“Y Y!”
Một tiếng gọi thất thanh mang theo lo lắng vang lên, như tiếng sấm
phẫn nộ phá tan tĩnh mịch, hung hăng phá nát toàn bộ không gian hư ảo.
Nhất thời, giữa không trung tung bay muôn ngàn những mảnh vụn trắng
tinh, tựa như tuyết rơi, lạnh lẽo vô hồn rồi hóa thành tro tàn.
Là ai?… thanh âm này rất quen thuộc…
Nàng mờ mịt, cố gắng nâng mi mắt, lờ mờ nhìn thấy ánh huỳnh quang
xinh đẹp nhảy múa trong bóng đêm, khóe môi giương lên một nụ cười yếu
ớt, hắn…đã trở lại.
Phù Vân Khâu Trạch, hai mắt sắc bén, âm lãnh như băng, trừng nhìn về
phía Mẫn Hách đang cúi người hôn lấy Y Y, nhanh chóng vọt tới, thật muốn đoạt lấy thân hình mềm mại vô lực, cẩn thận ấp vào trong lòng, trên
trán gân xanh cơ hồ muốn bật ra khỏi thái dương.
“Ngươi đã làm gì nàng?”
Thanh âm rét lạnh, giận dữ lại ẩn chứa một loại sợ hãi, thống khổ
cùng cực, nếu không phải sợ thuật pháp của mình đánh vọt tới sẽ làm Y Y
bị thương, chỉ sợ, sớm đem Mẫn Hách bắn cho toàn thân vỡ nát.
Hoàng bào trong bóng đêm phất động, đôi mắt tràn ngập sát ý nhìn chằm chằm vào Mẫn Hách.
Chậm rãi ngẩng đầu, dường như không hề để tâm lắng nghe lời chất vấn
của hắn, lặng lẽ nhìn ấn ký màu tím lóe sáng hào quang, bạc môi tà mị nở một nụ cười yêu dị.
Ngươi quả thật, là nàng.
“Ngân Nhi, ngươi quả thật là Ngân Nhi.” Lẩm bẩm, hắn lại cúi đầu hôn
lên trán nàng, quả nhiên là nàng, là gương mặt này làm cho ta quyến
luyến không rời, không thể buông tay.
Lại là Ngân Nhi, điên rồi sao? Y Y giãy dụa, nhưng nàng rõ ràng không thể thắng nổi lực đạo của hắn.
“Khâu Trạch!”
Nàng sợ hãi, vươn tay hướng về hắn, lại thấy hắn đột nhiên trong lúc
đó dường như đã hoá thạch, cứng ngắc ở tại chỗ, không hề nhúc nhích,
chỉ là kinh ngạc trợn to hai mắt.
“Ngươi kêu nàng là gì?” Mặt không chút thay đổi, Phù Vân Khâu Trạch
chậm rãi bước tới, dưới chân, huỳnh quang chợt lóe, dường như mang theo
một cường lực cực đại, đem dạ minh châu cùng đèn lồng hai bên hóa thành
bột phấn, ánh sáng lung linh tắt ngấm trong bóng đen, hóa thành hư vô,
như chưa từng tồn tại.
“Nàng, là Ngân Nhi của ta!” khóe môi đỏ tươi bật ra một chút ý cười
thật sâu, ngẩng đầu lên, lấy tư thế thắng lợi nhìn Phù Vân Khâu Trạch,
Mẫn Hách hai tay nhất hoàn, đem thiên hạ nâng dậy, động tác ôn nhu giống như đang nâng một cành hoa. (cv là bình hoa, nhưng mà như vậy thấy kỳ kỳ, pan sửa thành cành hoa nhé^^)
“Ngân Nhi của ngươi?” Phù Vân Khâu Trạch cười lạnh, chỉ vào Y Y hỏi,
“Ngươi sao không tự mình hỏi xem, nàng thừa nhận hay không thừa nhận là
Ngân Nhi của ngươi? Từ khi ra đời, nàng đã là của trẫm, là Phù Vân Y Y,
chưa từng là Ngân Nhi của ngươi, Mẫn Hách Vương gia, nằm mơ, cũng không
thể xem là thực như vậy.”
“Ngân Nhi?” Mẫn Hách cúi đầu, ánh mắt chờ mong, tràn ngập hi vọng mà nhìn nàng.
“Ngân Nhi cái gì, ta là hoàng phi!”
Dùng hết khí lực, nàng đẩy cánh tay hắn ra, dùng sức hướng Phù Vân
Khâu Trạch chạy đi, nhưng hai chân lại lảo đảo, sắp ngã đến nơi…
Một đạo thân ảnh màu vàng nhanh chóng vọt tới, xoay người một cái, liền đem thân ảnh nhuyễn miên vững vàng ôm vào trong lòng.
Tầm mắt xẹt qua, kinh ngạc phát hiện trên cổ nàng xuất hiện ấn kí màu tím, còn lấp lánh lân quang, ánh mắt nhất bẩm, nháy mắt lại khôi phục
bình thường.
“Y Y, nàng không sao chứ?” nhẹ nhàng vén đi những sợi tóc hỗn loạn
trước mắt nàng, ngón tay run run, chạm vào gò má lạnh băng, đáy mắt toát ra một tia ưu thương cùng đau lòng vô hạn.
Không có việc gì mới là lạ, nàng nhìn hắn liếc mắt một cái, hoàn hảo
tiếp được chính mình, bằng không, nàng tở về nhất định nhéo má hắn
đến…không còn tuấn tú! (_ _!)
“Ta đói bụng……” Nhẹ giọng nỉ non, rất là vô tội mở miệng.
“……”
Nhẹ nhàng kéo kéo cái cằm bé nhỏ của nàng, lại rất là sủng nịch,
phụng phiệu hai má phấn hồng, ôn nhu mở miệng “Trở về cho nàng tùy ý lựa chọn, muốn ăn gì cũng được.”
Vẫn đang trầm mặc đứng ở một góc, Mẫn Hách nhu nhu mi tâm, không rõ
vì sao nàng rõ ràng là Ngân Nhi, không nên xem mình là Y Y mới đúng, mặc dù, nàng đã dùng thân phận này sống hai mươi năm. (>.
Đêm nay, rốt cục chứng thật, những chuyện trong mộng, đều là sự thật, hắn là Khinh Âm, ba mươi năm liền bách chiến bách thắng, Khinh Âm tướng quân!
Chẳng lẽ, Ngân Nhi sau khi luân hồi chuyển kiếp, đã không còn kí ức của kiếp trước?
Hắn khẽ cắn khóe môi đỏ tươi, lướt nhanh qua, không để ý đến ánh mắt phòng ngự của Phù Vân Khâu Trạch và Y Y, nhẹ giọng nói:
“Nàng, thật sự cái gì đều không nhớ sao? Ta là Khinh Âm, là Khinh Âm ca ca của nàng.”
Trong đầu thổi qua một tia hổn loạn, nhanh đến độ nàng không thể nắm giữ.
Định mở miệng mắng hắn một trận, nhưng nàng, lần đầu tiên nhìn thấy
Mẫn Hách yêu nam có khuôn mặt thế này, dịu dàng, chân thành, ôn nhu…
đúng là không biết nên mở miệng như thế nào.
“Nàng hiện tại không có kí ức kiếp trước.” Khâu Trạch đột nhiên lạnh lùng mở miệng, ánh mắt băng lãnh, không hề có một chút độ ấm, nhìn vào
Mẫn Hách, người đang tự xưng mình là “Khinh Âm”.
“Ngươi biết kiếp trước của nàng?” Nhất thời bừng tỉnh, trên mặt Mẫn
Hách đột nhiên xuất hiện sợ hãi lẫn vui mừng, không nghĩ tới, còn có
người biết kiếp trước của Y Y.
Như vậy, Y Y có thể sẽ tin mình nói thật.
Bọn họ, đang nói cái gì? Nàng mê mang nhìn hai người, cái gì kiếp
trước, cái gì Ngân Nhi, nàng chính là một u hồn của thế kỉ 21, vô tình
xuyên qua, không biết nói ra bọn họ có bị dọa cho nhảy dựng lên không?
“Trẫm biết rõ kiếp trước của nàng, rõ ràng hơn bất kì người nào.” Mắt sáng như đuốc, Phù Vân Khâu Trạch khóe miệng bật ra ý cười chua
xót,“Hơn một trăm tánh mạng đều chết oan uổng ở trong tay của ngươi,
ngươi nói, trẫm biết rõ ràng, hay là không rõ ràng đây?”
Dùng tay nhẹ nhàng chế trụ tiểu đầu đang ngọ nguậy, muốn ngẩn dậy
trong lòng, Phù Vân Khâu Trạch không muốn nàng nhìn thấy gương mặt hắn
lúc này. Từ tận đáy lòng, huyết hận thâm thù chưa bao giờ phai nhạt, tự
tâm truyền tới mắt, chăm chú nhìn vào hắn, “Khinh Âm tướng quân”, đáy
mắt tóe ra một cỗ khát máu, tàn độc, sát ý nồng đậm, âm vụ tối đen chưa
bao giờ xuất hiện bật ra từ khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, hắn muốn giết
người, ngay lập tức!
Trong đầu xoẹt qua một loạt những chuỗi hình ảnh, Mẫn Hách đột nhiên biến sắc, lui từng bước.
“Ngươi là, ngươi là……”
“Đúng vậy, ta là Viêm Hi…….”
Thanh âm vẫn lãnh khốc vô tình, chậm rãi phun ra, Khâu Trạch thùy hạ
mi mắt, nhìn thiên hạ bị chế trụ nên sinh khí, giận dỗi cắn vào cánh tay hắn, chua sót cười…
“Là người đã cùng ngươi từ nhỏ lớn lên, là chú rể của Ngân Nhi, là
người có hơn một trăm gia quyến bị ngươi tàn nhẫn xuống tay sát hại, là
người phải trốn đông trốn tây để thoát khỏi truy cùng đuổi tận của
ngươi, cũng là người muốn mạng của ngươi, Viêm Hi.”
Bọn họ, đến tột cùng đang nói cái gì? Khinh Âm, Viêm Hi?
Cắn cũng cắn rồi, haiz, nhưng Khâu Trạch lại không có một chút phản
ứng, Y Y cuối cùng cũng đành chịu thua, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng
Khâu Trạch, im lặng nghe hai người đối thoại, trong đầu lại càng mê
mang.
Chẳng lẽ, hai người này cũng là u hồn từ nơi khác, xuyên qua mà nhập
vào thân thể này, nếu không, bọn họ cứ nói chuyện gì mà nàng nghe mãi
không hiểu?
Nhưng mà, đầu của mình như thế nào càng ngày càng đau… Khinh Âm, Viêm Hi, Khinh Âm, Viêm Hi, Khinh Âm, Viêm Hi……bốn chữ này cứ ong ong bên
tai nàng, thâm nhập vào xương tủy, mang theo cường lực đánh vào từng tế
bào, làm nàng khó chịu, đau nhức thần kinh…
“Không nghĩ tới, lúc tìm được Ngân Nhi cũng cùng lúc tìm thấy ngươi.” Mẫn Hách đột nhiên giận tái mặt, cừu hận nhiều năm, ân oán chồng chất,
hiện tại sao có thể nhất thời hóa giải .
Kiếp trước là địch nhân, oán hận cả đời, kiếp này tương ngộ, cũng chỉ có thể là địch nhân.
“Ta, lại như thế nào nghĩ đến……” Phù Vân Khâu Trạch đột nhiên chua sót cười.
“Đau quá!”
Y Y dau đớn bật ra thành tiếng, trong đầu dường như có hàng ngàn hàng vạn con sâu đang muốn đục khoét mà ra, nàng hai tay ôm đầu, giãy dụa,
gương mặt tái xanh, thống khổ, mồ hôi lạnh tuôn chảy đầm đìa, hơi thở
càng lúc càng mỏng manh, yếu ớt…
“Y Y!”
“Ngân Nhi!”
Hai nam nhân đồng thời bị hành vi của nàng làm cho hoảng sợ, cấp quay lại nhìn nàng, đập vào mắt hai người là một tia sáng chói lóe… chỉ thấy giữa ấn đường của nàng, chậm rãi hé lộ một phong ấn mang hình một đóa
hoa Thiên Âm, rực rỡ chói mắt, đóa hoa chậm rãi nở rộ, vết rách giữa ấn
đường nàng cũng càng lúc càng lớn……
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1