Lòng bàn tay cảm nhận được một luồng nhiệt, Lạc lúc nào cũng ôn nhu nhã nhặn, bất chợt cả người phiếm thượng một tầng lãnh ý.
Từ trong bình sứ trung lấy ra một viên thuốc, ngậm vào miệng, một tay đẩy Khinh Âm đang kề sát vào Ngân Nhi ra một chút, một tay kia khẽ tách cằm của nàng ra, ngay tại thời điểm mọi người còn đang kinh ngạc không
thôi, Lạc Dật cúi người, bạc thần ấn xuống cánh môi tái nhợt của nàng,
đem dược trong miệng móm cho nàng.
“Ngươi!” Khinh Âm không thể tin, hắn làm sao…làm sao dám trước mặt mình, làm càn như thế?
“Ngân Nhi có thể cùng ngươi hồi phủ, nhưng ta phải theo kề cận bên
cạnh nàng, hơn nữa, ngươi phải tìm được dược thảo ta cần, nếu không, cho dù là Hoa Đà tái thế, cũng cứu không được nàng. Nếu kông tin, ngươi có
thể tìm ngự y trong cung đến chẩn trì một phen.”
Hắn đã như vậy, một lòng muốn có được Ngân Nhi, vậy thì vô luận ở nơi nào, đều sẽ đuổi the. Vậy thì, so với việc chạy trốn bôn ba, chi bằng
để nàng tìm được một nơi thoải mái, nghỉ ngơi cho tốt, hảo hảo điều
dưỡng cơ thể.
Nhẹ nhàng ôm lấy Ngân Nhi, Lạc Dật hai chân điểm nhẹ, nhảy lên bạch mã, ý bảo hắn đi trước dẫn đường.
Binh lính đều ngây ngốc nhìn Khinh Âm tướng quân, chỉ đợi hắn ra lệnh một tiếng, liền dẹp đường hồi phủ.
“Vậy cũng được, bản tướng quân cũng không tin, y thuật của Lạc Dật
ngươi so với ngự y trong cung còn lợi hại hơn. Nếu tìm được phương pháp
cứu nàng, như vậy, ngươi phải lập tức cút khỏi tướng quân phủ, cả đời
cũng không thể xuất hiện trước mặt Ngân Nhi.” gương mặt phẫn nộ dần dần
bình ổn xuống dưới, hắn vỗ về cằm dưới, nheo lại mi mắt, cười nhẹ.
“Có thể, nếu như có ai đó có thể trị liệu cho Ngân Nhi, ta nguyện ý
rời đi, cả đời cũng không xuất hiện ở trước mặt Ngân Nhi.” Không cần suy nghĩ nhiều, Lạc Dật điểm nhẹ đầu, lập tức đồng ý.
Cẩn thận dùng 1 tay ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng, đôi mắt như ngọc lưu ly thâm tình chan chứa.
Nhìn đôi mắt hắn, Khinh Âm có chút mê hoặc, ánh mắt đó, hoàn toàn
giống với ánh mắt khi hắn nhìn Ngân Nhi, vì sao, hắn có thể dễ dàng
buông tay như vậy? Dễ dàng mở miệng đáp ứng?
“Dẹp đường, trở về tướng quân phủ.”
Khinh Âm lớn tiếng hạ lệnh, nhưng nhìn thoáng qua bạch mã dưới thân
Lạc Dật, nhận ra là thánh vật, phỏng chừng chỉ cần nửa ngày thời gian,
đã có thể trở lại tướng quân phủ, mà hắc mã dưới thân mình, cũng là Hãn
Huyết bảo mã, nhìn thấy “đối thủ” ngang tầm liền hừng hực nhuệ khí,
miệng thỉnh thoảng lại phun khí, hắn lập tức nghĩ đến, vẫn là chính mình dẫn đường Lạc Dật trở về trước, miễn trì hoãn thời gian, khiến Ngân Nhi chịu tội,
“Bản tướng quân đi trước, các ngươi theo sau hồi phủ.” Nói xong, nhặt lên mã tiên, “Giá” một tiếng, đi trước dẫn đường.
Cũng không sợ Lạc Dật ở phía sau thừa dịp chạy trốn, hơn nữa con hắc
mã của hắn đang rất muốn thắng con ngựa trắng kia, cơ hồ một đường chạy
như điên, bụi cuốn mịt mù.
Bạch mã cũng không gấp, vó ngựa tung bay, nối gót theo sau.
Mà Lạc Dật cũng lo lắng bệnh tình của Ngân Nhi sẽ có biến hóa, dọc
trên đường đi cẩn thận chăm sóc, sợ nàng hôn mê không tỉnh, thỉnh thoảng lại truyền nội lực cùng chân khí vào người nàng.
“Phu nhân!”
Nghe được tin tức tướng quân cùng phu nhân hồi phủ, Tiểu Thanh cuống
quít đi ra nghênh đón, vừa vặn nhìn thấy một nam tử xa lạ ôm phu nhân
xuống ngựa, li62n ngây ngốc tại chỗ, không biết bước tiếp theo nên làm
thế nào cho phải.
“Tiểu Thanh, phân phó đi xuống, đem toàn bộ ngự y trong cung mời đến, mau.” Lưu loát xoay người xuống ngựa, đem lệnh bài ném qua, Khinh Âm
lớn tiếng phân phó.
“Vâng!” Tiếp được lệnh bài, ánh mắt của Tiểu Thanh thoáng nhìn về
phía nam tử xa lạ, liếc mắt một cái, có chút cảm giác bị dung nhan
khuynh thành tuyệt thế làm rung động, nhưng vẫn nhanh chân tiến cung,
tìm ngự y làm tròn giao phó.
Khinh Âm đi trước dẫn đường, đi qua vài dãy hành lang gấp khúc, một
cước đá văng cửa lớn sương phòng gần nhất, để Lạc Dật bế Ngân Nhi đi
vào, đặt ở trên giường.
“Là ai, dám cả gan tự tiện xông vào tướng quân phủ!”
Quản gia mang theo thị vệ vọt tiến vào, đến khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt âm lãnh của tướng quân, mới nột nột hô một tiếng
“Di, tướng quân, người đã trở lại.”
Hừ lạnh một tiếng, một cước đạp vào mông quản gia, làm hắn lảo đảo ngã chúi về trước, may nhờ thị vệ đón được.
“Cút hết ra ngoài cho bổn vương, tìm vài nha hoàn lanh lợi tiến vào,
còn tiếp tục ồn áo, bản tướng quân khiến các ngươi đầu rơi xuống đất!”
Nhìn thấy thiên hạ trong lúc ngủ mơ khẽ chau mày, Khinh Âm trầm hạ
mặt, đột nhiên cười yêu mị, làm cho một đám người sợ tới mức tè ra quần, lập tức xông ra ngoài.
Thật ồn ào…… Là ai ồn như vậy? Ngân Nhi nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn đệm chăn xa lạ, trước mắt choáng váng, lại sợ tới mức cuống quít nhắm mắt
lại.
Nhưng vẫn bị nhìn Lạc Dật nhìn thấy, hắn vui sướng ngồi xuống bên
giường, ngón tay bạch ngọc cầm lấy cổ tay nhỏ gầy bắt mạch, khinh niệp
vài cái, lập tức phun ra một hơi.
Lần này, so với lần phát tác trước tựa hồ khôi phục nhanh hơn, nhưng
mà, cũng có dấu hiệu hồi quang phản chiếu……. Nghĩ đến đây, sắc mặt thoải mái nhất thời bay biến.
“Thật ồn……” Nàng thấp giọng nói.
“Ngân Nhi, nàng tỉnh rồi!”
Thính lực của Khinh Âm tinh tường, nhạy bén hơn người thường rất
nhiều, nên cho dù nàng chỉ nỉ non 1 câu rất khẽ hắn cũng có thể nghe
thấy. Khinh Âm bước nhanh, đi tới bên giường, nhìn mi mắt nhắm chặt khẽ
run, tảng đá to đè nặng, buộc chặt trong lòng rốt cục buông lỏng một ít, xem ra thuốc của Lạc Dật quả thực hữu dụng,
“Nàng yên tâm, những kẻ tranh cãi ầm ĩ đều bị Khinh Âm ca ca đuổi đi rồi.”
“Khinh Âm ca ca?” Ngân Nhi đột nhiên mở to hai mắt.
“Đúng, ta là Khinh Âm ca ca!”
Nghĩ đến việc nàng nhớ lại chính mình, Khinh Âm lại lần nữa kinh hỉ,
nhưng đáp lại hắn chỉ là ánh mắt lạnh lùng, chán ghét, đầy xa lạ,…khiến
hắn không khỏi cả người cứng đờ.
Nàng vô lực nâng mi mắt nặng trịch lên, đôi mắt to tròn không mang theo chút ấm áp, chỉ có chán ghét cùng thống hận.
“Ngươi là người cả đời này ta ghét nhất!”
Nàng nhẹ nhàng nói, lời nói vô tình, lạnh lùng, nhưng lại tựa như mũi tên bén nhọn, đâm thẳng vao tim hắn,
“Thấy nhiều ngại bẩn, bởi vì, ngươi muốn ta chết!”
Ngươi muốn ta chết… Ngươi muốn ta chết…
Những lời này tựa như mưa giật sấm rền, đánh trúng hắn, làm hắn hóa
đá tại chỗ,… mình chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn giết nàng, vì sao,
nàng lại nói như vậy?
“Ngân Nhi.”
Lạc Dật nhỏ giọng gọi nàng, sợ nàng vô tình nói ra lời nói gì đó đã
kích đến Khinh Âm, đến lúc đó, hắn sẽ làm ra cái gì bất lợi đến nàng,
vậy không tốt .
“Lạc Dật ca ca, hắn rốt cuộc là ai? Ngân Nhi cho tới bây giờ chưa
từng muốn chán ghét một người, nhưng mà, Ngân Nhi thật sự rất chán ghét
hắn, Lạc Dật ca ca, Ngân Nhi không muốn nhìn thấy hắn, huynh đuổi hắn đi đi, được không?” Khí huyết mỏng manh, nàng nói xong những lời này,
thiếu chút nữa ngất đi.
Khó xử nhìn thoáng qua hoàn cảnh chung quanh, chua sót gợi lên khóe
miệng, nơi này là tướng quân phủ, bọn họ chỉ có thể bị đuổi, làm sao có
cách lựa chọn muốn thấy hoặc không thấy ai, hơn nữa, người đó lại là…
“Tướng quân, ngự y đến rồi!” Tiểu Thanh một đường chạy đến, dẫn theo vài vị lão ngự y tiến vào, cuống quít lui qua một bên.
“Nhìn xem nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không chỉ mất trí nhớ, hơn
nữa có triệu chứng tim đau thắt, ói máu đen. Nếu trị không hết, đầu rơi
xuống đất!”
Khinh Âm lạnh lùng hạ lệnh, hận không thể đem tất cả tức giận đều
phát tiết đi ra, nhưng vẫn là không thể không nhịn xuống, nhìn thoáng
qua Lạc Dật đứng bên cạnh, khóe miệng gợi lên một nụ cười châm chọc,
hiện tại, ngự y đã đến đây, hắn làm sao có thể tiếp tục lừa bịp mình.
Vài vị ngự y thay phiên bắt mạch, thi thoảng lại châu đầu ghé tai
thảo luận, gương mặt người người đều là sợ hãi, trộm liếc mắt, cẩn thận
xem xét biểu tình của Khinh Âm.
“Hồi bẩm tướng quân, xin thứ cho nhóm lão hủ bất tài, cho dù người có thật sự chém đầu của chúng nô tài, kết quả cũng chỉ có một. Mạch tượng
của vị cô nương này đại loạn, tâm mạch gần như đã đứt, nếu không phải có một luồn nội lực che chở, đã sớm quy tiên. Còn nguyên nhân nàng mất trí nhớ, là vì sau đầu đang ứ huyết, xuất hiện máu bầm. Nếu dùng phương
pháp trị liệu bằng cách chân cứu, nói không chừng có thể sẽ khôi phục
trí nhớ.” Một ngự y run rẩy, cả gan tiến lên bẩm báo, hy vọng câu nói kế tiếp có thể cứu vớt tánh mạng của bọn họ.
“Lôi ra ngoài, trảm!” Không nhiều lời vô nghĩa, Khinh Âm mặt lạnh như thi thể!
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1