“Con, lại đây!” Hướng Tiểu Ngư Nhi vẫy vẫy tay, nàng ổn định khí
huyết, tận lực bày ra một dáng “mẫu thân từ ái”, khóe miệng hơi hơi giơ
lên, liếc liếc mắt nhìn sáu gã đại hán vẫn còn đang “Bận rộn chuyển
nhà”.
“Nương, người không phải muốn đánh con chứ?” Tiểu Ngư Nhi rụt đầu,
không đúng, mỗi lần chỉ cần mẫu thân lộ ra biểu tìnhthế này, mình nhất
định sẽ bị đánh nha.
“Đánh cái đầu con, nếu không lại đây, ta thực sẽ đánh con đó!” Đột
nhiên quát lên, nàng huy huy quyền đầu, làm ra tư thế muốn đánh đến nơi.
Thôi được rồi, Tiểu Ngư Nhi vẻ mặt cầu xin, lưu luyến vòng ra phía
sau Khâu Trạch đi qua, lau lau gương mặt đen sì, bảo trì thần sắc cảnh
giác, đôi mắt tròn xoay chuyển khắp nơi.
Lấy ti quyên sạch sẽ ra, nhẹ nhàng chà lau vết bẩn trên mặt con, nàng bất đắc dĩ lau đi lau lại vài lần, phát hiện ti quyên cũng đã bẩn, mà
gương mặt của tiểu gia hỏa này vẫn còn lấm lem, xem ra, không tắm thì
kh6ng sạch được.
“Đi, mau đi rửa mặt.” Vỗ vỗ bờ vai của hắn, làm này phải tắm rửa sạch sẽ.
Mặc kệ, nói như thế nào, con trai vẫn còn nhỏ, có nhiều cuyện nói thế nào nó cũng chưa hiểu hết, hơn nữa, lấy tính cách của Phù Vân Khâu
Trạch, khẳng định sẽ “lợi dụng” con trai uy hiếp mình, mình tuyệt đối
không thể làm cho hắn thực hiện được.
Tiểu Ngư Nhi quay đầu nhìn phụ thân cùng nhị cha nuôi liếc mắt một
cái, thấy hai người đều gật đầu, cũng không dám kháng nghị, chỉ phải
“Lạch cạch lạch cạch” bước nhỏ rời đi.
“Uy, các ngươi đây là cùng một chỗ khi dễ ta?” Con vừa ly khai, nàng
lập tức thay đổi sắc mặt, mắt hạnh buông xuống, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói, “Không chỉ muốn đoạt nhà của ta, còn muốn con của ta, các
ngươi là cường đạo sao?”
Nàng không phải quá “ngây thơ” đi? Đường đường là hoàng phi, còn sợ
người khác đoạt nhà của mình? Mẫn Hách mím môi cười, biết người làm Y Y
nổi hỏa cũng không phải mình, cũng trầm mặc không nói, muốn xem Phù Vân
Khâu Trạch có phản ứng gì.
“Đoạt thì như thế nào?” Phù Vân Khâu Trạch cười cười,
“Toàn bộ thiên hạ Lạc Tang đều là của trẫm, lấy một ngôi nhà, thì có
đáng gì? Cho dù là đoạt, thì cũng đã sao, nàng sẽ làm thế nào đây? Đi
đánh trống minh oan, hay tính cùng trẫm cáo ngự trang? Phải biết rằng,
muốn cáo ngự trang, trước hết cần phải bị đánh cho chết đi sống lại mới
được, ta nghĩ nàng chịu không nổi đến đó đâu”
“……” Nàng cuối cùng cũng biết một người khi trở nên bá đao sẽ ngang
tàng thế nào rồi, có thể nói ngang nói ngược, còn có thể bày ra bộ dáng
cao cao tại thượng, thật chỉ có Phù Vân Khâu Trạch mới làm được a.
Vẫn im lặng, Mẫn Hách tế mắt một điều, đôi mắt mặc sắc nổi lên một chút hứng thú, mị hí mắt, khóe môi đỏ tươi dật ra một câu.
“Đáng tiếc, ngươi có thể cướp được thiên hạ, cũng không thể chiếm
được lòng của nàng. Cho dù người có theo ngươi trở về, ngươi có thể đảm
bảo, nàng sẽ ngoan ngoãn ở lại, không lén lút chạy ra cung nữa sao?”
“Ta thích săn bắn, hơn nữa, đối tượng là nàng.” Phù Vân Khâu Trạch
mỉm cười vươn một ngón tay rất có mỹ cảm, chỉ hướng Y Y đang lườm chính
mình, bất giác, khóe miệng ý cười càng sâu.
Nàng hiện tại tựa như một cọp mẹ nhe răng múa vuốt, hoàn toàn không
có trói buộc, nhưng càng làm tăng thêm vẻ thành thục ý nhị, nhất là
tuyết phong kia, một lần sinh nở đã đẫy đà không ít, làm hắn lưu luyến
không nỡ dời mắt.
Có ý gì, hắn là đem mình trở thành động vật để săn bắn? Hơn nữa, hắn
rốt cuộc đang nhìn cái gì thế hả? Theo ánh mắt Khâu Trạch, Y Y nhất thời quẫn bách lấy hai tay che ngực, hai má ửng hồng.
“Muốn ta trở về cũng có thể, bất quá, chờ Lạc Dật ca ca trở về.” Thở dài, nàng đột nhiên nói.
Đơn giản như vậy đã đồng ý? Mẫn Hách kinh ngạc, trương há mồm, mình
còn tưởng rằng sẽ có trò hay để xem, nàng như thế nào sao lại có thể đáp ứng đơn giản như vậy? Bất quá, muốn Lạc Dật trở về, thời gian ít nhất
cũng phải thêm nửa tháng, trong lúc này, khẳng định sẽ không nhàm chán,
dù sao Phù Vân Khâu Trạch đã ra cung, nhất định không dễ dàng như vậy đã trở về, xem ra, hắn sẽ ở Vân thành làm đồ ngốc nửa tháng .
“Có thể, nhưng trong khoản thời gian này, nàng cùng ta phải ở cùng
nhau, bởi vì vợ chồng chúng ta ly biệt đã sáu năm, ở trước mặt con, cũng phải có bộ dáng cha mẹ, không phải sao?” ý cười trong suốt, hắn điểm
nhẹ cằm dưới, đồng thời lại đưa ra điều kiện, ánh mắt tự nhiên lại lên
xuống người nàng.
Cái gì có bộ dáng cha mẹ, là vì thỏa mãn tư dục cá nhân thì có! Y Y
mặt đỏ hồng, tay nhỏ bé giảo góc áo, do dự thùy hạ mi mắt, lông mi thật
dài che dấu mâu quang bốn bề sóng dậy, mang theo nhè nhẹ e lệ.
“Ta phản đối!” Mẫn Hách lại giơ lên một tay, bộ dáng rất là kiên quyết.
Không được, mình cũng không thể khinh địch như vậy, để hắn tiếp cận Y Y, bằng không, công phu nhiều năm như vậy không phải đều uổng phí sao?
“Một người ngoải như ngươi, có tư cách gì phản đối, nói sao đi nữa,
có đồng ý hay không đều do nàng, không phải đợi ngươi cho ý kiến.” Cười
lạnh, nhìn hắn một cái, Khâu Trạch nhưng là nắm chắc mười phần.
“Ta là nhị cha nuôi của Tiểu Ngư Nhi, đương nhiên có thể phản đối!”
cho dù có chút gượng ép, nhưng quan hệ như vậy cũng coi như là thân
thiết rồi.
“Đáng tiếc, ta là phụ thân thân sinh của Tiểu Ngư Nhi!” Lắc đầu,
trong miệng còn cố ý thêm 2 tiếng “Chậc chậc”, trong mắt Phù Vân Khâu
Trạch có tia khinh miệt rõ ràng.
“Ngươi!”
hai người nọn họ là tiểu hài tử sao? Y Y liếc mắt nhìn hai người một
cái, bất đắc dĩ nhún nhún vai, nhưng như vậy cũng không phải biện pháp,
lấy cá tính Khâu Trạch mà nói, không đạt tới mục đích, tuyệt đối sẽ
không bỏ qua.
“Dừng, không được nháo!” Nàng cầm lấy một cái mộc bồn, gõ hai tiếng, ý bảo hai người bọn họ im lặng,“Đây là chuyện của ta, đương nhiên do ta
làm chủ, Khâu Trạch, ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi, nhưng mà, đổi
lại, đến lúc đó, vô luận ngươi nhìn thấy cái gì, cũng không được kháng
nghị, được không?” Hừ hừ, ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta vô nghĩa.
Cái gì kêu là “nhìn thấy cái gì, cũng không được kháng nghị”? Hắn
sửng sốt, vuốt cằm, suy nghĩ ý tứ trong lời nói của nàng, nhưng nếu
không đồng ý, cũng chính là đem điều kiện của chính mình phủ định, nói
cách khác, không thể cùng nàng ngủ cùng phòng .
“Hảo, ta đáp ứng.” Binh đến tướng chặn, nước lớn đắp đê, còn có cái gì mình muốn mà không được!
Thấy hắn sảng khoái như thế, Y Y gợi lên khóe môi, mắt hạnh híp lại, lộ ra một nụ cười gian trá, tốt lắm!
Nhưng vào lúc này, Tiểu Ngư Nhi vừa tắm rửa xong đã lon ton chạy ra,
gương mặt nhỏ nhắn, sạch sẽ, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía mẫu thân
đang tươi cười quái dị, không khỏi gãi gãi đầu, bình thường, nếu mẫu
thân có biểu tình này, khẳng định là đang muốn hãm hại ai, không phải là mình chứ?
“Tiểu Ngư Nhi, cha con sẽ tạm thời ở nơi này, chờ cha nuôi trở về,
chúng ta sẽ về nhà.” Nàng đi qua, một phen ôm lấy hắn, dùng sức hôn má
nó, bảo bối, con nhất định không được bỏ lại mẫu thân đó.
Mắt hạnh chợt lóe, nàng cười đến run run cả người.
“Ách, hảo.” Hắn bất an gật gật cái đầu nho nhỏ, trong lòng bắt đầu lo lắng không yên.
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1