chương 155/ 247

Phù Vân Khâu Trạch, công phu diễn trò của ngươi quá tệ, có thể một nước mắt đầy mặt, một bên lại âm thầm tổn thượng ta một câu rồi một câu, dù sao ta đã rời khỏi hoàng cung, ta sẽ không trở về nữa, ngươi muốn hưu ta cũng đuọc, ngươi cứ đi đường lớn của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, hai chúng ta từ nay đường ai nấy đi!” Chỉ vào huyệt động phía sau, nàng nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn thấy hắn cả người rung lên, ngơ ngác nhìn chăm chú vào chính mình, hạ quyết tâm tràng không để ý tới. Lần này, kiên quyết xoay người rời đi, nghĩ rằng, thật vất vả mới thoát khỏi nơi giam cầm kia, mình mới sẽ không ngu ngốc quay trở về, mặc kệ Phù Vân Khâu Trạch tâm tình như thế nào, lúc trước hạ quyết tâm rồi, bây giờ có cơ hội thì phải nắm lấy, sao có thể quyến luyến một kẻ chỉ biết suốt ngày châm biếm mình chứ.

“Y Y, Y Y, nàng đừng đi!”

Hắn không thể tin được nàng cứ như vây mà đi, ngay cả quay đầu lại nhìn một cái cũng không có, dục mại khai bộ pháp, đồng tử màu tím đột nhiên co rút lại, cúi đầu, hắn chua sót cười, phía trên đầu gối đã nhuộm một mảnh màu đỏ tươi, di động một chút, toàn bộ xương cốt đều giống như bị vặn gãy, trụ được đến giờ phút này, đã muốn là cực hạn!

Xem ra, ông trời cũng không giúp hắn, đây là trừng phạt dành cho hắn vì ngày ấy đã khiến nàng đau lòng sao?

Thân ảnh bé xinh càng chạy càng xa, nháy mắt, đã biến mất trong tang cây rậm rạp, thiên không âm u lại nổi lên mưa nhỏ, trắng xóa, từng giọt, từng giọt rơi xuống tự như nước mắt người nào đó……

Rốt cuộc cũng chịu đựng không được nữa, hắn suy yếu ngồi bệt xuống bùn đất lầy lội, không để ý y bào trắng tinh đã bị máu tươi nhuộm hồng, nay lại bị nước mưa thấm ướt toàn bộ, thùy hạ mi mắt, ánh mắt mộng lung, không có tiêu cự, mặt không chút thay đổi, ngã nhào xuống….

Nghe Mộc Hiệp dùng bồ câu đưa tin, nói Vương phi mới tới cửa đã bị sát thủ đuổi giết, hắn sợ tới mức ngay cả lâm triều sáng nay cũng không lên, một đường đuổi theo lại đây, không nghĩ tới, nàng nghe được thanh âm của mình cũng không quay đầu lại, liều mạng mà chạy. Nàng rơi xuống huyệt động, hắn rất sợ thời gian kéo dài nàng chịu không nổi, vì tìm được sợi dây đủ dài, hắn chạy đến một vách núi cách đó không xa, tìm dây leo bên sườn núi, bện lại thành dây thừng, nhưng vì quá lo lắng gấp gáp, trong lúc ở sườn núi lấy dây leo, hắn bị một tảng đá từ sườn núi rớt ra, đập vào đầu gối…vì gắng sức kèo nàng từ huyệt động lên, vết thương càng thêm nghiêm trọng…

Cả người Phù Vân Khâu Trạch ngã vào đất bùn lấm lem, ánh mắt mở to, không có tiêu cự, mang theo nỗi đau đớn mất mát từ sâu thẩm linh hồn…hắn cứ nằm đó, mặc cho mưa rơi xuống, thấm ướt y phục trên người, mắc cho mưa vô tình, xóa nhòa những giọt lệ chua xót, ủy khuất không ngừng trào ra từ hốc mắt……

Đi được một lát, cũng không thấy tên oan gia miệng mồm chanh chua kia đuổi theo, trong lòng Y Y bỗng dâng lên một dự cảm xấu.

Xoay người, nhìn xuống lối đi đầy bùn đất, ngoại trừ dấu chân của nàng, thì không còn gì hết..

“Phù Vân Khâu Trạch, ngươi đừng trốn nữa, mau ra đây!” Nàng vén mấy sợi tóc bị nước mưa làm ướt, dán vào mắt, ôm một tia hy vọng, hô lớn.

“Tí tách lịch……” chỉ có tiếng mưa trả lời nàng, không có bất luận kẻ nào đáp lại, ngay cả cái bóng cũng đều không nhìn thấy.

Tâm hoảng hốt, nàng theo dấu chân mình, chậm rãi đi trở về.

“Khâu Trạch, Khâu Trạch, ngươi ở đâu?” Đẩy bụi cây ra, nhìn sắc trời càng lúc càng tối, nàng nóng nảy, nhìn quanh bốn phía, như trước, vẫn không hề nhìn thấy thân ảnh của hắn.

“Khâu Trạch, Khâu Trạch, Khâu Trạch……”

Rốt cuộc bất chấp nhiều như vậy, hai chân nhanh chóng chạy như điên, hai má cùng cánh tay bị cây cối hai bên cắt đứt mang theo đau đớn nhè nhẹ, không ít chỗ còn rướm máu

Cước bộ dừng lại, nàng thân ảnh nhìn nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích, đầu gối đỏ tươi chói mắt, như một đóa hồng mai nở rộ trên nền tuyết trắng xóa, cũng như đang cười nhạo nàng tàn nhẫn.

“Khâu Trạch?” tiếng nói nàng khàn khàn, nhẹ nhàng tiến lại gần, chỉ thấy hắn mở to hai mắt, không có gì chút biểu cảm, ánh mắt mông lung, nằm đó, tựa như rối gỗ, không chút khí lực.

Tay nhỏ bé run rẩy, chạm vào hai gò má lạnh như băng, da thịt gần như không có độ ấm làm nàng quên hô hấp, cho đến khi cảm nhận được hơi thở mong manh của hắn, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Khâu Trạch, đừng nằm nữa, mau đứng lên, phía trước có cái sơn động, ta dìu ngươi đi qua đó trốn mưa, bị thương thành như vậy, sao lại không nói tiếng nào, ngươi là đồ ngốc sao?” Dùng ngữ khí ôn nhu quở trách, hai bên má từ khi nào đã đẫm lệ, nàng ôm bờ vai của hắn, dùng sức nâng nửa người hắn dậy.

“Y Y, là nàng sao?”

đôi mắt trống rỗng từ từ chớp chớp, hắn nhìn chằm chằm dung nhan trước mặt, giật giật ngón tay, chậm rãi xoa khuôn mặt của nàng.

Có can đảm mắng hắn như vậy, cũng chỉ có duy nhất một người.

Bạc thần khinh dương, khuôn mặt tái nhợt, lanh như băng mỉm cười yếu ớt, đôi mắt màu tím ảm đạm khôi phục sáng rọi, nhịn không được khẽ tựa tựa đầu vào vai của nàng, cảm thụ nàng tồn tại.

“Là ta,” Nàng nghẹn ngào một tiếng, chưa bao giờ nghĩ tới, hắn sẽ đối với mình dịu dàng như thế, sẽ có lúc ở trước mắt nàng yếu đuối như vậy,

“Chúng ta, đi tránh mưa trước được không, đừng dầm mưa nữa, miệng vết thương của ngươi sẽ hư thối .”

“Hảo.” Hắn ôn nhu gật đầu, thuận theo nàng, dùng một cánh tay ôm bả vai của nàng, đem một nửa thân hình chậm rãi tựa vào thân thể của nàng.

Mưa rơi xuống càng lúc càng lớn, Y Y đỡ hắn, thật vất vả mới tìm thấy sơn động kia, vừa né đi vào, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng sấm mãnh liệt, tia chớp sang hcoang cả một góc trời.

Sơn động này không lớn không không nhỏ, vừa vặn có thể chứa được hai người, ở bên trong, còn có một ít củi đốt, hai hòn đá đánh lửa, hẳn là do sài phu đốn củi đặt ở nơi này, thỉnh thoảng ghé vào trú mưa mà dùng đến.

“Đến, ta xem thương thế của ngươi thế nào ? Đúng rồi, tiểu lục có thể trị liệu miệng vết thương.”

Nói xong, nàng nhẹ nhàng vén lớp y phục bên chân bị thương của hắn lên, da thịt lẫn lộn, cùng máu đỏ tươi cứ tuôn ra khiến cho động tác của nàng nhịn không được có chút cứng ngắc, lúc nhìn thấy vết thương sâu đến nổi lộ cả gân cốt, nàng cơ hồ bị dọa đến trắng mặt.

Thì ra nghiêm trọng như vậy, còn cố gắng mang mình lên, đúng là ngu ngốc!

Không biết vết thương nghiêm trọng như vậy, tiểu lục có thể chữa trị hay không? Nàng cuống quít lấy tiểu lục ra, đặt ở bên cạnh miệng vết thương, nhưng mà, nó chỉ vươn hồng tín liếm liếm chung quanh, lại không có động tác gì khác.

“Miệng vết thương quá lớn, nó có lẽ cũng không có biện pháp.” Phù Vân Khâu Trạch cười nhẹ, muốn an ủi thiên hạ đang sốt ruột bên cạnh.

“Thử thử.” Tiểu lục ứng hai tiếng, tựa hồ đồng ý cách nói của hắn.

Không có cách nào, vốn định đem tiểu lục để vào trong lòng, nhưng mà, hôm nay thời tiết lạnh lẽo dường như làm cho nó vui mừng, liếm xong vết thương trên đầu gối Khâu Trạch, tiểu lục đã trườn đi, tìm được một chỗ thoải mái nho nhỏ trong sơn động, thì cuộn lại, nằm yên ở đó.

Tạm thời bọn họ cũng không có biện pháp rời đi, Y Y cũng để cho tiểu lục muốn đi đầu thì đi.

Nhìn vết thương của Khâu Trạch, có lẽ tiểu lục liếm qua cũng có chút tác dụng, ít nhất chung quanh miệng vết thương sẽ không bị hư thối, hơn nữa máu cũng ngừng chảy.

Chính là, có thể là mất máu quá nhiều, sắc mặt hắn có vẻ thập phần tái nhợt, ôm cánh tay toàn thân phát run, nàng hìn thấy mà trong lòng đau xót, cuống quít ôm lấy ít rơm khô cùng củi, đi nhóm lửa.

“Ngươi cởi quần áo ra đi, ta giúp ngươi sưởi ấm, bằng không sẽ bị nhiễm phong hàn.” Nàng vươn tay ra, muốn giúp hắn cởi ngoại bào.

Nhưng mà, hắn lại nhếch môi, cười tà, khẩu khí mỏng manh nói:

“Muốn hôn trước, hôn mới cho cởi.”

Bình luận





Chi tiết truyện