chương 227/ 247

Mất đi âm vận khống chế, đàn xà nháy mắt đình chỉ động tác công kích, xoay đầu rắn, nhìn chằm chằm thân hình vừa mới rơi xuống, không còn nhúc nhích, chính là, máu tươi vẫn chảy ra òng ọc, tựa như một dòng nước nhỏ, thấm vào bùn đất, tạo thành một đóa hoa đỏ thẫm quỷ dị.

“Y Y, đừng nhìn!” từ không trung, nhảy xuống một thân ảnh, ống tay áo tung bay phất phới, chớp mắt một cái, người đó đã đáp xuống bên cạnh nàng.

Khâu Trạch? Y Y nghi hoặc ngẩng đầu, trên không, còn có một thân ảnh trắng muốt cưỡi bạch hạc, trên gương mặt ôn nhuận là nụ cười hiền hòa ôn nhu,… Lạc Dật ca ca cũng đã đến!

“Các người, sao lại đến đây?” Nàng không ngờ, cứu binh đến là 2 người bọn họ.

“Tất nhiên là thu được tin tức tới cứu nàng, như thế nào, không chào đón sao?” Khâu Trạch nhéo nhéo mặt của nàng, mới một ngày không gặp, giống như cách ba thu, hơn nữa, xem bộ dáng nhàn nhã của nàng, giống như nhìn thấy mình cũng không phải thập phần vui mừng, sao lại thế này, nói như thế nào, hắn cũng là phụ hoàng của đứa nhỏ trong bụng nàng nha.

Tin tức? Nàng thoáng nhìn Tiểu Thanh, nhìn thấy nàng cũng ngạc nhiên lắc đầu, biểu lộ cũng không phải nàng gửi đi tin tức.

“Sét” Vẫn đang lặng im, Mẫn Hách đột nhiên hô, “Nhiều năm như vậy, thật đúng là vất vả cho ngươi , làm thám tử, ngay cả bổn vương đều đoán không ra, ngươi, rốt cuộc là ai?”

Nói cái gì! Sét là thám tử? Hoàng thục phi sắc mặt cả kinh, thu hồi viên cầu, kinh ngạc nhìn thân ảnh màu đen từ không gian vặn vẹo nhảy ra, gương mặt chỉ lộ ra hai mắt, không người nào có thể đoán được ra hắn là ai.

Sao có thể như vậy? Sét là người của bộ tộc chú thuật, chính nàng tự tay chọn lựa, đề bạt, sao có khả năng là thám tử.

“Thuộc hạ tham kiến Vương gia.” Sau khi hiện thân, hắn trực tiếp quỳ gối xuống.

“Đừng giả bộ nữa!” Gầm nhẹ, Mẫn Hách vươn tay, thẳng tắp chộp tới hướng trái tim hắn, không ngờ Sét lại tránh được, sắc mặt nhất thời âm vụ, dừng lại công kích, “Nói, ngươi rốt cuộc là ai?”

Nhưng mà, Sét chuyển thân một cái, vài bước đã đi đến phía sau Khâu Trạch, thấy Y Y lộ ra biểu tình sợ hãi, lo lắng mình sẽ làm bị thương Khâu Trạch, không khỏi hí mắt cười.

Kỳ quái, ánh mắt này sao lại quen thuộc như vậy! Y Y trừng mắt nhìn, đột nhiên mở to cái miệng nhỏ, chỉ vào hắc y nhân…… Là hắn!

“Miệng trương lớn như vậy, cẩn thận ruồi bọ phi vào.” Khâu Trạch buồn cười lấy tay đẩy cái cằm của nàng, xem ra, đã bị đoán được thân phận .

“Ngươi là Sét?” Nàng vẫn là có chút nghi hoặc, truy vấn.

“Đúng vậy, hoàng phi, không ngờ người so với lão nô nghĩ còn thông minh hơn, liếc mắt một cái liền nhìn ra.” Sét tề mi lộng nhãn cười, lấy tay cởi bỏ bịt mặt dạ hành, lộ ra khuôn mặt nam tử xa lạ.

Không đúng, không phải hắn! Trong đầu nàng giờ phút này trống rỗng, rõ ràng ánh mắt vừa rồi là… hắn, khuôn mặt này lại một chút cũng không giống?

“Sét, ngươi dám phản bội bản cung?” Hoàng thục phi tế mắt khinh mị, sắc mặt một trận thanh một trận bạch.

Sét lắc lắc đầu, thấy Khâu Trạch dùng ánh mắt ý bảo, không khỏi lấy tay che môi cười, thanh âm trở nên nhẵn nhụi dị thường, dáng người nhu nhược, tựa như nữ tử, Tiểu Thanh đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt cũng trở nên có chút quái dị.

“Hoàng thục phi, ngươi sai lầm rồi, Sét không hề phản bội ngươi.” Hắn chỉ vào mặt mình, khinh trát hạ mắt, “Ngươi hãy nhìn cho rõ ràng, “Sét” trước mặt là thật, nhưng cũng không phải thật. Ám sỹ của ngươi, trong lần thám thính hoàng điện trước đó đã chết, đây, chẳng qua chỉ là dịch dung thuật mà thôi.” Nói xong, bàn tay to bao lấy khuôn mặt, kéo từ mang tai ra phía trướclập tức khuôn mặt có sự biến chuyển: trên mặt xuất hiện những nếp nhăn, làn da có những chấm nhỏ…. Đúng là gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn!

“Hồng… Hồng công công! Thật là ngươi, Hồng công công!” Y Y vui sướng kêu to , không nghĩ tới, chính mình thật sự đoán đúng rồi!

Khâu Trạch bất đắc dĩ cười lắc đầu, gương mặt lạnh như băng hơi nhu hòa xuống, lo lắng nàng sẽ nhảy đứng lên, trực tiếp nắm lấy cổ tay nàng, giam nàng trong lòng, đương nhiên là vì đứa nhỏ của bọn họ mà suy nghĩ.

“Là ngươi!” Đôi mắt nâu của Mẫn Hách thiểm mấy phần, châm chọc cười,

“Bổn vương hẳn phải sớm đoán được đó là ngươi. Tỷ thí ngày đó, ngươi, một thái giám tay trói gà không chặt, thế nhưng có thể còn sống mà rời khỏi, thân thủ tất nhiên là bất phàm, nhưng mà, bổn vương lại không nghĩ kỹ, đều do bổn vương sơ sót.” Hít một ngụm khí, liếc mắt một cái đã nhìn thấy vẻ đùa cợt từ trong mắt Khâu, đột nhiên hiểu được, chính mình sớm đã bại bởi hắn.

“Tại sao có thể như vậy……” Hoàng thục phi thì thào tự nói, đột nhiên, xoay người, một tay nắm lấy mặt Tiểu Thanh,“Ngươi là cũng là thám tử phải không, mau đem đạo cụ trên mặt ngươi cởi ra, cho bản cung nhìn xem ngươi đến tột cùng là ai!”

Tiểu Thanh hoảng sợ, muốn dùng sức giãy, lại không dám mạo muội phản kháng, chỉ phải bụm mặt chịu đựng hành vi dã man của hoàng thục phi.

“Không có, Tiểu Thanh có đeo đạo cụ gì hết……” Nàng hoảng sợ nhìn gương mặt dữ tợn của hoàng thục phi, trong nhất thời không có chủ ý, giương mắt nhìn lên, Mẫn Hách khép hờ mi mắt, thẳng tắp xem xét chính mình, trong mắt, tựa hồ cũng có một chút hoài nghi.

Không, nàng thật sự không phải thám tử…… Hốc mắt đỏ lên, nàng che mặt, suy sụp ngồi sụp xuống, trên mặt đau, nhưng so với đau đớn trong lòng chẳng là gì.

“Tiểu Thanh, nàng……” Y Y thật ra cũng mơ hồ không rõ, nhưng thấy nàng hai mắt đẫm lệ, bộ dáng đau khổ, cuống quít xoay người nhìn về phía Khâu Trạch thủ chứng.

“Nàng xác thực không phải thám tử của chúng ta, không ngờ, bây giờ, bọn họ ngay cả người một nhà đều đã không tin nhau.” Khâu Trạch lạnh nhạt cười, bạc thần lạnh như băng khẽ cong cong, bên trong đôi mắt màu tím tinh quang lòe lòe tỏa sáng, hơi cúi đầucằm gác lên hõm vai của nàng, ngửi hương vị quen thuộc, thoải mái mà nheo lại mi mắt.

Nghe được hắn trả lời, Mẫn Hách nhìn Tiểu Thanh, da mặt của nàng gần như bị hoàng thục phi xé rách, nghĩ nghĩ, chỉ phải mở miệng khuyên nhủ.

“Mẫu hậu, người không nghe hắn nói sao? Tiểu Thanh không phải thám tử.” tiếng nói trầm thấp tựa như tiếng chuông ngân, chấn hướng màng tai của nàng.

Hoàng thục phi ngẩn ra, dừng động tác, nhìn hai mắt đẫm lệ mông lung của Tiểu Thanh, nột nột thu hồi bàn tay.

Trong lúc mọi người ở đây bị việc “thật giả, dịch dung” làm loạn thành một đoàn, thì trên không trung, bạch hạc đột nhiên bất an, hoảng loạn đập cánh, liền ngay cả Lạc Dật cũng cảm thấy quái dị, thì chợt thấy phía góc sân đang vặn vẹo biến hóa.

“Không tốt! Còn có sát thủ!” Hắn nhất thời hướng tới phía dưới hô to.

Cái gì! Mọi người sắc mặt phi biến, theo tầm mắt của Lạc Dật nhìn về phía Y Y, quả thực nhìn thấy không gian đang kịch ̣ liệt vặn vẹo , rồi nhảy ra một thân ảnh.

Sắc mặt âm vụ, vẻ mặt đáng khinh, hắn cười tủm tỉm nhìn Khâu Trạch cùng Y Y.

“Chính vương!” Y Y hoảng sợ, hắb sao có thể xuất hiện ở trong này?

“Hoàng Thượng, hoàng phi, quốc sư, hoàng thục phi, còn có Vương gia, thực khéo, tất cả đều tụ tập một chỗ, bổn vương có thể không cần chạy ngược chạy xuôi đuổi giết một đám.” thong thả đi từng bước, tự cho là lỗi lạc phe phẩy quạt lông, sắc mặt đáng khinh quét về phía bộ ngực đầy đặn của Y Y liếc mắt một cái, cười dâm đãng.

Thì ra dáng người của hoàng phi cùng Sầm Nhi cũng không kém nhiều lắm……

Bình luận





Chi tiết truyện