Thanh phong từng trận, bụi mù cuốn bay, không khí tràn ngập chiến ý, sẳn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
“Như thế nào?” bộ dáng tự cao, dường như đã nắm chắc phần thắng, Khinh Âm hai tay đặt phía sau, trầm giọng hỏi.
“Ngươi nên biết, vô luận như thế nào, ta cũng không để cho Ngân Nhi có chuyện.”
Lạc Dật nhướng mày, nhớ tới ngày trước, sư phó đã đem toàn bộ công
lực tu luyện suốt hai trăm năm của bản thân toàn bộ truyền thụ vào người hắn, pháp lực cường đại cơ hồ làm cho hắn phát cuồng, nhưng mà, cuối
cùng cũng hòa nhập vào cơ thể, hơn nữa, thể chất của hắn cũng không
giống người thường, không nghĩ tới, pháp lực kia khi đã hòa quyện vào cơ thể, lại tiến thêm một bậc, biến hóa tăng cấp, khiến sư phó cũng kinh
ngạc không thôi, thầm khiên hắn võ học kì tài. (^^ coi film kiếm hiệp,
ta chém :]] )
Nhưng mà, cho dù pháp lực có cường đại như thế nào, khi hắn gieo quẻ, quẻ tượng hiển hiện làm cho hắn bất an, lo lắng không thôi. Ba tháng
trước, nếu như hắn không kịp ra tay, cứu lấy mạng nhỏ của nàng, thì mãi
mãi hắn sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa, đời đời kiếp kiếp cũng
không….
Vì thế, gấp rút trở về, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời giữ lại tánh mạng của nàng, còn về sau, khó có thể biết được.
“Giết hắn.” Môi đỏ mọng nhất câu, Khinh Âm cười quyến rũ, thanh âm
mềm nhẹ, không chút vướng bận, dường như mệnh lệnh kia ban ra chỉ là hạ
lệnh giết một con kiến, mà không phải là một mạng người.
“Sát!”
Nhận được mệnh lệnh, trường mâu chuẩn xác nhắm ngay sau lưng của bạch y nam tử, chỉ có như thế, mới không thương đến phu nhân, nhưng mà, mũi
giáo còn chưa đâm đến, chỉ cảm thấy một dòng khí cường đại thổi quét mà
đến, đem mũi giáo đánh lệnh sang một hướng, đâm trúng, là người một nhà!
Mà bạch y nam tử bị vây bên trong thậm chí ngay cả quần áo đều hoàn
hảo không tổn hao gì, đôi mắt ôn nhu nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nhẹ
nhàng lắc đầu.
Quả nhiên là một đối thủ cường đại!
“Bẩm, tướng quân, chúng tiểu nhân giết không được hắn, thực tà môn
a!” Một binh lính nhát gan nhìn lưỡi nâu sắc nhọn của đồng đội sém chút
nữa là chọc mù hai mắt, hai chân run rẩy, thanh âm sợ hãi vạn phần, lắp
bắp nói.
Có mấy binh sĩ bị trường mâu đâm trúng ngực đã ngã xuống đất bỏ mình, máu tươi chảy đầy đất, nhiễm đỏ vó ngựa, từ xa nhìn lại, dưới chân bạch mã, phảng phất một đoàn hỏa diễm thiêu đốt, tựa như tái hiện một truyền thuyết: vó ngựa thần linh.
“Ngươi có pháp thuật?” Khinh Âm nhíu mắt, đột nhiên nhớ tới ngày ấy,
lão giả từng nói dưới đáy cốc có cao nhân bày trận, không nghĩ tới, cao
nhân này lại là hắn.
“Không đáng nói đến” Lạc Dật tựa hồ không quan tâm lắm, liếc mắt nhìn những xác người nằm bất động dưới vó ngựa, đáy mắt nổi lên vô hạn tiếc
hận,
“Đừng tiếp tục động can qua, ngươi thắng không được ta.”
Không nghĩ tới, hắn đúng là ngay cả thuật từ cũng không cần niệm,
Khinh Âm không khỏi cả kinh, điểm ấy ngay cả lão giả cũng không có thể
làm được.
Mấy năm cách biệt, hắn đến tột cùng tao ngộ cái gì, lại có thể kịch biến như vậy?
“Lạc Dật ca ca”
Từ trong lòng nhô đầu ra, Ngân Nhi vẫn chưa nhìn thấy thượng đỏ tươi, nhìn bốn phía đều là trường mâu, có chút không sợ hãi
“Bọn họ vì cái gì không cho chúng ta đi? Vây quanh như vậy Ngân Nhi
thật là khó chịu.” Nói xong, dùng sức đẩy vũ khí ở trước mặt mình.
“Ngân Nhi cẩn thận.”
Hai người trăm miệng một lời nhắc nhở, nhìn nàng thiếu chút nữa đụng
tới lưỡi giáo sắc nhọn của trường mâu, không khỏi toát ra một trận mồ
hôi lạnh.
Phải biết rằng, đầu trường mâu thoa đầy kịch độc, nếu tiếp xúc với da thịt, chỉ trong nháy mắt có thể khiến người mất mạng.
Thừa dịp Ngân Nhi ngẩn ngơ, bàn tay của Lạc Dật vừa lật, nhất thời,
một dòng khí lại thổi quét mà đến, đem tất cả trường mâu thổi bay, “binh bang bang” cắm phập vào những gốc cây cách đấy mấy chục bước.
“Đừng lộn xộn, Ngân Nhi.” Lạc Dật từ từ phun ra một hơi, cẩn thận lật xem lòng bàn tay của nàng, xác định không có miệng vết thương.
“Ngân Nhi, nàng có việc gì không?”
Khinh Âm chạy vội qua, nhưng lại nhìn thấy nàng trợn mắt trừng hắn,
một bộ bộ dáng rất là chán ghét, bàn tay quan tâm muốn vươn ra nhưng lại không cách nào đưa tới.
“Hiện tại, tính tình của nàng cùng tiểu hài tử giống nhau, rất nhiều
chuyện nhớ không rõ.” Lạc Dật liếc mắt nhìn hắn, tuy là tự mình chuốc
lấy đau khổ, nhưng lại cảm thấy có chút đáng thương.
“Lạc Dật ca ca, đừng cùng hắn nói chuyện, hắn đúng là một gã điên
mà.” Ngân Nhi rõ ràng giận dỗi, hướng Khinh Âm le lưỡi nhăn mặt.
Giật mình tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn, Khinh Âm thật không
biết nên thích ứng như thế nào với Ngân Nhi tính tình một như đứa nhỏ,
mặc dù nàng mất đi trí nhớ, đối chính mình chưa hẳn là chuyện không tốt.
Nàng hận chính mình giết chết một nhà Viêm Hi, thà chết cũng không nguyện ý cùng chính mình Hồi tướng quân phủ.
Hiện tại, cái gì cũng không nhớ rõ, liền ngay cả chuyện của Viêm Hi
cũng quên sao? Nếu là như thế, mình càng phải mang nàng trở về, đây là
cơ hội duy nhất của hắn.
“Ngân Nhi, là lỗi của Khinh Âm ca ca ”
Áp chế thanh âm, trên mặt hiện lên một chút tươi cười, Khinh Âm kéo kéo ống tay áo của nàng, “Theo Khinh Âm ca ca về nhà được?”
Mạc danh kỳ diệu nhìn hắn một cái, nàng cũng không tính đáp lại, trực tiếp tựa đầu uốn éo, nhưng mà, cũng vừa thấy được mấy cỗ thi thể đầy
máu tươi, sắc mặt nhất bạch, che miệng muốn phun.
Trước mắt, lại hiện lên hình ảnh quỉ dị, yêu tà, những đóa hoa máu đỏ tươi như tường vi, đóa đóa nở rộ, che kín cả mặt đất…
“Máu……” Nàng nỉ non mở miệng.
Phát giá thiên hạ trong lòng có điểm không thích hợp, Lạc Dật cuống
quít nâng mặt của nàng lên, quả thực sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lập
tức hiểu được nàng đã nhìn thấy những cái không nên xem.
Áo bào trắng nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên gương mặt bé nhỏ, nghiêng đầu nhìn Khinh Âm, vẫn đang khăng khăng một mực, mím môi, cầm dây
cương, liền tính giục ngựa rời đi.
“Còn muốn chạy?”
Phát hiện ý đồ của hắn, Khinh Âm rút bảo kiếm bên hông ra, lắc mình
một cái đã chặn đầu bạch mã, mũi kiếm sắc bén chĩa thẳng hai người.
“Ngươi điên rồi sao? Nếu tiếp tục trì hoãn thời gian sẽ làm cho bệnh
của Ngân Nhi phát tác, ngươi luôn mồm nói thích nàng, yêu nàng, chẳng lẽ đây chính là cách ngươi yêu nàng, thích nàng hay sao?”
Không muốn tiếp tục dây dưa, kéo dài thời gian, gương mặt ôn nhu của
Lạc Dật khẽ bật ra tức giận, song chỉ hé ra, chặt chẽ chế trụ thân kiếm
trước mặt.
“Bên trong Vương phủ, muốn dược liệu nào mà không có? Mặc dù thật sự
phát tác, lấy thân phận của ta – đường đường là một Vương gia, còn sợ
tìm không được một người có thể cứu sống Ngân Nhi sao? Lạc Dật, nếu
ngươi muốn cướp Ngân Nhi đi liền nói thẳng, nam tử hán đại trượng phu,
chớ làm rùa đen rút đầu, cho dù lời ngươi nói là sự thật, cho dù phải
thương đến nàng, ta cũng nhất định phải đem nàng mang về tướng quân
phủ.” Hừ lạnh một tiếng, chuôi kiếm chậm rãi thu hồi, trên mặt hắn nổi
lên một tầng sát ý.
Hai tay khinh hạp, đầu ngón tay nhất cuốn, ánh lửa màu lam nhất thời ở lòng bàn tay thiêu đốt mà ra.
“U hỏa phá thế, nhiên!”
Hỏa cầu mãnh liệt, điên cuồng mà mở rộng, từ một hỏa cầu màu lam nhỏ
như đầu ngón tay nháy mắt hóa thành hỏa cầu lam nhạt lóe sáng, lớn hơn
bàn tay, thẳng tắp bắn về phía lưng ngựa của Ngân Nhi.
Khóe miệng không khỏi gợi lên một chút âm lãnh tươi cười, lần này, trốn đâu cho thoát .
Không tốt! Lạc Dật không dự đoán được hắn sẽ ra chiêu này, hỏa cầu
màu lam đúng là nghênh hướng Ngân Nhi, cuống quít vươn tay, cánh tay
nhất chắn.
“Oành!”
Ngay lúc Khinh Âm trợn mắt há hốc mồm, hỏa cầu màu lam tựa như bị một cường lực chế trụ, “oành”, nổ vang một tiếng, phiêu khởi tầng tầng khói trắng, bụi mù vừa tan, nhìn rõ được sự vật phía trước.. Người ngồi ở
lưng ngựa thế nhưng lại không có nửa điểm vết thương.
Vỗ nhẹ nhẹ, phất khai tro bụi, Lạc Dật thùy hạ mi mắt, nhìn Ngân Nhi
trong lòng rõ ràng đã bị kinh hách, bên môi không khỏi cười khổ.
“Nếu ngươi kiên trì, cũng được, cho nàng đi xuống, đi năm mươi bước,
nếu ngươi có thể cứu nàng, liền cho ngươi mang nàng trở về.”
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1