chương 219/ 247

Vuốt nhẹ móng tay màu đen, hoàng thục phi đắc ý mỉm cười, đôi mắt dài nhỏ vi tà liếc liếc mắt nhìn miệng vết thương trên cổ Y Y một cái, đắc ý gật gật đầu.

“Đúng vậy, là bản cung hạ độc, bất quá, độc này không dễ giải được, bởi vì, đây chính là cổ độc, chỉ có như thế, quốc sư mới không dễ dàng cứu nàng, nàng cũng sẽ ngoan ngoãn cùng chúng ta hồi phủ.”

Không nghĩ tới bà ta hạ cổ độc là vì phòng bị mình, Lạc Dật thoáng tự trách, nhưng lại có chút lo lắng, độc này sẽ bất lợi đối với thai nhi trong cơ thể của Y Y.

Cổ độc! Nghe tới hai chữ này, gương mặt Phù Vân Khâu Trạch từ băng hải ngưng kết thành băng thạch, đôi mắt màu tím đánh giá hoàng thục phi thân thiểm một lượt, nhất thời dương thần, lộ ra một nụ cười quái di.

“Con đã có biện pháp khiến cho nàng hồi phủ, mẫu hậu, người trước giúp nàng giải cổ độc, trong bụng của nàng còn có thai nhi, chớ để thương đến thân thể của nàng!” Mẫn Hách không ngờ mẫu hậu lại vụng trộm hạ độc, sớm biết như vậy, sẽ không phái người thông tri người lại đây .

“Người ta hận con tận xương, con lại đối với người ta si tình một mảnh, hoàng nhi, con rốt cuộc bị nàng ta hạ bùa mê độc dược gì, đợi lát nữa, mẫu hậu mang con đi xem một chút, miễn cho con trúng phải độc dân đen!” Bỏ bàn tay Y Y ra thủ, nàng bước nhanh đến bên cạnh Mẫm Hạnh, yêu thương dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt yêu mị, bên trong đôi mắt tràn đầy lo lắng.

Thật sự là buồn cười, bà ta hạ độc mình, còn lo lắng mình đối với hoàng nhi của nàng hạ độc, này có tính là ‘lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử’ hay không?

“Hoàng thục phi, không biết, cổ độc này, là người phương nào đưa cho ngươi? Trẫm thật ra chưa bao giờ nghe nói qua ngươi biết dụng độc, hơn nữa lại là cổ độc bí hiểm nhất, có chút bất kham, tự làm tự chịu.” Khâu Trạch cũng không để ý Lạc Dật luôn mãi ngăn trở, đi đến bên cạnh Y Y, một tay nâng cằm của nàng lên, nhìn miệng vết thương vừa đỏ vừa đen, trong lòng đau buốt, cơ hồ hô hấp không thông.

Tự làm tự chịu? Ý hắn là tác dụng ngược? Hoàng thục phi đột nhiên sửng sốt một chút, vì sao trước đây mình không nghĩ đến vấn đề này.

“Độc vật này tất nhiên là do bản cung tự mình nuôi, nên có thể khống chế được, sao có thể có tác dụng ngược, Hoàng Thượng, ngươi lo lắng quá nhiều rồi, hay là nên lo lắng cho đứa con còn chưa mở mắt chào đời của ngươi đi, nói không chừng, ngay cả gặp mặt còn chưa được, đã biến mất rồi.” Âm trầm cười, cũng không để ý tới Mẫn Hách đột nhiên nheo lại mi mắt.

“Mẫu hậu, ngươi đừng nói dối con, độc này là do người nuôi. Ở bên cạnh mẫu hậu nhiều năm như vậy, con chưa từng thấy qua ngươi bính độc, cổ độc này, là từ đâu mà có?” Hắn nhớ rõ, sau khi hồi cung, từng phái Sét đi điều tra sự kiện Y Y bị tập kích, sát thủ khi đó đều trúng cổ độc mà chết, rõ ràng mẫu hậu cũng không hề nuôi độc vật, bây giờ, sao có thể trong nhất thời có thể sử dụng cổ độc?

Bị lời nói của hắn chọc cho tức giận đến thiếu chút nữa giơ chân, hoàng thục phi cau mày, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Con là đang đứng về phía mẫu hậu, vẫn là đang giúp bọn hắn, có chuyện gì, chờ hồi phủ nói sau.” Lãnh hạ thanh, liếc mắt một cái.

Mẫn Hách cũng không nói thêm gì, chính là nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của Y Y, tất nhiên là sáng tỏ, khoảng cách mà hắn thật vất vả kéo gần lại, đã càng lúc càng xa rồi.

“Quả thật là mẫu tử đồng tâm.” Y Y cười nhạo một tiếng, lại mơ hồ nhìn thấy Khâu Trạch nắm tay mình, một cái gì đó lạnh lẽo lại trơn trượt từ ống tay áo hắn bò sang người mình.

Hắn lặng lẽ chớp mắt, nàng bừng tỉnh đại ngộ, là tiểu lục!

Nhưng mà, tiểu lục có thể trị liệu độc dược cùng vết thương, nhưng đối với cổ độc trong cơ thể nàng, có hiệu quả hay không, chính nàng cũng không biết.

“Trở về đi, nơi này bản cung là một khắc cũng chịu không nổi nữa, đem nàng cùng đi, Hoàng Thượng, hoàng phi của ngươi còn chờ ở Long Quân điện, đừng làm cho người khác hiểu lầm.” tú bào hoa lệ vung lên, hướng các cung nữ phân phó, lại hướng Mẫn Hách liếc mắt một cái

Đi ra đi.

“Vương phi, thỉnh hồi phủ.” Hai cung nữ tiến lên nâng tay Y Y, nhưng mục đích thực sự vẫn là sợ nàng chạy trốn.

“Vương phi của bổn vương, bổn vương tất nhiên sẽ tự mình chiếu cố, lui ra.” Mẫn Hách hất tay hai cung nữ ra, lạnh giọng khiển trách, thấy các cung nữ nột nột thối lui, tiến lên muốn đỡ lấy tay nàng.

Nhưng mà, cũng lại bị nàng đẩy ra.

“Ta có chân, không cần phải nhọc đến đại giá, ngươi vẫn nên trở về cùng mẫu hậu của ngươi thương lượng, làm thế nào để chuẩn bị tốt cách cắt thịt của ta đi.” Xoay người, hướng Mộc Hiệp sư phó hạ thấp người, có chút đăm chiêu liếc Khâu Trạch cùng Lạc Dật một cái, xoay người, để cho các cung nữ dẫn đường.

Mẫn Hách thở dài, chung quy là bất đắc dĩ.

Bản bất là vì quá ghen tỵ mới có thể nói ra những lời này, nhưng cũng đã làm nàng tổ thương, chẳng trách lại châm chọc mình như thế, xóa sạch con của nàng, mình sao có thể nhẫn tâm như vậy.

“Đối với cổ độc, ngươi thật sự không có cách nào?” Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là đi đến trước mặt Lạc Dật.

Lạc Dật nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng trên mặt lại không có thần sắc lo lắng sốt ruột như Khâu Trạch, ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ, nghĩ tới cái gì, lại từ bên trong ống tay áo lấy ra một mảnh giấy đưa cho Mẫn Hách.

“Đây là đơn thuốc an thai, thân thể của nàng còn chưa hoàn toàn khang phục, bên trong cần dược liệu gì đều viết rõ, mỗi ngày dùng một lần, để đề phòng vạn nhất, ngươi hãy tự mình sắc thuốc, đừng để qua tay người khác.” Không để ý đến thần sắc kinh ngạc của hắn, LẠc Dật ôn nhu dặn dò.

“Ngươi cho là bổn vương thật không dám xoá sạch thai nhi trong bụng của nàng sao?” Mẫn Hách phiền táo trừng mắt liếc mắt một cái, trong lòng có chút áp lực.

“Ngươi dám!” Khâu Trạch cũng đem lời này cho là thật, tiến lên nắm tay áo hắn,

“Ngươi nghe cho rõ, mẫu tử các ngươi dám cả gan động đến đứa bé, thân thể Y Y có gì không khoẻ, trẫm sẽ nhất nhất hoàn trả lại cho các ngươi gấp trăm gấp ngàn lần, bao gồm cả việc hoàng thục phi hướng nàng hạ cổ độc!” Trên tay gân xanh đột khởi, các đốt ngón tay xiết chặt đến trắng bệt, hắn nghiến răng, cố gắng phun ra từng câu từng chữ.

“Mẫu hậu của Bổn vương cũng không phải là ngươi nói động liền động được, Phù Vân Khâu Trạch!”

“Chúng ta đây liền thử xem?” Khâu Trạch đột nhiên tà liệt mở miệng, thần sắc quỷ dị, liền ngay cả Mộc Hiệp cũng không khỏi lui lại mấy bước, miễn cho đao kiếm vô tình.

Mân môi đỏ mọng, Mẫn Hách hừ lạnh một chút, không hề trả lời, không biết là do đã bị sắc mặt hắn dọa sợ, hay là bởi vì không tin lời hắn nói.

“Việc đã đến nước này, tranh cãi thì có ích gì, điều quan trọng nhất hiện nay, là ]bảo trụ tánh mạng của Y Y, Mẫn Hách, tiểu nhân nan phòng, nhớ rõ, dược nhất định phải do chính tay ngươi tự mình điều chế, không thể mượn tay người khác.” Lạc Dật lời nói thấm thía.

Khâu Trạch quái dị nhìn thoáng qua Lạc Dật, tất nhiên là phát hiện do dự trong mắt hắn, trong lòng cả kinh.

Hắn giỏi về thuật số bói toán, chẳng lẽ, quẻ tượng lần này lại xảy ra chuyện gì? Hôm nay, nếu không phải hắn kêu bọn họ đến đây chờ, chỉ sợ nhất thời khó có thể tìm được Y Y, nhưng, ai ngờ lại xuất hiện thêm một hoàng thục phi, xem biểu tình của Lạc Dật, liền biết đây cũng là việc nằm trong dự kiến, tiên liệu của hắn.

“Bổn vương sẽ tận tâm tận lực.” Gật gật đầu, không nói thêm nhiều, tú bào vung, Mẫn Hách lập tức rời đi.

Bình luận





Chi tiết truyện