chương 210/ 247

Trong ngự thư phòng, một người tâm thần bất định lật trang sách, không yên lòng nhìn lướt qua, lại tiếp tục lẩm nhẩm trang tiếp theo, cuối cùng, không còn kiên nhẫn gập sách lại.

“Hoàng Thượng, đã không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi,” Hồng công công ách xì 1 cái, cung thân cười nói, “Tối nay có đi Long Quân điện hay không?”

Nghe thấy ba chữ “Long Quân điện”, Phù Vân Khâu Trạch bất an khoát tay áo.

“Chẳng lẽ tối nay Hoàng Thượng còn muốn nghỉ lại ngự thư phòng, ách, để làm chính sự?” Hồng công công ngẩn ngơ, Hoàng Thượng quả thực đem ngự thư phòng trở thành tẩm cung .

Lạnh lùng nâng mi liếc mắt nhìn hắn, Phù Vân Khâu Trạch phiền táo đứng dậy, thong thả bước đi, gương mặt ôn nhuận như ngọc, tuấn mi khinh quyệt, bạc thần mân khởi, bộ dáng sốt ruột.

“Ngươi đi ra ngoài trước đi.” Thấy hắn cứ đứng ở một bên nhìn mình chằm chằm, không khỏi ra lệnh đuổi người.

“Nô tài cáo lui.” Tuy là lo lắng cho long thể Hoàng Thượng, Hồng công công vẫn là không thể không khom người cáo lui, đi tới cửa, lén lút liếc mắt nhìn Hoàng Thượng một cái, trong đầu hiện lên một bóng người.

Mà giải linh nhu tìm hệ linh nhân, hắn vui tươi hớn hở đóng cửa lại, phân phó thị vệ ngoài cửa cẩn thận canh gác, liền bước nhanh hướng Long Quân điện đi đến.

“Oành!” Đem toàn bộ tách trà hất bay, Phù Vân Khâu Trạch phiền táo còn chưa tan, chưa từng nghĩ tới nàng sẽ yêu cầu ra cung, hôm nay, hắn vẫn cố ngụy trang trấn định, giờ phút này đã tan rã.

“Hoàng Thượng, nếu đã luyến tiếc không nỡ, sao không mở miệng giữ lại?” thanh âm của Mộc Hiệp từ cửa sổ truyền vào.

“Ngươi đã nghe thấy nàng nói rồi đó, ngươi cho rằng trẫm có thể giữ nàng lại được sao?” tiếng nói chua sót hơi hơi khàn khàn, hắn đi đến bên cửa sổ, mở ra, quả thực nhìn thấy một bên mặt với với sẹo dài của Mộc Hiệp.

Mộc Hiệp trầm mặc, chỉ là trèo tường đều có thể trèo đến hai mươi năm, bấy nhiêu cũng có thể biết được tính tình của hoàng phi, nàng đã nói thì tuyệt đối phải làm, ai cũng không ngăn được.

“Nhiều năm như vậy, trẫm vẫn cho rằng,chỉ cần thật tâm đối xử tốt với nàng, là có thể giữ được trái tim nàng, cho dù trẫm lao tâm khổ tứ, dốc hết tâm sức, cuối cùng, cũng chỉ là chán ghét.”

“Thuộc hạ không ngờ hoàng phi lại cứng rắn như vậy. Tuy rằng biết hoàng phi là thê tử kiếp trước mà Hoàng Thượng từng đề cập đến, nhưng không ngờ lại phức tạp như vậy, huống chi còn đối địch với cả Vương gia.” Mộc Hiệp cũng có chút khó có thể tin, ngày thường hắn rất kiệm lời, hôm nay cũng không khỏi nhiều lời vài câu.

“Thôi, tùy nàng đi.”

Phiền táo đóng cửa sổ lại, Phù Vân Khâu Trạch nhu nhu mi tâm, nhìn thoáng qua ngự thư phòng vắng lặng yên tĩnh, đáy lòng làm thế nào cũng không thể bình ổn.

Đi trở về bàn sách, cầm bút lông, đang muốn luyện chữ để bình phục tâm tình.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, hoàng phi cầu kiến!” Ngoài cửa, thanh âm của tiểu thái giám gác đêm vang lên.

Y Y!

Trên mặt vui vẻ, đem bút đặt qua một bên, hắn cúi đầu sửa sang lại trang dung, vội ho một tiếng, đứng thẳng người.

“Cho nàng vào.”

Thanh âm lạc định, đại môn liền bị hai thị vệ mở ra, thân hình lã lướt chầm chậm mà vào, cúi đầu, đi đến trước mặt hắn, từ từ hạ thấp người.

“Tham kiến Hoàng Thượng!”

“Là ngươi!”

Chỉ nghe thanh âm, Phù Vân Khâu Trạch liền biết người đến là ai, lạnh lùng cười, không chút nào che dấu sự chán ghét bên trong đôi mắt màu tím,

“Ngươi tới làm cái gì? Dám cả gan giả dạng hoàng phi, lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ, như thế nào, lại là Mẫn Hách Vương gia sai khiến ngươi?”

Ngẩng đầu mỉm cười, Sầm Nhi không ngờ hắn nhanh như vậy đã nhận ra mình, liếc mắt nhìn những mảnh gốm sứ rơi vãi trên sàn, tự động đứng dậy, đi đến một bên tọa hạ.

“Ngươi cũng biết, hắn đối với ta từ trước đến nay chỉ có khinh thường” khẩu khí của nàng có chút bất đắc dĩ, “Người hắn để ý là ai, ngươi hẳn là người rõ ràng nhất, ta bất quá chỉ là một thế thân, huống hồ, hắn cũng chưa bao giờ nhìn thẳng vào ta.”

“Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi tới tìm trẫm có chuyện gì, không có thì mau cút ra ngoài đi.” Hắn nhặt bút lên, tính tiếp tục luyện chữ.

Thấy hắn ngay cả ngẩng đầu liếc mắt nhìn mình một cái cũng lười, nàng chỉ là hé miệng cười, một chút cũng không ngại thái độ lạnh như băng này của hắn, đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, nhìn hắn đang viết 2 chữ “Y Y”.

“Ngươi thực tính cho nàng ra cung?” Nàng lấy tay vuốt vuốt lọn tóc của chính mình, nghễ hắn.

Tay hơi ngừng lại một chút, hắn hơi ngẩng đầu, ánh mắt u lãnh, gương mặt tuy rằng giống nhau như đúc, nhưng lại là hai người hoàn toàn khác biệt.

“Sao ngươi biết được? Bất quá, đây mới là việc của hôm qua, ngươi bị đày vào lãnh cung nhưng tin tức cũng thật nhanh, chẳng lẽ, ở bên cạnh trẫm có gián điệp của ngươi?”

“Gián điệp?” Nàng ngẩn ra, tự giễu lắc đầu,“Một người bị vứt bỏ như ta, làm sao có khả năng xắp xếp gián điệp, Hoàng Thượng, người đánh giá ta quá cao rồi.”

“Đừng nói với trẫm hôm nay ngươi tìm đến đây, chỉ đơn thuần vì muốn nói chuyện phiếm, để giải mối khổ tương tư của ngươi đối với Mẫn Hách Vương gia?” Đem giấy đã viết xong xếp gọn qua một bên, trong lời nói của hắn tràn đầy vẻ châm chọc.

Nhưng mà, người đứng ở ngoài cửa cũng là dừng lại tay định gõ cửa, nhìn Hồng công công cười tủm tỉm bên cạnh, phất tay, ngụ ý bảo hắn rời đi.

“Hắn đối với ta như thế nào, ta cần gì phải suy nghĩ đến hắn, nói như thế nào, ta có nhớ cũng phải nhớ ngươi mới đúng, ngươi dù sao cũng là Hoàng Thượng, là người mà phụ vương muốn mượn sức.” tay của nàng vươn ra, ngay tại thời điểm gần như sắp chạm đến mặt rồng là lúc, bị một chưởng vô tình đánh bay, vô tình nhún nhún vai.

“Có ý tứ gì? Nan bất thành, ngươi là đang ám chỉ trẫm có thể đến làm phò mã của La Phu quốc ngươi?”

“Hiện tại, ngươi ở Lạc Tang, chẳng qua là hoàng đế hữu danh vô thực, đại quyền đều rơi vào tay người khác, nếu ngươi đồng ý cùng chúng ta hợp tác, nói không chừng ngươi còn có cơ hội đoạt lại, thế nào, muốn thử hay không?” Nàng cười mị mắt, còn hắn càng lúc càng lãnh đạm, làm nàng càng muốn yếu đùa.

“Ác? Xem ra trẫm thật đúng là rất may mắn, phò mã La Phu quốc, nói không chừng so với một hoàng đế không có thực quyền càng tốt hơn, huống hồ, còn có thể đoạt lại ngôi vị hoàng đế.” Hắn cúi đầu, giống như còn thật sự tự hỏi, thùy hạ mi mắt, trong ánh mắt hoàn toàn rét lạnh.

Thì ra hắn nghĩ như vậy …… Đứng ngoài cửa, Y Y bối rối xoay người, cắn môi, hai mắt mờ mịt, liếc mắt nhìn bầu trời bị mây đen che kín, không một chút ánh sáng, không khỏi tự giễu chính mình tự mình đa tình, nghĩ rằng hắn nhờ Hồng công công tới tìm chính mình, là muốn giữ mình lại. (sao mấy nữ 9 đến đoạn gây cấn là hay thế này… hức, ức chế TT^TT)

Kỳ thật, trong lòng hắ cũng muốn làm phò mã gia của La Phu quốc, còn có mong muốn đoạt lại giang sơn thuộc về hắn.

Rời khỏi ngự thư phòng, nàng hướng về phía Tiểu Thanh đang cầm đèn khoát tay áo, nhẹ giọng nói: “Trở về đi, Hoàng Thượng đã ngủ rồi, không cần quấy rầy.”

Nghi hoặc nhìn nàng phiếm hồng hốc mắt, Tiểu Thanh cũng không dám hỏi nhiều, giúp đỡ nàng lặng yên rời đi.

Trong ngự thư phòng, Sầm Nhi trong lòng mừng thầm, chậm rãi cởi bỏ xiêm y, hướng tới bên tai hắn thổi một hơi khí như hoa lan, tay nhỏ bé như xà trơn trượt, bò lên thắt lưng hắn, đang muốn cởi bỏ đai lưng, thì một giọng nói tựa như hàn băng địa ngục làm động tác của nàng cứng đờ.

“Ngươi vẫn nên bảo trụ địa vị của mình trước rồi nói sau, công chúa La Phu quốc, không ngờ Chính vương thật đúng là có tấm lòng nhân hậu, trên đường tùy ý đem về một nữ tử có dung mạo giống hoàng phi như đúc để dưỡng dục, là dụng tâm kín đáo, hay là… trùng hợp?” Hắn cười lạnh, liếc mắt nhìn nàng vẫn còn ngẩn ngơ tại chỗ.

Bình luận





Chi tiết truyện