chương 152/ 247

Hạc đỉnh hồng? Mẫn Hách sắc mặt đại biến, ngạc nhiên nhìn về phía nàng, mà nàng dường như cũng bị lời này làm hoảng sợ, hạc đỉnh hồng…… mình thực đã ăn thứ này vào trong bụng sao?

Dưới chân sát thủ dần dần lan ra một dòng khí màu đen, tựa như sương mù, chậm rãi phủ quanh người hắn, làm hắn không thể động đậy, tự chân đến mặt, dần dần xơ cứng, gio61ngf như biến thành một tảng đá, đến khi sương mù kia hoàn toàn che phủ toàn thân hắn, thì “Oành!”, một tiếng nổ mạnh, tứ chi gần như hóa thạch của hắn bắn tung tóe ra xung quanh, nhưng lại không hề có máu tươi, huyết dịch xuất hiện, cả cỗ thi thể, tựa như là pho tượng, vỡ vụn như cát bụi.

Đây là thuật pháp gì, sao lại lợi hại như thế, khó trách, bọn thị vệ đều tránh khỏi, giả như bọ đám sương mù kia quấn lấy, chẳng lẽ cũng hóa thạch sao?

“Nàng có đau bụng không, có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không?” Mẫn Hách lo lắng, nhìn chằm chằm Y Y, xem xét sắc mặt của nàng, rất sợ nàng sẽ đột nhiên ngã xuống.

“Không có cảm giác gì, cũng giống như bình thường thôi, chỉ là bụng hơi căng trướng, đã lâu lắm không có ăn nhiều như vậy.” vỗ vỗ cái bụng tròn căng, nàng lắc đầu, tên sát thủ kia không phải lừa bọn họ chứ?

“Triển Bình, ngươi giúp nàng xem mạch.” Kéo cổ tay nàng, hướng về phía nhóm hti5 vệ hô to.

“Vâng, Vương gia” thị vệ được gọi là Triển Bỉnh đi đến, cẩn thận xem mạch cho nàng, hai ngón tay chạm lên cổ tay để ngửa của Y Y, một lúc sau thì lên tiếng:

“Vương gia, mạch tượng của Vương phi bình thường, không có dấu hiệu trúng độc.”

YY thở phào một cái, cái đầu màu bạc của tiểu lục bất ngờ trồi ra khỏi vạt áo, đang tính dùng tay điểm lên tiểu đầu của nó, bảo nó ngoan ngoãn ở bên trong, thì nàng đột nhi6n nhớ đến một chuyện…Trong lúc ăn bánh bao, trước ngực hình như có cảm giác rất lạnh, không phải là…

“Không có việc gì là tốt rồi, lên xe ngựa đi.” Mẫn Hách dẫn đầu lên xe, vươn tay giữ chặt tay của nàng, nhẹ nhàng, cẩn thận đỡ nàng vào xe ngựa, y bào đỏ tươi ánh vào gương mặt hồng nhuận của hắn, càng kiến cho gương mặt tuấn mỹ của hắn tăng thêm vài phần mị hoặc….

Bọn thị vệ xem ngây người một hồi, cho đến khi hai thân ảnh của chủ tử biến mất vào trong khoan xe, mới cuống quít tản ra, bảo hộ hai bên.

Haiz, xem ra lần này khó khăn rồi đây, dựa vào tình huống vừa rồi thì biết, bốn thị vệ bảo hộ hai bên xe ngựa, cũng không phải là dạng thị vệ chỉ biết “làm cảnh”, người người đều thuật pháp cao cường, nàng muốn thuận lợi đào tẩu, quả thật là một vấn đề.

Một bên phủi phủi quần áo bẩn trên người, một bên thật cẩn thận nhìn Mẫn Hách yêu nam bên cạnh, liếc mắt một cái, aiz, lại còn cái tên này nữa, muốn qua cửa 4 thị vệ kia, trươc tiên còn phải qua cửa của tên này.=.=!

“Thay quần áo bẩn ra đi, nếu nàng cứ giữ nguyên như vậy, xe ngựa sẽ bị nàng làm ô uế hết.” từ bên cạnh lấy ra một bộ y phục, nhét vào lòng thiên hạ bên cạnh.

“Ở… thay ở đây?” Nhìn thoáng qua bốn phía, bên ngoài sương mù đã tan, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, trong thùng xe này chỉ có một khoan, cũng không có gì che chắn, nàng thay áo ở đây, không phải là cho hắn xem hết sao?

“nàng không muốn thay cũng được, nhưng phải dựa vào trong góc, không được nhúc nhích, chờ trời tối, sau khi tìm được khách điếm, nàng thay đi cũng không muộn.” Yêu mị câu môi đỏ mọng, hắn nhìn từ trên xuống dưới thân thể của nàng, so với mười năm trước, đã đẫy đà không ít.

Ánh mắt của hắn làm nàng có cảm giác như mình bị cụp X- Quang, toàn thân xích lõa, bối rối, cụp lấy chăn đệm lót dưới sàn, quẳng về phía hắn.

“Không được nhìn lén!” Nàng rất nghiêm túc đe dọa,“Dám nhìn lén, cho tiểu lục hung hăng cắn ngươi một ngụm.” Coi mình là ngốc tử sao? Ngồi bất động trong góc chờ đến trời tối ít nhất cũng bốn canh giờ, toàn thân đau nhức không nói, phỏng chừng còn có thể nhiễm thượng phong hàn, hắn đang muốn xem trò hay sao.

“Nàng nói không xem sẽ không……”

[]

“Đốc.” phía trên đệm chăn đang trùm lên đầu Mẫn Hách yêu nam tựa như có cái gì đó rơi xuống, còn biết di chuyễn, thỉnh thoảng phát ra tiếng “thử thử”, cái này không phải tiểu lục thì còn gì!

“Chết tiệt, nàng bắt nó ra cho ta, to gan, dám đem nó bỏ lên người bổn vương, cẩn thận bổn vương đem nàng bỏ lại xe ngựa!” cho dù đã cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn chịu không nổi bị con xà này uy hiếp, đôi mắt mặc sắc khinh mị, hắn cảm thụ được trên đệm, tiểu lục đang trượt, hơi mất phương hướng, đột nhiên mỉm cười.

Đệm chăn dày như vậy, nó sao có thể cắn được mình?

Bàn tay to bắt lấy đệm giường, hai tay đột nhiên nhất hạp, nhanh chóng đem chăn nệm vo tròn, biến thành bánh bao khổng lồ, mà nhân bánh là tiểu lục a ^^!.

Xem nó làm thế nào có thể phá hỏng chuyện tốt của mình nữa đây?

“Ngươi!” Quần áo còn chưa thay xong, Y Y bối rối lấy áo choàng he lại thân thể xích lõa, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng,

“Mẫn Hách yêu nam! Không được nhìn, không được nhìn! Không được nhìn!”

Mị nhãn phiêu phiêu, hắn đem đệm chăn nhét vào góc trong, vẻ mặt tà tứ tươi cười.

“Nàng chỉ bảo bổn vương không được nhìn lén, cũng không nói là bổn vương không thể quang minh chính đại xem đi, hiện tại cái gì cũng đã thấy, còn nói không được xem, nữ nhân, thật đúng là động vật khẩu thị tâm phi.” Hắn giật giật khóe môi, cười đến thật sáng lạng.

Không được, nói không chừng hắn lại dùng mị thuật, tiểu lục bị gói thành “bánh bao” thế kia, đến lúc đó, chính mình nói không chừng liền bọ hắn một ngụm nuốt vào bụng, gọi trời không được, gọi đất không nghe nha!

Mắt hạnh vụng trộm liếc mắt nhìn về phía đệm chăn bị vứt bên cạnh, lại nhìn hắn cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm chính mình, cắn răng một cái, bất chấp tất cả, bay thẳng về phía tiểu lục.

“A!” Mu bàn tay bị bàn tay to bắt lấy, kéo mạnh, nàng ngã nhào về phía trước, ngược lại cách tiểu lục xa hơn .

“Muốn đi cứu con xà kia? Bổn vương cũng không thích bị người ta uy hiếp, Vương phi, nàng là Vương phi của bổn vương, làm một chút nghĩa vụ, để không làm “thất vọng” cái danh hiệu này đi?” Hắn chế trụ tay nàng, cười nhẹ, nhìn nàng ở đệm chăn giãy dụa ngồi dậy, bị ngã như thế, tuy không đau đớn gì, nhưng lại khiến cho y phục chưa chỉnh tề của nàng bị bung ra, lộ ra bồng đảo tuyết bạch, ôn nhu cân xứng.

Đôi mắt trầm xuống, hắn nghiên người về phía trước, dễ dàng đem thân người áp lên nàng.

Không xong! Không kịp đứng dậy Y Y dùng sức đẩy ngực hắn ra, nhưng mà, người phái trên tựa như Thái Sơn, sức lực của nàng so với hắn, chỉ giống như kiến con mà thôi.

“Ngươi! Cái này gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thừa nước đục thả câu! Vương phi, ta không cần a! Ngươi yêu ai, cho ai làm vương phi cũng tùy ngươi, nếu có thể thả ta ra, ta vô cùng cảm kích a.” Đẩy vài cái, cũng thấy hắn đột nhiên không có động tĩnh, nàng kỳ quái nâng lên mi mắt, nhìn vào đôi mắt tràn ngập vẻ chua xót cùng đau đớn của hắn, không khỏi sửng sốt.

“Nàng chưa từng nghĩ đến việc muốn cùng bổn vương cùng một chỗ sao?” Hắn ngữ khí trầm thấp, khuôn mặt hiện lên một chút tối tăm, nhìn chăm chú vào người dưới thân.

Thỉnh thoảng không nghĩ, mà là căn bản là không muốn! Y Y trát hạ mi mắt, không tính trả lời, tay lại bị hắn dùng lực xiết chặt, đau đến nhíu mày, nhớ tới việc trước kia, sợ ngực lại bị hắn hung hăng đâm một đao không khỏi run nhè nhẹ, tay chưa bị bắt lấy vô thức đè lên ngực.

“Nếu như ta nói không nghĩ, ngươi không phải lại muốn đâm xuống nơi này một đao nữa chứ?”

Sắc mặt nhất bạch, biểu tình của Mẩn Hách yêu nam trước mắt cùng biểu tình khi hắn xuất hiện ở đình hoa sen hoàn toàn giống nhau, âm vụ khiến người ta sợ hãi, môi mềm khẽ run, toàn thân cứng ngắc, so với tượng đá chỉ có hơn chớ không kém.

Bình luận





Chi tiết truyện