũn theo, vì sao, nàng
chưa từng có cảm giác như vậy.
“Khâu Trạch, nóng quá, tại sao có thể như vậy?” ngữ khí của nàng nhu
hòa như nước, thỉnh thoảng dùng bàn tay nhỏ chồng đẩy một cách vô lực,
muốn kháng cự cảm giác quái dị, dù thế nào cũng không cảm thấy đây là
phản ứng bình thường.
“Dường như, quả dại kia có điểm không thích hợp,” Hắn cũng dừng động tác, hai mắt mông lung,
“Không phải là quả “Thôi tình” chứ? Trong “dược kinh” có ghi lại, nói là mê tình dược được làm bằng cách phơi nắng một quả dại, giã nát,
nghiền thành bột mà tạo thành, chẳng trái dại đó chính là trái này?”
Chịu được không cảm giác toàn thân nóng rực, trên trán hắn toát ra nhiều giọt mồ hôi.
Thôi tình quả? Không xong!
Nàng liếc mắt nhìn về cái lỗ nhỏ nơi tiểu lục đang nằm, nó đang cuộn
mình thành một đoàn, dường như đang ngủ, bộ dáng rất là thoải mái, hoàn
toàn không để ý đến tình trạng quẫn bách của nàng.
“Ta đi tìm tiểu lục đến giải độc, Khâu Trạch, ngươi đứng lên.” Trên
má phần cũng đỏ hồng dục hỏa, rịn mồ hôi, Y Y nhuyễn thanh mềm giọng
khuyên, muốn đứng dậy.
“Không còn kịp rồi……” Hắn cắn răng, vì nàng đứng dậy mà hạ thể chạm
sát vào dục vọng căng cứng dưới thân hắn, thanh âm trầm thấp khàn khàn.
“Cái gì?” Nàng mơ hồ ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt màu tím đã
không có minh sắc, càng không mơ hồ bàng hoàng, ngược lại giống như mãnh thú chờ phát động.
“Nàng chịu đựng một chút!” Hạ thân nhất động, hắn tiến hành rồi điên
cuồng đoạt lấy, tựa hồ chỉ có như thế, mới giảm bớt lửa nóng sôi trào
trong người.
Tay nắm chặt cỏ dại, chịu đựng cảm giác đau đớn như bị xé toạt, nàng
cắn thần, nhíu chặt mi… Một lát sau, tiếng thở dốc của nam nhân, hòa
cùng tiếng rên rỉ kiều mị của nữ nhân tạo thành một bức tranh hòa hợp ân ái mặn nồng… thật lâu, sau một tiếng gầm nhẹ, hai người thỏa mãn ôm lấy nhau, tiến vào giấc ngủ.
Bên cạnh, đống lửa vẫn bập bùng chấy, thi thoảng lại vang lên tiếng “tí tách” rộn rã….
——^^ —–~^O^~——-^^—–
Không biết ngủ bao lâu, Y Y mơ mơ màng màng tỉnh lại, toàn thân một
mảnh lo lắng, đầu cũng tựa hồ thanh tỉnh không ít, tuy trên người có cảm giác dinh dính, nhưng cảm giác cả người mệt mỏi lúc trước đã giảm bớt
không ít, tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, có điểm kinh ngạc, hai
người thế nhưng ngay tại đây, một chỗ hoang vắng thế này, xảy ra quan
hệ.
Nhìn ngực, dưới chân, cùng hai bên sườn, đều ấn đầy vô số vết hôn
ngân màu tím, mặt nàng đỏ lên, cuống quít đứng dậy, tìm được quần áo bên cạnh đống lửa, lẳng lặng mặc vào, cầm lấy một que củi đang cháy, đầu
đầy mờ mịt cùng hoang mang.
Sau này, nàng nên đối mặt với hắn như thế nào?
Nàng đã không còn là phi tử của hắn, hơn nữa, lấy thực lực hiện tại
của hắn, không phải là đối thủ của Mẫn Hách yêu nam, bây giờ mình cùng
hắn lại…, rốt cuộc nàng phải tính thế nào?
“Ngân Nhi……” Một tiếng kêu yếu ớt vang lên lại ẩn đi xuống.
Nàng ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn nhíu
chặt, dưới hàng mi thật dài lăn xuống một dòng lệ, nhất thời, Y Y như bị ngũ lôi oanh đỉnh (sét đánh), xơ cứng tại chỗ.
Vì sao, trong miệng hắn lúc nào cũng gọi Ngân Nhi, ngày ấy Mẫn Hách
yêu nam khi dùng mị thuật đối với mình trong miệng gọi, cũng Ngân Nhi.
Ngân Nhi trong miệng bọn họ, đến tột cùng là ai?
Đầu kịch liệt đau đớn, hình ảnh vào đêm trăng tròn 15 đột nhiên xuất
hiện… trong không gian ảo ảnh, Mẫn Hách yêu nam quẫn bách hỏi, mình có
phải là Ngân Nhi hay không……
Chẳng lẽ, mình cùng Ngân Nhi rất giống nhau?
Thì ra, từ trước đến nay, nàng đối với bọn họ mà nói chỉ là một kẻ
thế thân, một vật thay thế mà thôi, cho nên mới đôi với mình như vậy,
liền ngay cả Mẫn Hách yêu nam cũng?
Khó trách, trước kia một bộ muốn đem chính mình thiên đao vạn quả,
đến cuối cùng, lại đối với mình trước sau ân cần, không tiếc dùng ngôi
vị hoàng đế đến đổi, đây đều là vì nữ tử gọi là “Ngân Nhi” đi?
“Đừng chết, đừng chết, Ngân Nhi dừng chết!” Trong giây lát, khàn khàn quát khẽ, làm Y Y thu hồi tinh thần đang suy ngĩ mông lung, cuống quít
chạy tới đè lại thân thể đang vặn vẹo của hắn.
“Khâu Trạch, Khâu Trạch, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, ngươi chỉ là đang thấy ác mộng thôi.” Nàng vỗ nhẹ khuôn mặt tái nhợt của hắn, trong lòng một
trận đau đớn.
Dường như nghe được lời nói của nàng, hắn trấn định xuống, lông mi
thật dài rung động, chớp chớp đôi mắt tím mờ mịt, vừa mở mắt đã nhìn
thấy nàng, mới nhẹ nhàng phun ra một hơi.
“Ác mộng?” Hắn nhẹ giọng hỏi, “Trẫm, trẫm có phải đã nói cái gì hay không?”
“Không có, ta chỉ nghe được ngươi hô to một tiếng, bộ dáng rất là
thống khổ, ngươi mơ thấy cái gì? Rất nóng sao?” Nàng thùy hạ mi mắt, che dấu đau đớn trong ánh mắt, ngữ khí nhất khinh, khẽ động đôi môi, cười
hỏi.
Giật mình, hắn bỗng nhiên ôm lấy chầm lấy nàng, tựa đầu vào vai nàng, không ngừng cọ cọ.
“Y Y, trẫm sợ, vừa rồi rất sợ hãi, có một quái vật cứ mãi đuổi theo
trẫm, làm như thế nào cũng không chịu buông tha cho trẫm, trốn đi đầu
cũng không thoát, thật là khủng khiếp.” Nhuyễn thanh nói xong, toàn thân khẽ run.
Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài, đen như mực của hắn, nàng mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn người trong lòng.
Vì sao, nàng nhìn không thấu được tâm tư của hắn?
“Y Y?” không được đáp lại, hắn ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt ôn nhu tươi cười, lấy lòng, chỉ thấy nàng nhìn mình, vẻ mặt trách cứ.
“Ai dạy cho ngươi làm người ta mệt nhọc như vậy, thân thể không khoẻ, còn xằng bậy.” Thử nhìn hắn, nàng đặt tay lên trán hắn kiểm tra, tốt
rồi, đã khôi phục nhiệt độ lành lạnh bình thường, không còn sốt.
Làm nũng, dụi dụi vào người nàng, hắn chu chu môi, sắc mặt hơi hồng.
“Trẫm cũng không biết sao lại thế này, thân thể tự nhiên rất nóng, có phải đã làm nàng đau không, trẫm giúp nàng thổi thổi nha?” Nói xong,
liền muốn đưa tay nắm lấy y phục của nàng. ^^!
Nàng hoảng sợ, cuống quít ngừng cah85n bàn tay “sói” của hắn lại, thanh âm sắc bén: “Phù Vân Khâu Trạch, ngươi đừng làm loạn.”
Bị nhìn thấu rồi? Thân hình thoáng cứng ngắt, từ từ nâng lên mi mắt,
thấy nàng bỗng nhiên cười một tiếng, tay hung hăng nắm lấy hai má hắn,
lực đạo không mạnh không nhẹ.
“Rõ ràng là chính mình muốn, còn đổ lỗi cho trái cây, đúng là sắc lang, ngày thường làm sao nhẫn?”
“Đau, đau, thông……” miệng bị nàng kéo đến biến dạng, miệng kêu đau,
nhưng bàn tay to lại sờ soạn lên bộ ngực mềm mại cùa ai đó, đợi nàng
giảm bớt lực đạo, buông tha cho cái má đáng thương của mình, liền đắc ý
nhếch miệng cười,
“Hảo, nàng làm cho trẫm biến thành tiểu sắc lang, vậy cũng được.” đôi mắt cảnh giác thả lỏng xuống dưới, một ngụm hôn lên cái miệng nhỏ nhắn
đang đô đô kháng nghị.
Giãy dụa một chút, nàng đột nhiên mềm mại xuống dưới, tùy ý hắn đùa nghịch, nặng nề ngủ……
Hừng đông sau.
“Đừng , Khâu Trạch……” Nàng đứng dậy, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đang say ngủ, lưu luyến không rời nói.
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1