ốt cuộc là ai giết ta?
Ánh mắt sắc bén, khiến cho ba người đều nhất thời không thể mở miệng, chúc quang (ánh nến) nhẹ nhàng chớp động, tạo thành ba đạo thân ảnh thật dài, loang lổ chớp lên.
“Ngân Nhi……” đôi mắt dài nhỏ của Mẫn Hách khinh liễm, mở miệng đầu
tiên, lập tức bị một đôi mắt hạnh lãnh trừng, lời muốn nói lại nuốt trở
lại trong miệng.
“Ngân Nhi đã chết.” thanh âm của nàng khẽ run, có thể giải thoát hoàn toàn khỏi cơn ác mộng,“Ngay lúc hai thanh kiếm cùng thuật pháp lao đến, trơ mắt nhìn máu tươi văng khắp nơi, sau đó chết đi, trên đời này đã
không còn Ngân Nhi!” Vì sao, lại trở về, nàng không cần, không cần….vì
sao còn trở lại, vì sao không thể quên đi!
Tất cả mọi người, đều đã thương mình, từ người mình hận nhất, cho đến người lúc nào cũng mở cũng miệng nói yêu mình, này, thật sự là một
chuyện đáng chê cười!
“Y Y, nàng đừng kích động, hãy nghe ta nói……” Khâu Trạch cầm ti
quyên, muốn chà lau mồ hôi trên mặt nàng, lại bị một bàn tay hất ra, hắn nhíu nhíu mày, không nói.
“Lạc Dật ca ca, lại đây.” Nàng nở một nụ cười tươi tắn như hoa lê, hướng thân ảnh màu trắng nhẹ giọng kêu.
Giống như lại nhìn thấy thiên hạ kiếp trước đang làm nũng, ở trên
giường không chịu xuống, hắn mông lung nhìn, bất tri bất giác đi qua,
khuôn mặt tươi cười quen thuộc, nhưng sao lại mang theo một chút cảm
giác xa lạ.
Ngay lúc hắn tới gần, trong giây lát, một tay của nàng rất nhanh nắm
lấy cánh tay Lạc Dật, trên mặt ý cười chuyển hoán thành thật sâu châm
chọc.
“Chính là hai cánh tay này, cầm kiếm hướng về phía ta, các người có biết, lòng của ta lúc ấy đau đớn bao nhiêu hay không?”
Cắn cắn môi, chỉ cảm thấy trái tim đau thắt, nàng buông tay, ôm ngực, che trái tim, hít sâu, ánh mắt căm hận chưa từng rời đi.
“Thực xin lỗi! Ngân Nhi ~” Lạc Dật ôn nhu nói, thùy hạ mi mắt che
khuất đôi mắt ngọc lưu ly, che dấu đau xót nơi có, lúc thương tổn nàng
là lúc chính mình cũng đã bị thương tổn……
“Ta nói rồi, ta không phải Ngân Nhi!”
Nàng ôm lấy long chẩm, dùng sức đứng ở trước mặt ba người,
“Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì không thể quên các ngươi, vì cái gì các ngươi còn muốn xuất hiện ở trước mặt của ta, đều cút ra
ngoài cho ta, cút hết đi!”
“Y Y, nàng bình tĩnh một chút, hảo, chúng ta đi ra ngoài.” Khâu Trạch hướng hai người bọn họ trao đổi ánh mắt, khi lùi ra sau bức rèm che,
hắn quay đầu, liếc thấy toàn thân Y Y run rẩy, nhẹ giọng:
“Thân thể của nàng còn chưa hồi phục, trước hãy nghỉ ngơi mấy ngày,
ngày mai ngự y sẽ đến xem chẩn, ta cho Tiểu Thanh tiến vào hầu hạ nàng.”
Nàng cúi đầu, sợi tóc hỗn loạn thùy lạc hai gò má, nhẹ nhàng thở phì
phò, thân hình nhìn có vẻ nhu nhược như vậy, lại kiên cường không muốn
biểu hiện ra ngoài, không đáp lại, nàng nghiêng người nằm xuống, dùng
chăn che lắp toàn thân, đem mình tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
Thấy nàng không phản đối, hắn hướng ra cửa gọi Tiểu Thanh:“Đi vào hảo hảo chiếu cố nàng.”
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh!” Hạ thấp người, Tiểu Thanh liếc mắt nhìn Mẫn
Hách Vương gia, nhưng hắn ngay cả liếc mắt nhìn nàng một lần cũng không
có,ánh mắt cứ hướng về nội điện, gương mặt hơi tái, đầu đầy mồ hôi.
Tuy là lo lắng cho Vương gia, nhưng nàng lại không dám hỏi nhiều,
thấy ba người đều đi ra, chỉ phải im lặng, bưng điểm ăn tiến vào nội
điện.
“Hoàng phi, người hãy ăn chút gì đi.”
Đi đến bên giường, Tiểu Thanh nhẹ nhàng kéo kéo đệm chăn, mặc dù là ở bên ngoài đại, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe được tiếng nàng rống
giận, mang theo đau đớn rất lớn, giống như nàng mới trước đây bị ngâm
mình ở trong độc dược, thừa nhận đau xót thật lớn.
Không có đáp lại, nhưng trong đệm chăn nhẹ nhàng rung động làm nàng hiểu được chút cái gì.
[]
Liếc mắt nhìn ti quyên bên giường, nàng đem đệm chăn kéo ra, hiện ra
sợi tóc hỗn độn che dấu gương mặt tái nhợt, còn có hai má ướt át, đầy
nước mắt.
“Hoàng phi, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng phải hảo hảo sống sót,”
Nàng cầm lấy ti quyên màu trắng, nhẹ nhàng chà lau, một tay vén những
sợi tóc hổn loạn trên mặt nàng lên, vén ra sau tai, “Tiểu Thanh giúp
người chải tóc lại, được không?”
Y Y nhắm chặt hai mắt, không có tức giận, cắn chặt môi dưới hơi hơi lơi lỏng, không biết có nghe được lời nàng nói hay không.
Mỉm cười, từ bàn trang điểm lấy ra một chiếc lược, nhẹ nhàng chải lên tóc mai, vuốt dọc xuống, động tác cẩn thận lại nhẹ nhàng, sợ làm đau
nàng.
Đợi chải tóc xong, lại đi lấy ít nước, đem ti quyên sạch sẽ thấm ướt, nhẹ nhàng lau mặt cho nàng.
“Đã lâu không có hầu hạ hoàng phi , cũng không biết hoàng phi còn
thích Tiểu Thanh chăm sóc không? Nếu có chỗ nào không khỏe, người hãy
nói cho Tiểu Thanh biết đi?”
đôi mắt màu bạc không có tiêu cự nhìn chăm chú nàng, lại thấy nến sắp dùng hết, vốn định đi qua thay mới, lại bị một bàn tay non mềm bắt lấy.
Kinh ngạc thùy hạ mi mắt, nhìn hoàng phi không biết khi nào mở ra hai mắt, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
“Tiểu Thanh……” Y Y thấp nam nói xong, giống như ở nhớ kỹ của nàng tên, lại giống như ở kêu gọi nàng,“Tiểu Thanh, tiểu lục đâu?”
“Tiểu lục còn tại phủ Vương gia, Tiểu Thanh phái người đi lấy cho người.”
“Không cần.” Nàng lắc lắc đầu, muốn ngồi dậy,“Hiện tại đã quá muộn,
tiểu lục cũng thích ngủ buổi tối, ngày mai mới phái người đi qua lấy,
đừng quấy nhiễu nó.”
Tiểu Thanh vội vàng đỡ bả vai của nàng, giúp nàng ngồi dậy, rồi đem một cái gối đầu đặt ở sau lưng của nàng.
“Hảo, sáng sớm ngày mai nô tỳ sẽ phái người đi qua lấy.” Nàng có chút khó xử,“Nhưng mà, hoàng phi, về sau người thật sự không muốn nhìn thấy
Hoàng Thượng nữa sao? Mấy ngày nay, hoàng thượng cả ngày cứ trầm mặc
không nói, ai đều nhìn ra được người thực tịch mịch.”
Y Y ngẩn ra, nàng không rõ, Tiểu Thanh bình thường rất ít nói chuyện
vì sao phải nói giúp Khâu Trạch, lập tức, trong lòng cũng sáng tỏ, đối
thoại vừa rồi hẳn nàng cũng nghe được một ít.
“Ngươi hiện tại lại giúp hắn nói chuyện, như thế nào, đối với chủ tử
của ngươi, ngươi không phải càng nên giúp hắn nói cái gì đó sao?” lời
nói hơi châm chọc, nhưng ánh mắt lạnh nhạt của nàng lại không có ý cười
nhạo nào.
Tiểu Thanh xoay người bưng lên một chén cháo, nhẹ nhàng thổi, múc một muỗng đưa đến bên miệng của nàng.
“Chủ tử phân phó qua, không có phân phó của chủ tử, nô tỳ không được
nói nhiều, hơn nữa, hoàng phi dường như cũng không muốn biết.” Rốt cuộc, mấy người bọn họ có liên hệ như thế nào, vì sao lúc đi ra, người người
trên mặt đều là thần sắc đau đớn? Nàng muốn biết, nhưng thân làm nô tỳ,
tất nhiên là hiểu được, mình không có cái quyền đó.
“Tốt lắm, Tiểu Thanh, ba người bọn họ, vô luận là ai, ta cũng không
gặp, cho nên, chuyện nào có liên quan đến bọn họ, ta lại càng không muốn nghe.” húp một ngụm cháo, nàng thoáng kích động lên.
“Dạ, nô tỳ về sau sẽ không nhắc lại,” đôi mắt màu bạc bất đắc dĩ
ngước nhìn gương mặt của nàng,“Hoàng phi, người cùng trước kia không
giống nhau.”
Không giống nhau? Y Y hít sâu một hơi, bên môi nổi lên một nụ cười
khổ, ai có thể còn giống như trước, sau khi đã nhớ lại đớn đau ở kiếp
trước….
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1