Mơ hồ nghe được tiếng động huyên náo bên ngoài, nàng mới từ từ rời
khỏi giường, nhìn thời tiết âm trầm, hẳn là gần sắp chính ngọ , nàng tùy ý rửa mặt chải đầu một phen, đẩy bức rèm che ra, thân ảnh đỏ tươi nằm
trên nhuyễn tháp chẳng biết đã đi đâu.
Nhìn thấy xiêm áo trên bàn cùng mấy món ăn sáng, cơ hồ cùng Long Quân điện xanh xao không khác, nàng kinh ngạc nhìn vẻ mặt hâm mộ không biết
vì sao của các cung nữ đứng ở cửa, cũng không muốn nghĩ nhiều, vừa muốn
bắt đầu hưởng dụng, lại phát hiện cháo trắng còn chưa mang đến.
“Chờ một lát.” Nàng thì thào tự nói, một tay sờ sờ bụng, sắc mặt nhu
hòa một chút,“Tiểu bảo bảo, con cũng đói bụng rồi? Kiên nhẫn một chút
ác, chúng ta hiện tại là người dưới mái hiên không thể không cúi đầu,
huống hồ đây vẫn là nhà của hoàng thục phi, cho dù là ác, cục cưng cũng
phải kiên nhẫn một chút.”
Lúc này, một thân ảnh rất nhanh tiến vào, tay bưng bát cháo, lúc Y Y còn đang trợn mắt há hốc mồm đã ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Y Y, có đói bụng không, đã trưa rồi, mau ăn thử xem, đời này đây là
lần đầu tiên bổn vương nấu cơm, không biết có hợp khẩu vị của nàng
không, mau, mau thử xem.” Múc một chén cơm, gương mặt yêu mị cùa Mẫn
Hách hiện lên một tia chật vật.
“Ngươi nấu ?” Nàng kinh ngạc, kinh ngạc nhìn gương mặt yêu diễm đổ
đầy mồ hôi, khó có thể tưởng tượng, đường đường là một Vương gia lại
thân tự xuống bếp nấu cơm.
Gấp một miếng điểm tâm để vào trong miệng, tuy rằng không ngon miệng như ngự trù, nhưng xem như cũng đạt tiêu chuẩn .
“Thế nào, ăn được không?”
Chính mình không hề cầm đũa, thân thiết nhìn nàng đem đồ ăn để vào trong miệng, lo lắng thức ăn không hợp khẩu vị của nàng,
“Bổn vương là lo lắng hạ nhân đã bị mẫu hậu sai khiến, hạ độc vào
thức ăn, mới tự mình nấu, nếu không thể ăn, bổn vương sẽ đi học, phụ nữ
mang thai khẩu vị khó tránh khỏi sẽ thay đổi, nàng nói cho bổn vương
biết nàng muốn ăn cái gì đi. Sáng nay thấy nàng đang ngủ say, không đành lòng đánh thức, chỉ phải phái người hỏi thăm khi nàng còn ở Long Quân
điện thì sáng sớm thích ăn cái gì, biết được nàng thích rau xanh xào,
may mắn không phải quá khó khăn, nếu không bổn vương thật đúng là làm
không được.” (^^ cảm động + ngưỡng mộ ~ing)
Hắn, là vì mình mới đi làm cơm?
Đôi đũa trên tay hơi ngừng lại một chút, trong lòng tràn đầy cảm
kích, trong lòng nàng làm sao không rõ, hắn chính là đơn thuần muốn đối
tốt với mình, nhưng vì tâm tính quen thói bá đạo mà liều lĩnh, cũng là
không rõ vì vậy mà tổn thương mình, lại nói tiếp, là chính mình đối với
hắn quá mức hà khắc rồi.
“ Ngày hôm qua, ngươi nói cùng nhau dùng điểm tâm chính là nấu cơm
cho ta ăn?” Nàng mỉm cười, nụ cười tươi tắn như hoa lê đầu xuân nhất
thời làm cho người nào đó ngẩn ngơ.
“Ân,” Hắn đỏ mặt, không hiểu là vì nụ cười của nàng, hay là bởi vì đồ ăn do mình nấu đã được nàng chấp nhận, “Ăn đi, rồi bổn vương sẽ cùng
nàng ra ngoài tản bộ, người ta nói khi mang thai, không thể ngồi lâu như vậy, phải đi lại nhiều, ngự y nói như thế khi sinh nở mới dễ dàng.”
“Được rồi, đúng rồi, ngươi có hỏi ngự y, cổ độc đối với thai nhi có
ảnh hưởng gì hay không?” Nàng lo lắng buông chiếc đũa, nghĩ đến đây,
khẩu vị cũng chgì cũng biến mất.
Đây là đứa con đầu lòng của nàng, cũng có thể là đứa con duy nhất,
sau này, nàng sẽ rời xa hoàng cung, chỉ sợ, sẽ không còn được gặp lại
Khâu Trạch, nếu có thể lưu lại một vật kỷ niệm, cũng có thể ở bên cạnh
nàng, nếu là nam hài, nhất định sẽ rất giống hắn đi?
Ôn nhu vừa nhíu, hắn vừa muốn mở miệng, lại nhìn thấy một thân ảnh xanh biếc đứng ở cửa, do dự xem có có nên tiến vào hay không.
“Ngươi tới đây làm cái gì?”
“Vương gia, hôm nay, là mười lăm ……” Tiểu Thanh sắc mặt đỏ lên, nhìn Y Y, trong mắt tất cả đều là hâm mộ, hơn nữa suốt trên đường tới đây, bên tai đều là việc các cung nữ đang bàn luận chuyện sáng nay Vương gia vì
Vương phi tự mình xuống bếp, nàng ghen tị đồng thời cũng hâm mộ .
Tiểu Thanh! Y Y vui sướng đứng lên, tiến lên giữ chặt tay nàng.
“Cái gì mười lăm, là muốn bái thần hay là muốn làm cái gì?”
“Này……” Nàng ngẩn ra, nhìn thấy Vương gia mặt mày xanh mét, nhất thời hiểu được chính mình đã lỡ lời, nói lời không nên nói, đành phải sửa
miệng,“Mỗi khi trăng tròn mười lăm, Tiểu Thanh đều đến bái kiến Vương
gia, cảm tạ cái ân cứu mạng của người.”
Ân cứu mạng? Y Y hiểu rõ địa điểm gật đầu, cũng là, Tiểu Thanh vốn
xuất thân từ phủ Vương gia, có thể lên làm tâm phúc của Mẫn Hách, tự
nhiên cũng có chút nguyên nhân .
“Tốt lắm, ngươi đi Tây sương phòng chờ, bổn vương xong việc sẽ đi qua.” Hắn trầm hạ thanh phân phó.
Không nói thêm gì, Tiểu Thanh hạ thấp người, ảm đạm lui ra, lúc gần đi không vọng hướng Y Y gật đầu.
Ngồi trở lại bàn, Y Y hẳn là đói bụng lắm, liền uống một lúc ba bát
cháo, ngay cả điểm tâm cũng ăn hết, không để thừa tý nào, mới thỏa mãn
vỗ về bụng, nàng hiện tại nhúc nhích cụng đều lười.
“Bổn vương dìu nàng đi ra ngoài tản bộ một lát đi.” Mẫn Hách thấy
khẩu vị của nàng rất tốt, cũng hơi chút buông tâm, y bào vung, tiến lên
đỡ nàng đứng lên.
Aiz, có thể là ngày hôm qua ngủ quá muộn, giờ phút này ăn no, ngược
lại hai mắt đều phải không mở ra được, hai mắt quay tròn vừa chuyển,
nghĩ tới một cái cớ.
“Tiểu Thanh không phải đang đợi ngươi sao, ngươi hãy đi trước, ta vừa ăn no, muốn ngồi một hồi, đợi ngươi trở về lại đi tản bộ, được không?
Ăn quá no rồi, ta hiện tại không muốn làm gì hết.” Nàng cười dài khuyên
nhủ.
Chưa bao giờ nàng nói chuyện ôn nhu như vậy với mình, hắn tràn đầy
vui sướng, gật gật đầu, dặn vài câu, liền vội vã ra ngoài, đi rồi vài
bước, lại cuống quít thong thả trở về, công đạo thị vệ: nếu hoàng thục
phi lại đây, nhất định phải thông tri cho hắn biết.
Y Y buồn cười nhìn thân ảnh càng lúc càng xa của hắn liếc mắt một
cái, không nghĩ tới người nhìn như tôn quý như vậy, cũng có một mặt săn
sóc như thế, về sau, thê tử của hắn nhất định sẽ thực hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, mình không phỉa cô phụ hắn sao, không khỏi thở dài thật sâu.
“Canh chừng hắn, đừng để hắn đi qua báo tin cho Vương gia.” Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến thanh âm bén nhọn.
Dáng vẻ ngàn vàng, hoàng thục phi một thân cẩm hoa y phục chầm chậm
mà vào, làn váy thật dài được hai cung nữ nâng theo từ phía sau, thanh
lịch mà không mất quy phạm, nàng thẳng tắp xem xét Y Y, trên mặt mang
theo ý cười lạnh như băng, tú bào mở ra, ung dung tọa hạ.
“Nghe nói, hôm nay ngươi đã hưởng thụ ngàn vạn sủng ái của hoàng nhi, hắn chưa bao giờ vì người khác xuống bếp, đường đường một Vương gia cao cao tại thượng, lại đối với ngươi ái mộ như thế, ngươi chắc là rất thỏa mãn?” nhỏ nhẹ hỏi, lời nói vô cùng ôn như nhưng mà, hai mắt sắc bén dài nhỏ sớm đem nàng cao thấp đánh giá mấy lần, hừ lạnh một tiếng.
“Nếu như hoàng thục phi muốn ăn, hãy tự mình yêu cầu với Vương gia,
còn về phần hảo ý của Vương gia, ta tất nhiên là vô cùng cảm kích.” Y Y
đứng dậy, mắt nhìn ra bên ngoài, nàng dẫn theo ba gã thị vệ, hai cung
nữ, xem ra, vẫn chưa có ý định trừ bỏ mình.
Hoàng thục phi biến sắc, nghĩ đến nàng là đang châm chọc mình, không khỏi vỗ bàn bật dậy.
“Ngươi cho là ngươi là cái gì, hoàng nhi sẽ sủng ngươi cả đời sao?
Đừng có nằm mộng, ngay cả tiện nha đầu Tiểu Thanh kia, cũng vọng tưởng
dựa vào thân phận dược nữ đi lên vị trí Vương phi sao? Các ngươi đều là
dân đen hạ tiện, hèn mọn từ trong xương cốt, gà rừng mà vọng tưởng bay
lên cành cây thành phượng hoàng sao!” ngữ điệu bén nhọn, khí thế hùng
hồn sắc bén, thẳng tắp bắn về phía nàng.
Tiểu Thanh thích Mẫn Hách? Trong nháy mắt, Y Y suy nghĩ cẩn thận lại, vừa rồi Tiểu Thanh đỏ mặt là vì xảy ra chuyện gì, ngay cả lúc bình
thường, khi nàng nhìn thấy Mẫn Hách, khóe miệng đều cong cong mỉm cười,
sao mình lại không đoán ra chứ?
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1