Mẫn Hách yêu nam!”
Nàng kinh hô, nhanh chóng vươn tay cầm lấy bàn tay to của hắn, nhưng
thiên hạ mảnh mai làm sao có thể nâng nổi thân hình của một nam tử đã
muốn trưởng thành, nâng dậy không xong ngược lại bị sức nặng của hắn kéo xuống, ngã nhào lên khuôn ngực rắn chắc của hắn.
Hắn nhíu nhíu mi.
“Đau!”
Thanh âm trầm thấp, ẩn ẩn mang theo cảm giác đau đớn không thể chịu
đựng thêm mà bật ra tiếng rên rỉ, mồ hôi túa ra làm cho toàn thân ướt
sũng, hắn nằm im thin thít, đã vô lực mà cử động.
Ngã đến choáng váng, đang lồm cồm ngồi dậy, sờ sờ cái cằm đau nhức
của chính mình, Y Y vừa ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt thống khổ, tràn
ngập biểu tình đau đớn của Mẫn Hách
“Không có việc gì chứ? Ngươi đau ở đâu? Đau thế nào? Mẫn Hách yêu nam.”
Nói xong, vươn bàn tay nhỏ chạm đến cái trán ướt đẫm mồ hôi của hắn,
nhìn hắn đau đớn, nàng quẫn bách, cố gắng dùng lực kéo tay hắn, muốn
nâng hắn dậy, nhưng cho dù nàng làm thế náo, người nằm dưới đất vẫn bất
đông, không nhúc nhích, vô lực, nàng chỉ biết ngồi nhìn hắn.
Bàn tay nhỏ lại đặt trên cái trán của hắn một lần nữa, không cảm giác có dấu hiệu nóng lên, nàng mới thấy nhẹ nhõm một chút, thở hắt ra một
hơi.
Hơi thờ ấm áp phả vào mi mắt, Mẫm Hắc nhíu mi, sau đó bạc thần nhẹ
nhàng hé mở, mấp máy, mê hoặc lòng người, làm cho người ta có cảm giác
muốn phạm tội, thật muốn cắn xuống một ngụm.
“Bổn vương, khát ……”
Đôi mắt ẩn ẩn một tầng sương mờ, hắn tà tứ cười nói, nhưng gương mặt vẫn trắng bệch vô lực.
Trên bạc môi tái nhợt tứa ra một giọt máu đỏ tươi, yêu dị chói mắt
như một đóa hoa của địa ngục, yêu dã lắc lư, khuếch tán, cắn nuốt tái
nhợt nhưng lại làm cho người thấy đau lòng, xót xa.
Y Y ngẩn ra, nhìn quanh bốn phía, làm sao có nước? Trừ bỏ song sắt lạnh lẽo, còn lại chỉ là bóng đen hắc ám tịch mịch.
“Ngươi ráng nhịn một lát, ta tìm nơi thoát ra,” đang muốn đứng dậy,
bàn tay lại bị hắn kéo lại, cả người lại gục ở trước ngực hắn
“Mẫn Hách yêu nam!”
Cánh môi lướt qua một cảm giác mềm mại, phiến phiến tê dại, giống như con kiến đi qua, nàng ngây người, cuống quít ngẩng đầu lên.
Buồn bực trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, muốn mở miệng mắng vài câu, nhưng mà vừa ngẩng đầu, nửa câu muốn mắng người cũng mắng không
xong, bởi vì, hắn đang cười, một nụ cười ôn nhu, gương mặt mang một vẻ
thánh thiện trước nay chưa từng có người nào nhìn thấy, ánh mắt cũng
chứa chan thâm tình, mềm mại như mây, hiện lên nhiều điểm tinh quang,
giống như giữa đêm khuya yên tĩnh hiện lên một ánh trăng bàn bạc, tinh
tú sáng ngời, ôn nhu mà thần bí.
“Bổn vương, có điểm lãnh, nơi này không có chăn.”
Vốn là lời nói mang vẻ mệnh lệnh, nhưng ngữ khí khi nói ra lại giống
như mang theo một tia cầu xin, mềm mại, đây không phải khẩu khí cao ngạo ngày thường của Mẫn Hách Vương gia, vừa rồi đụng chạm, bất quá chỉ là
ảo giác.
“Nhưng là, nếu không tìm được cửa ra, chúng ta đều sẽ đói chết, khát chết ở chỗ này .”
Thanh âm cao vút càng nói càng nhỏ, nàng bất đắc dĩ thở dài, cúi
người, ghé sát vào cái tên tính cách “ăn mềm không ăn cứng này”; động
tác của nàng chỉ là nhẹ nhàng, nhưng trong lòng hắn lại như có một cái
gì đó rất ấm áp bùng nổ, hơi thở hổn hển trầm tĩnh lại, đau đớn trong
phút giây này được đẩy lùi, mũi ngửi được hương thơm thoang thoàng toát
ra từ người nàng, Mẫn Hách bất giác mỉm cười, một nụ cười tự tâm mà phát ra.
Vốn là địch nhân, ngươi chết ta sống, một mất một còn, lúc này, lại
thân mật như thế, nếu để Phù Vân Khâu Trạch biết, chỉ sợ, mấy ngày cũng
không thèm để ý tới chính mình đi? Hắn nói qua, chính mình là phượng
phúc của hắn, phải, chỉ là phượng phúc của hắn…… mà thôi.
“ Hừ.” Nhỏ giọng hừ nhẹ, hắn hạp thượng mi mắt, trong đầu lại lóe lên hình ảnh của một tiểu mỹ nhân, trên gương mặt xinh xắn mang một nụ cười tươi tắn như một đóa hoa lê, mái tóc dài đen bóng, nhẹ nhàng khởi vũ,
trên suối tóc đen mượt cài một đóa hoa trăng muốt, giữa một cánh đồng
hoa xoay tròn, xinh đẹp tựa thiên tiên.
Y Y đang tự gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, mắt hạnh khinh liễm.
“Mẫn Hách yêu nam, ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao không giết ta, vì sao muốn ta gọi ngươi là ‘Khinh Âm ca ca” hay không?”
thân hình dưới thân cứng đờ, lông mi run rẩy, bạc thần mấp máy nhưng không thể nghe thấy tiếng thở dài.
“Trước kia, ngươi không phải là muốn giết ta hay sao? Nhưng sau lại
vì cái gì mà không giết ta, thậm chí hôm nay, còn muốn liều mạng tánh
mạng tới cứu ta?” Nàng một tay vô thức đặt lên vết thương đã lành bên
ngực phải, bởi vì bộ vị trái tim của nàng khác hẳn với người thường,
nhưng mà hắn lại nhất thanh nhị sở, là hắn tin tức rất linh thông, hay
là chính mình quá mức mơ hồ?
Ngày ấy tại đình hoa sen, chủy thủ của hắn đã đâm vào ngực của nàng,
nhưng lại không khảm nhập vào trái tim, đáy mắt nổi lên huyết vụ, sát ý
đã rất rõ ràng nhưng sao lại không ngoan hạ sát thủ?
Thời điểm tỷ thí, rõ ràng có thể còn hơn chính mình, ngược lại bại bởi chính mình, cam nguyện mất đi một vạn binh quyền.
Hắn, trong miệng luôn mồm “dân đen”, nhưng rốt cuộc thì thế nào?
“Bổn vương không rõ ràng lắm.”
Năm chữ gọn gàng dứt khoát, hắn cố gắng nói bằng khẩu khí thoải mái,
lại cực kì thận trọng, khiến cho người nghe không thể nắm bắt tâm ý của
hắn qua lời nói, không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.
Bàn tay nhỏ bị hắn nắm lấy đang muốn giảy ra, đột nhiên trong tay lại truyền đến một xúc cảm dính dính rất là quái dị, nghiêng mặt, chỉ thấy
trong lòng bàn tay một mảnh đỏ tươi.
Không phải máu của mình, bởi vì miệng vết thương trên người đã đều bị tiểu lục liếm khép lại, sao còn có thể chảy máu?
“Ngươi bị thương!”
Nàng thế này mới phát giác, hắn sắc mặt tái nhợt, trừ bỏ khóe miệng
loan chảy một vệt máu đỏ tươi chói mắt, cơ hồ sắc mặt không có một tia
huyết sắc, thậm chí là trắng xanh, tái nhợt đến đáng sợ.
Nàng chẳng qua chỉ là mới sáng sớm còn chưa có gì bỏ vào bụng đã bị
hắn lôi kéo, loanh quanh cả buổi sáng, phơi nắng một tý, trải qua kinh
hách vừa rồi, nghỉ ngơi một lát, tâm tình cũng đã tốt hơn rất nhiều, hai má cũng đã hồng hào trở lại, lại là sinh long hoạt hổ.
“ vết thương nhỏ.”
Hắn vẫn như cũ, dù chết vẫn cố chấp giữ sĩ diện, vừa rồi ngã xuống,
ám khí trên lưng đã khảm nhập sâu vào da thịt, đau đớn như phiên sơn đổ
hải bàn đánh úp lại, cũng là cắn răng không hừ một tiếng.
“Tiểu lục,”
Y Y lấy ngân xà từ trong áo ra, chậm rãi đem nó đặt ở trên người Mẫn Hách yêu nam,
“Ta còn nợ hắn một ân tình, ngươi giúp ta chữa trị vết thương trên người hắn có được không? Ác, còn có ám khí có độc.”
Rất là ủy khuất nháy đôi mắt màu hồng, tiểu lục dựa vào khứu giác tìm ra phương hướng huyết tinh hương vị, sau đó chui vào trong y phục của
hắn, tìm kiếm miệng vết thương.
“Để cho tiểu lục giúp ngươi chữa khỏi miệng vết thương, chúng ta liền tìm cách thoát ra ngoài, nơi này không thể ở lâu, không biết hắc y nhân kia khi nào thì sẽ trở về,”
Nàng nhíu mi, đem bàn tay đang đặt trong tay hắn rút ra, trên mặt một mảnh lạnh như băng
“ Lúc đó, Mẫn Hách yêu nam, chúng ta cũng không còn nợ nần gì nhau.”
Nàng chưa bao giờ quên, bọn họ là địch nhân.
“không còn nợ nần gì nhau?” Tuấn mi một điều, hắn mở ra hai mắt,
nghiền ngẫm nói,“Cho dù, hôn qua ngươi, cũng là không có quan hệ gì?”
“Hôn? Coi như là bị chó cắn qua, bất quá cũng chỉ như thế,” Mặt nàng trầm xuống, lạnh lùng, tà nghễ liếc mắt một cái
“Nếu ngươi vẫn còn muốn ở tại chỗ này, tùy ngươi, ngươi muốn nói như
thế nào đều không sao cả. E rằng lúc đó chỉ còn là một đạo thi thể.”
Coi như là bị chó cắn qua? Trong đôi mắt của Mẫn Hách hiện lên một tia tức giận.
“Bổn vương đường đường vạn kim chi chủ, lại bị ngươi đem ra so sánh
cùng cẩu ngang hàng? Như vậy, cùng Phù Vân Khâu Trạch hôn nhau, lại như
thế nào?” Lời này vừa nói ra, đúng là ngay cả chính hắn cũng giật nảy
mình.
Phù Vân Khâu Trạch? Y Y trầm mặc xuống dưới.
“Chúng ta cũng không còn nợ nần gì nhau, ta không cần phải trả lời
vấn đề của ngươi, cho dù trả lời, cũng không phải đáp án mà ngươi muốn, nghỉ ngơi đủ, liền đứng lên đi.”
Nâng lên tiểu lục chui ra ống tay áo, nàng lạnh nhạt liếc mắt một
cái, khuôn mặt tái nhợt đã có lại một chút sức sống, không như vừa rồi, thực sự là dọa người, bây giờ, có lẽ đã không còn vấn đề…
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1