Hắn nhíu nhíu mày, nhìn người đang xụi lơ dưới chân mình, dạ minh
châu chói rọi trên gương mặt tái nhợt, trắng bạch như giấy trắng, ngày
thường lung liếng má phấn hồng tươi, nay lại nhợt nhạt không còn huyết
sắc.
“Như thế nào, ngươi cũng sợ hãi bổn vương vặn gãy xương cốt của
ngươi? Đường đường hoàng phi đương triều, ngay cả chết còn không sợ, thế nhưng lại sợ bổn vương?” Hắn cười nhạo, lạp xã y phục, tú dào đỏ tươi
ánh lên gương mặt tái nhợt một chút huyết sắc.
“Mẫn Hách yêu nam, ngươi hiện tại cùng vô lại có gì khác nhau?” Vừa
nghe thấy lời nói đầy châm chọc của hắn, thiên hạ bé nhỉ vốn đang suy
suyễn không còn khí lực, xụi lơ ngồi bệt xuống sàn, nhịn không đợc, đô
đô miệng nhỏ:
“Nếu không phải tại ngươi cứ lôi ta kéo bên này lại nhảy ang bên kia, cuối cùng còn rơi vào cái nơi quỉ quái này, cùng lắm thì ta cùng ngươi
lại tái đấu một lần nữa, ai thắng ai bại còn chưa phân rõ đi?” Không
nghĩ tới, ngay từ đầu hắn đã biết nàng giả trang, còn cố ý làm như không biết, nàng cắn chặt răng, tiểu nhân bỉ ổi!
“Như vậy, ý của ngươi là…” Hắn ngồi xổm xuống, đôi mắt nhíu lại, ẩn
ẩn lộ ra một cỗ hương vị nguy hiểm,“Tỷ thí lần trước bại bởi ngươi, về
sau, bổn vương liền không thắng được ngươi?”
Liền Y Y trừng mắt nhìn nam tử trước mặt, mẫn cảm ngửi được hương vị làm người ta bất an.
Dưới ánh huỳnh quang lung linh, lập lòe của dạ minh châu đôi mắt hẹp
dài, yêu mị vi liễm , song mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng cong cong, mái
tóc tùy ý rối tung phía sau, tóc đen như mực, y bào đỏ tươi, càng làm
nổi bật làn da tuyết trắng, không chút tỳ vết, hắn, giờ phút này hai chữ “yêu nghiệt” đã không còn đủ để hình dung, hắn bây giờ, còn điềm đạm
đáng yêu nha!
“Ngươi là thích ở trong này tranh cao thấp vài lần?” Nàng cười khẽ, đột nhiên cảm thấy hắn cũng không đáng sợ .
“Thích,” khẩu khí của hắn vang lên, trong mắt tràn đầy khinh
thường,“Lung trung chi điểu (???) còn muốn lãng phí thể lực vào việc cỏn con này, giết ngươi, bất quá cũng dễ như trở bàn tay, nhưng hiện tại,
bổn vương không có hứng thú.”
Y Y biến sắc, nghe ra được sự khinh miệt trong lời nói của hắn, cười lạnh một tiếng.
“Nghe nói Mẫn Hách Vương gia thông minh hơn người, không nghĩ, lại
vẫn là rơi vào trong cạm bẫy, nói cho cùng vẫn là ngu xuẩn, bản phi thật đúng là nhìn không ra.”
“Ngươi!” bị nói nhưng không thể cãi lai, đôi mắt vốn là đang bật ra
hỏa diễm lại biến mất vô tung, bạc thần lại khẽ nhéch ra một nụ cười như ánh trăng non.
Người nào đó cố tình tiến về phía trước một chút, đem hơi thở ấm nóng phả vào mặt nàng, ngón tay cũng vươn ra, chạm vào cần cổ trắng noãn,
tinh tế vuốt lên da thịt mềm mại mẫn cảm.
Thật ngứa a, giống như có một con sâu lông đang bò a, cảm giác thật
khó chịu, rụt cổ, muốn lui về phía sau, nhưng vừa lùi đã chạm vào song
sắt, cảm giác lạnh lẽo truyền đến làm cho nàng bất giác run nhè nhẹ.
“Ngươi sợ hãi ?” Hắn vừa lòng nâng lên mi mắt, tầm mắt vẫn chăm chú
nhìn nàng, nhận thấy thân ảnh bé nhỏ run lên nhè nhẹ, trong lòng không
tránh khỏi một chút vui sướng ,“Ngươi cho là, bổn vương thật sự không
dám giết ngươi sao?” Nói xong, bàn tay ấm áp đột nhiên xoay ngược lại,
nắm lấy cần cổ cao gầy của nàng, sắc mặt âm trầm.
“Dám, Mẫn Hách yêu nam như thế nào lại không dám, chẳng qua, là không muốn giết mà thôi, tựa như linh miêu, chơi trò mèo vườn chuột, chơi đến khi con mồi không còn sức chống cự mới một ngụm nuốt vào bụng, loại trò chơi này biến thành ham mê, ta như thế nào không hiểu?” Nàng ôn nhu
cười, bộ dáng thờ ơ, lời này không biết là đang châm chọc chính mình hay là Mẫn Hách yêu nam đây?
Có ý tứ gì?
Mẫn Hách lãnh mâu, cúi đầu quan sát nữ nhân trước mặt, trong tận sâu
đáy mắt của nàng không hề có một tia gợn sóng quật khởi, hắn như nhìn
thấy được mặt nạ băng lãnh dối trá của mình đang đeo trên gương mặt bé
xinh này, cõi lòng ẩn ẩn chút cảm giác mơ hồ không rõ.
“Ngươi đem bổn vương so sánh với miêu? Biến thành ham mê?” Ngữ điệu có chút hờn giận.
“Chẳng lẽ không đúng? Lần đầu tiên tỷ thí, ngươi rõ ràng có thể tự
mình thoát khỏi bóng dáng thuật của ta, vì sao, lại không bẻ gãy thuật
pháp chế trụ? Nếu không phải ngày ấy ở bên trong lãnh cung ngươi động
thủ, dễ dàng thoát khỏi trói buộc, ta vẫn còn chưa biết, vẫn còn đắc chí tự cao, có lẽ, ta mới chính là kẻ không biết trời cao đất rộng, mới dám đem ngươi trở thành địch nhân.” Nàng nói bằng thanh lượng cực nhẹ,
nhưng mà, làm cho hắn nghe vao tai cũng cực kì không thoải mái.
Khiêu khích thùy hạ mi mắt, nhìn bàn tay to đang đặt trên cổ, bàn tay này ấm áp, xuyên thấu qua đổ mồ hôi lạnh, sưởi ấm một chút da thịt lạnh ngắt của nàng, ẩn ẩn truyền đến từng trận cảm giác thoải mái, mặc dù
không giống như cảm giác ấm áp mà Khâu Trạch mang lại, nhưng cũng là một cảm giác yên ả khác.
Mẫn Hách đôi mắt trung hiện lên một tia kinh ngạc, gợi lên môi đỏ mọng, đạm cười.
“Thì ra là ngươi vẫn có điểm tự mình hiểu lấy, bổn vương còn tưởng
rằng, dân đen đên từ dân gian cũng chỉ là một cái bao cỏ, không hơn
không kém, lại có thể nhìn thấu như vậy, cũng tốt…” (haiz, sao cứ là
“bao cỏ”, mà hok hỉu bao cỏ là gì nhỉ?)
“Ngươi vốn sẽ không giết ta, ta vì sao còn phải sợ ngươi?” Chuyện vừa chuyển, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng tựa hồ có một chút tinh thần
mà đạm cười, tản mát trong khí lại ẩn ẩn một mùi hoa lê, không nhạt cũng không đậm, ngọt ngào lại thuần khiết.
Hắn ngẩn ra, bàn tay xiết lấy cổ nàng bỗng cứng đờ, đột nhiên cười
lạnh, trên tay, lực đạo lớn thêm vài phần, đôi mắt lộ ra tà khí, hơi thở như hoa lan phủ bên tai nàng, thấp giọng nói.
“Dựa vào cái gì, không giết ngươi? Ngươi bất quá là một quân cờ bên
cạnh Phù Vân Khâu Trạch, thiếu đi một quân cờ, ta liền có thể mau một
ngày ngồi lên vương vị, huống chi, ngươi là phượng phúc, giết ngươi,
giang sơn của hắn khó giữ được, thiên hạ lê dân dân tâm không về, bổn
vương, cầu còn không được.”
“Vậy ngươi hiện tại liền giết ta.” Nàng nhẹ giọng nói.
Thở dài, nhẹ nhàng mà hạp thượng mi mắt, trong đầu một mảnh trống vắng, không giãy dụa, mà là đạm mạc chờ đợi.
“Ngươi đã khát vọng muốn tử như thế, bổn vương liền thành toàn cho
ngươi!” Thanh âm trầm thấp vang lên, u oán, lạnh lẽo như vang vọng từ
địa ngục không lối thoát, tàn nhẫn vô tình…
Cảm thụ được trên cổ lực đạo càng lúc càng buộc chặt, không khí bên
trong lồng ngực suy suyễn, cạn kiệt, nàng hé mở cái miệng nhỏ, bản năng
muốn thu lấy dưỡng khí, nhưng vẫn là quật cường nắm chặt hai tay, không
nhúc nhích.
Ngay lúc dưỡng khí gần như cạn sạch, bàn tay xiết lay cổ dường như
hơi lỏng ra, nàng vô thức ôm lấy cổ, cũng vô tình ôm lấy bàn tay ấy,
miệng nhỏ toan mở ra hút lấy chút dưỡng khí….
Đột nhiên, hai cánh hoa còn vừa mới hé mở đã bị một đôi môi bá đạo ấn xuống, đầu lưỡi trực tiếp lược tiến, tiến công chiếm đóng thành trì,
hấp thụ ngọt hương.
Mở to hai mắt, Y Y kinh hãi, muốn nhắm lại cái miệng nhỏ nhắn, nhưng
mà, bàn tay xiết trên cần cổ của nàng lại gia tăng lực đạo, chỉ khi hắn
cuồng dã hôn nàng, bàn tay ấy mới hơi buông lỏng, khi đôi môi tả ác đó
bị nàng đẩy ra, lực đạo lúc sau lại tăng hơn lúc trước ba phần, đợi cho
nàng tay chân như nhũn ra, há mồm thở dốc, môi lưỡi lại ức hiếp đi lên.
Lần này, hắn tựa hồ thu liễm chút bạo ngược, lúc nàng suy suyễn, chân tay mềm nhũn vô lực, động tác lại nhẹ nhàng, như có chút nâng niu, đầu
lưỡi v82n quanh cánh môi sưng mọng, như là đang nhấm nháp trân phẩm,
từng ngụm nuốt vào.
Tứ chi vô lực, lại không thể không dựa vào hắn trong miệng sở độ khí
hô hấp, trong lòng không khỏi vừa tức vừa hận, đôi mắt trở nên vô hồn,
một giọt nước mắt theo khóe mắt lăn dài trên gò má tái xanh…
Mi mắt đột nhiên vi liễm, ánh mắt trở nên có tiêu cự, lóe lên một tia hàn quang, ngay lúc đầu lưỡi của hắn luồn tiến vào trong miệng nàng,
hai hàm răng quyết tâm cắn xuống thật chặt.
“Ngươi là như thế đối phó với ân nhân cứu mạng?” Hắn cau mày, vươn
đầu lưỡi, yêu mị liếm vệt máu đỏ tươi của chính mình còn vươn trên khóe
môi, trong miệng, huyết tinh hương vị nồng hậu mà gay mũi, nhưng mà,
cũng tà tứ liệt khai thần, bên môi dật ra một nụ cười tà ác như quỉ
Satan.
[]
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1