Khóe mắt liếc liếc người thật cẩn thận đi theo phía sau – Tiểu Thanh, Y Y sắc mặt phức tạp.
Phù Vân Khâu Trạch, ta, đã sớm không phải Y Y ngươi từng biết, ngươi, sao có thể ngờ được đâu?
Yên lặng dọc theo ven hồ đi một đoạn, đang muốn tiến vào đình hoa
sen, chợt thấy trong đình có một thân ảnh nam tử trẻ tuổi, theo
lý nàng nên tránh đi, không biết vì sao, cảm thấy hết sức quen mắt, nhất thời như thế nào cũng nhớ không nổi chính mình có gặp qua chưa, chân
nhỏ không tự chủ liền đi tới.
Nàng hoàn toàn không chú ý , cung nữ phía sau trên mặt nổi lên quỷ dị cười.
Càng đến gần, cảm giác quen thuộc trong lòng càng mãnh liệt, mơ
hồ xuất hiện từng trận bất an, trong đầu xẹt qua một màn máu đỏ,
hít vào khẩu khí, đang định nghiêng người rời đi.
“Hoàng phi, đã lâu không gặp, vẫn mạnh khỏe chứ?” Một đạo thanh âm đùa giỡn không mang chút cảm tình bay tới.
Y Y toàn thân sợ run, cứng ngắc xoay người, nhìn khuôn mặt đằng trước ma mị cười mỉa, hai chân không thể nhúc nhích.
Trong đình, hoa sen mới nở, nơi đây sau khi được mưa móc cọ rửa
càng có vẻ vô cùng yên tĩnh, mấy con chuồn chuồn ớt vui thích
lướt trên mặt nước lạnh, tạo nên từng vòng sóng nước, giống như
tâm nàng đã bị rung động, không thể ức chế run run.
Nàng mặt trắng như tờ giấy,còn mặt hắn lại mang màu hồng phấn.
“Như thế nào, bảy năm không gặp, nhìn thấy bổn vương lại mất hết khí huyết thế kia?” Chân mang đôi giày đen mạ vàng đi thong thả
từng bước, hắn cười đến hết sức sáng lạn, một thân y phục đỏ sẫm ,
tay áo phất phất vô cùng tuấn mỹ.(Chỗ này ta hơi chém).
Nhưng, chỉ có Y Y mới rõ ràng, bề ngoài hoa lệ bên trong lại là tên giết người như ngóe.
“Ngươi muốn như thế nào!” Liếc thấy Tiểu Thanh phía sau đột nhiên
mặt không chút thay đổi tê liệt ngã xuống, nàng ngược lại ổn định tâm
thần, mặc dù mặt có thần sắc kinh hoàng, nhưng không còn phát run.
“Ba ba.” Hắn vỗ song chưởng,“Tốt lắm, xem ra không gặp bảy năm,
ngươi không quên bổn vương, bất quá, vết thương trên mặt đã khỏi hẳn,
trông ngươi vẫn là chướng mắt .”
Trong bảy năm đó, chỉ cần thịnh yến có hắn tham gia , tuyệt đối
không thấy được thân ảnh của nàng, chỉ cần là con đường hắn hay đi
qua, nàng thà rằng quanh quẩn đường vòng cũng tuyệt không muốn
đụng chạm hắn.
Bảy năm không thấy, cũng không kỳ quái đi?
“Có chuyện nói mau, có rắm mau phóng, ta không có thời gian nghe
ngươi ở đây dài dòng.” Nếu là uy hiếp, hắn đã muốn làm được, nếu là
tới lấy tính mạng nàng, chỉ sợ, chính nàng không phải đối thủ của
hắn.
Gương mặt vốn tươi cười nghe thấy những lời này đột nhiên
trầm xuống, trừ bỏ mẫu hậu, hắn chưa bao giờ đem bất luận kẻ nào để
vào trong mắt.
Phi tử nho nhỏ này cũng dám đối hắn nói “Có chuyện nói mau, có rắm mau phóng”?
“Ực.” Y Y nuốt nước miếng một cái, lui về phía sau vài bước, khi
lưng chạm vào kết giới trong suốt, nàng liền hiểu được, nàng không
còn đường lui.
Tim , lạnh hơn phân nửa……
“Lại đây.” Hướng nàng ngoắc ngoắc ngón trỏ, ngón tay đen tỏa ra quang mang u ám.
Nàng thầm kêu một tiếng hỏng bét, không kịp niệm chú, cả người đã
bị khống chế, không thể nhúc nhích, hai chân tự động bước vào trong
đình.
Ngồi ở phía trên ghế đá, hắn vươn duỗi đôi chân dài, ngay khi nàng
đến gần liền đem cả người nàng ôm vào lòng, cảm thụ được thiên hạ
trong lòng thân thể lạnh như băng, đáy mắt xẹt qua vẻ hài lòng. ( S
:Đồ dã man * Phụng phịu bỏ đi* ta không làm nữa , Hách ca: *nắm tay kéo lại*quay lại edit cho ta diễn nốt *trừng mắt* đang ôm
dở mỹ nhân).
“Bổn vương chính là đến xem, hoàng phi bảy năm sau cùng hoàng phi
bảy năm trước có cái gì khác nhau,” Ngón tay đen ở trên gương mặt
của Y Y dao động, hắn cười đến hết sức tà mị,“Quả nhiên là có chút
tư sắc, xem này, da thịt trắng noãn, một chút vết sẹo đều không có lưu lại.”
“Phải không? Vương gia, ngươi một chút không có đổi, vẫn làm cho
người ta chán ghét, thậm chí là ghê tởm.” Y Y cắn răng, xúc cảm trên
gương mặt làm cả người nàng nổi da gà.
Ngón tay dừng lại, hắn dùng lực chế trụ cằm của nàng, đáy mắt tràn đầy khinh thường.
“Ghê tởm? Ngươi chỉ là một đứa dân đen dám nói bổn vương gia ghê
tởm,” Mị mặt lại gần đi lên, hắn thổi khẩu khí, thấy nàng vẻ mặt hiểm
ác, không khỏi nhếch miệng cười,“Vậy ta sẽ cho ngươi biết như thế
nào là ghê tởm.”
Sắc mặt từ trắng bệch biến thành đen, Y Y trợn trừng mắt cái bản mặt đang tới gần.
“Cút ngay!”
Đôi môi ấm áp nhanh chóng như bão táp đặt lên đôi môi lạnh lẽo của nàng, qua lại mút thỏa thích.
Nàng cắn chặt răng, kháng cự đầu lưỡi hắn tiến vào, thân mình vẫn không thể động đậy.
“A!” Bên môi chảy ra tơ máu làm nàng đau đớn nhăn hai hàng lông mày, chết tiệt, hắn thế nhưng dám cắn nàng!
Còn chưa thốt ra câu chửi, ngực đột nhiên truyền đến đau nhức làm
yết hầu của nàng bốc lên vị lạ, chậm rãi cúi đầu, chủy thủ sắc
bén của bảy năm trước kia giờ đã muốn đâm vào một nửa, chỉ cần
tiếp tục đẩy thêm một chút, liền cắm thẳng vào trái tim nàng!
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1