Sáng sớm dương quang lười biếng rơi trên vườn hoa, trăm ngàn loài
hoa đua nhau khoe sắc, duỗi thẳng cái thân non mềm hướng về nơi
có ánh sáng, sương sớm trong suốt còn đọng lại trên phiến lá
phản chiếu ánh nắng mặt trời càng trở nên long lanh hơn,cánh
hoa e ấp nhụy hoa nửa lộ nửa giấu, tản mát ra từng trận hơi thở
ngọt dịu.
“Thật sự cho nó ăn cái này sao?” Y Y ghé vào bàn đá, trừng lớn mấy cái bình lọ trước mắt, hạc đỉnh hồng, bách bộ độc, xuyên tràng
tán…… Tất cả đều là độc dược a! Cũng may cung nữ cùng thị vệ đều
được cho lui, nếu không, khi nhìn thấy đống đồ này sẽ bị dọa
chết,còn nghĩ rằng hai người bọn họ muốn tự sát nha.
Phù Vân Khâu Trạch sau khi lâm triều liền sai người tìm loại độc
dược này, chỉ vì người nào đó khi dùng điểm tâm sáng thì thầm
bên tai hắn một vấn đề, nói rằng tiểu lục giống như có điểm đói
bụng, bộ dáng của nó nằm trong áo nàng thật lười biếng uể
oải,cho nên hắn mới tìm độc dược, nhưng xem nàng một bộ không thèm tin khiến hắn thật sự là rất chán nản .
“Không tin?” Đôi mắt màu tím liếc giao xà một cái, trong lòng có chút bất mãn,“Vậy nàng tự tìm đồ ăn cho nó.”
“Ta tìm rồi a, nào là thịt trư, nào sữa , cái gì nên cho đều đã cho , nhưng nó vẫn không ăn.” Y Y bất đắc dĩ chạm vào cái đầu nhỏ, ăn độc dược thật sự sẽ không chết ư?
Nó đã ba ngày không ăn gì, luôn nằm trong áo nàng trị thương,
hiện tại miệng vết thương chỉ để lại vài cái vảy da màu hồng , cho
nên công của nó không nhỏ đâu.
Hắn bất đắc dĩ liếc nàng một cái, gương mặt tái nhợt đã có chút phiếm hồng, hai mắt linh hoạt thỉnh thoảng quay tròn đảo tới đảo
lui, ngẫu nhiên mày liễu chau nhẹ, ngẫu nhiên chu cái miệng nhỏ nhắn, cuối cùng nàng đã khôi phục bản chất hoạt bát của mình rồi.
Tùy tay lấy một lọ hạc đỉnh hồng đổ một ít lên tờ giấy trắng, đưa về phía nàng.
“Đem xà cho ta.”
Nhìn màu đỏ phấn trong tờ giấy, nuốt nuốt nước miếng, do dự một lát,nàng vẫn là đem tiểu lục giao cho hắn.
Kỳ quái ở chỗ tiểu lục vốn đang lười biếng khi được đặt lên mặt bàn, nhìn thấy hạc đỉnh hồng trước mắt, hai mắt u lục lại phát ra
nhiều tia sáng, cái lưỡi nhỏ bé vui mừng đưa ra rút vào liên
tục.
“Thần, tham kiến Hoàng Thượng.” Một đạo thanh âm đột ngột vang lên,
mềm mại giống như vô số lưỡi dao sắc bén đâm thẳng đến.
Ở cửa đình, nam tử mặt hoa đào mặc trường bào đỏ tươi ôm quyền miệng cười như không cười nhìn hai người bọn họ.
Mẫn Hách yêu nam! Hắn tới làm cái gì! Y Y đổ rút một hơi, nhìn thấy
Phù Vân Khâu Trạch xoay người sang chỗ khác đối mặt hắn, bóng dáng vừa
đúng che khuất mặt bàn, nàng trực tiếp đem toàn bộ mấy thứ độc
dược nhét vào bên trong ống tay, sau đó cầm tiểu lục bỏ vào
trong áo, động tác lưu loát, loáng cái đã xong.
Chỉ nghe đến tiếng vang “Lách cách”, Mẫn Hách nghiêng đầu, muốn thấy rõ Y Y đang làm cái gì, bất quá Phù Vân Khâu Trạch đứng trên bậc
cũng nghiêng đầu, ngăn trở tầm mắt của hắn.
“Vương gia sáng sớm tìm trẫm, có chuyện gì quan trọng?” Đôi mắt màu tím khẽ nheo lại ,môi mỏng giương lên , có điều khuôn mặt lạnh
như băng , so với băng tuyết trong mùa đông còn muốn lạnh hơn vài phần.
“Nghe nói cách đây không lâu hoàng phi bị cung nữ giả quỷ dọa , sau đó còn bị nhốt dưới giếng suốt một đêm, thần lo lắng, cho
nên đặc biệt tới thăm, vừa vặn Vương gia La Phu quốc có đem theo mấy
thứ này, thần liền mang tới cho hoàng phi bồi bổ thân thể.” Hắn làm vẻ vô hại ra hiệu cho tên công công đứng đằng sau.
Công công lập tức đặt lên bàn,“Không cẩn thận” liếc mắt thấy màu đỏ phấn trên bàn đá ,sau đó lui ra ngoài.
“Nga? Vậy đa tạ ý tốt của Vương gia,” Y Y cười lạnh, nhìn trăm hoa
nở rộ ngoài đình, tổng cảm thấy thiếu cái gì đó ,“Nguyên lai là thị vệ biết Vương gia tới thăm bổn phi, cho nên mới không có bẩm báo.”
Bất tri bất giác, tay nhỏ bé che ngực, mắt hạnh chớp chớp, che dấu ý
nghĩ chán ghét trong lòng.
Không lẽ quyền lực của hắn đã khuếch đại đến một tay che trời rồi sao ?
Nghe được lời nói của nàng, Mẫn Hách không cho là đúng, đi lòng
vòng qua hai cây cầu phỉ thúy màu xanh tiến lên đình nhỏ.
“Tiểu Thanh,” Phù Vân Khâu Trạch thấp giọng kêu, một đạo thân ảnh
hình như đang bị thương(S: Cái mông chưa khỏi đây mà) nhanh chóng
chạy tới,“Đem thứ Vương gia mang tới đi thử xem có độc hay không.”
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1