Trăng treo trên ngọn cây, trải xuống nhân gian một dải lụa bạc óng ánh, xuyên qua cửa sổ, ánh sáng mờ mờ hắt lên rèm trướng trong nội điện Long Quân điện, ôn nhu, dịu dàng như vuốt lên cô tịch rét lạnh đang vây lấy thiên hạ kiều nhỏ.
Ngoại điện, cửa lớn được mở ra, Hồng công công cầm đèn lồng chiếu sáng lối vào cho một nam tử một thân hoàng bào, đợi hắn bước vào, khom người cáo lui, cửa lớn ”di” một tiếng rồi chậm rãi khép lại.
Nam tử xốc sa trướng màu lam ngọc lên, nhìn thấy trên long sàn, thiên hạ mảnh mai cả người co thành một khối, không khỏi giảm nhẹ cước bộ, đi đến bên giường, thấy nàng hô hấp đều đều, bàn tay vô thức lướt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, da thịt trắng mịn dưới ánh trăng càng thêm mị hoặc, sáng bóng như trân châu; rèm mi dài, cong cong, che phủ một bóng nhỏ hình bán nguyệt trên khuôn mặt tú lệ.
“Ngươi đã trở lại.” người vốn đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra, chưa nhìn thấy hắn đã cảm thụ được trên gương mặt lướt qua chỉ phúc lạnh lẽo, không một chút độ ấm, nàng lại lần nữa nhắm lại mi mắt.
Phù Vân Khâu Trạch ngẩn ra, không biết nàng là đang nói mớ hay đã tỉnh lại, nhưng thấy nàng vẫn nhắm mắt mà nói chuyện, thì cho rằng nàng đang nằm mơ, liền cười nhẹ, cúi người, đặt xuống gò má non mịn một nụ hôn, xoay người, đi đến phía sau bình phong thay quần áo.
Hắn, không phải đang sinh khí với mình sao? Đột nhiên mở to hai mắt, nàng đưa tay sờ sờ lên má, vừa tính mở miệng theo thói quen, nhưng lại thôi, không nói thành lời, không nghĩ tới, 11 ngày chưa nói với nhau một câu, nay lại hôn mình.
Đột nhiên nghe được tiếng bước chân trở về của người nào đó, nàng cuống quít nhắm hai mắt lại, không biết nên đối mặt với hắn như thế nào .
Phù Vân Khâu Trạch sau khi đổi xong y phục, không chú ý tới trạng thái ”khác thường” của nàng, cởi giày, nằm trên giường, nhìn thiên hạ cuộn tròn thành một khối, đưa lưng về phía mình, không khỏi vươn tay nhẹ nhàng đem nàng khảm nhập vào trong lòng, chậm rãi, ôn nhu , sợ sẽ làm nàng thức giấc.
“Y Y, làm sao bây giờ, ta luyến tiếc nàng……” Hắn ôm tay nàng, nhẹ nhàng run run, thanh âm yếu ớt, giống như sợ bị nàng nghe thấy,“Gần đây,nàng gầy đi không ít?” Cảm thụ được thân hình mảnh khảnh trong lòng, ngữ khí tràn ngập xót xa, đau tận tâm can.
Đưa lưng về phía hắn, mi mắt Y Y run rẩy, không dám ra tiếng, chỉ sợ khi nàng vừa lên tiếng thì ôn nhu đã lâu không thấy này sẽ tựa như sương khói, tan biến đi không thấy tăm hơi.
Phù Vân Khâu Trạch nhẹ nhàng tựa đầu vào sát cần cổ của nàng, hít lấy mùi hương chỉ thuộc về nàng, một lát sau, lại rút tay về, giúp nàng đem đệm chăn đắp kín người, thở dài.
Ngay tại lúc hắn sắp nghiên người lách qua, thì một bàn tay nhỏ bé nhất thời ôm lấy cổ hắn, toàn bộ thân mình chậm rãi rút vào trong lòng hắn.
“Ta không muốn tức giận, nhưng không biết vì cái gì, chỉ cần trong đầu xuất hiện một màn kia, liền không thể tự kềm chế.” Nàng nhỏ giọng, ôm lấy bàn tay đang căng thẳng của hắn, nhưng lại không dám mở mắt.
“Nàng không ngủ?” Hắn ngẩn ra.
“Mỗi ngày, trước khi ngươi trở về, ta đều không ngủ.” Đôi mi nhắm chặt khẽ run, nàng tựa đầu, chui vào trong lòng hắn, hương vị quen thuộc, còn có vòng tay ôm ấp quen thuộc, không biết từ khi nào, đã là thứ khiến nàng quyến luyến không rời.
Ban đêm, nếu không có hắn nằm ở bên cạnh, không có ôm ấp manh chút lạnh lẽo băng hàn của hắn, không có hơi thở thanh lương của hăn, nàng đúng là không thể bình yên đi vào giấc ngủ, mãi cho đến khi hắn trở về nằm ở bên cạnh, nàng mới có thể từ từ đi vào giấc ngủ.
Đôi mắt màu tím rung lên, thùy hạ mi mắt, thở dài, đem nàng gắt gao bao lấy, giống như đem hết cảm xúc đè nén hơn 10 ngày nay toàn bộ phát tiết, cơ hồ hận không thể đem nàng khảm nhập vào thân thể, thẳng đến khi người trong lòng kinh hô một tiếng, hắn mới như từ trong mộng bừng tỉnh, buông lỏng lực đạo.
“Thực xin lỗi.” Chậm rãi mở miệng, hắn nhíu chặt mi tâm, đôi mắt màu tím hiện lên biểu tình phức tạp, mênh mông như hải triều, không thể ngăn lại, như tan nát, như đau lòng, rất nhanh trôi qua…
“Ngươi không có gì phải xin lỗi, người xin lỗi phải là ta mới đúng, ta không nên nói chuyện không có chừng mực.” Nàng chua sót nói, vẫn chưa mở mắt ra, nhưng khi nàng nghe được khẩu khí của hắn, nàng có thể cảm nhận được, hắn thành tâm xin lỗi nàng, bởi vì, hắn chưa bao giờ cùng ai nói qua lời xin lỗi.
Kỳ thật, một mình nàng độc chiếm hắn nhiều năm như vậy, đối với một phi tần như nàng mà nói, thì nàng hưởng thụ ân sủng như vậy đã quá nhiều, người khác cả đời đều chờ đợi không đến, nhưng mà, nó cũng đã trở thành thói quen, cho nên khi nàng nhìn thấy hắn cùng với nữ tử khác ở cùng một chỗ, mới có phản ứng mãnh liệt như vậy đi, nàng tưởng, nguyên lai chính mình là ngự đệ cuồng.
Đôi mắt màu tím dần dần trở nên thâm thúy, cổ họng nhẹ nhàng uất nghẹn.
“Ta, có thể hôn nàng sao?” thanh âm khàn khàn che dấu nghẹn ngào, một tay hắn nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, giờ phút này, hắn chỉ muốn nàng, muốn yêu thương nàng trọn đời trọn kiếp.
Mi mắt đang nhắm chặt kinh hách mở ra, nhưng mà, còn chưa mở miệng trả lời, môi hồng đã bị bạc môi chiếm giữ, ôn nhu hấp duẫn.
Nàng trợn to mắt hạnh, nhìn hắn không biết khi nào đã nhắm lại mi mắt, thâm tình mà ôn nhu như nước, biểu tình chuyên chú, đây thật ra là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn thế này, bởi vì mỗi lần hôn môi trước kia, nàng đều nhắm chặt mắt, xấu hổ khiến nàng không hề thấy được thần sắc trên gương mặt hắn, không nghĩ tới, sẽ là tốt đẹp như vậy.
Nhịn không được nhếch miệng cười, đem thể xác và tinh thần của người đang si mê kia toàn bộ đánh tan, mở mắt ra, đồng tử màu tím bên trong mắt hiển hiện gương mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười thuần khiết, tươi tắn như hoa lê, hắn cảm thấy thất bại, nhu nhu mi tâm, lại không khỏi hổn hển xoa bóp hai cái má trắng mịn của nàng.
“Nàng cố ý phải không?”
“Không có,” Nàng còn rất ”vô tội’ chớp chớp mắt, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mắt cương nghị, nhỏ giọng:
“Không biết từ khi nào, ngươi đã làm cho ta mê muội như vậy, nhìn mặt của ngươi, đều tự giác được mà bật cười, nhìn thấy ngươi nhíu mày, lại hội muốn thay ngươi vuốt thẳng chúng ra, ta không phải rất kỳ quái sao?”
Nói tới đây, cảm thấy mình giống như đang thổ lộ, mặt nàng trong phút chốc phiếm hồng, từ từ lại đỏ lên như tôm luộc, dưới ánh sáng như hòa, bàn bạc của ánh trăng, đáng yêu giống như một cái cây táo.
Hắn kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, không dự đoán được, đêm nay, nàng sẽ cho hắn nhiều kinh hỉ như vậy.
Nhịn không được, trên khuôn mặt băng lãnh toát ra ý cười thật sâu, nhưng mà, bỗng nhiên trong lúc đó lại nghĩ tới cái gì, ý cười trôi khỏi bạc môi, lại tản mát một chút chua sót.
“Không kỳ quái, có lẽ, kỳ quái , là ta……”
Nàng không rõ hắn vì sao lại nói như thế, nhưng mà lại không muốn suy nghĩ nhiều, tay nhỏ bé ở trên mặt hắn sờ loạn một trận, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng cười khẽ đầy thỏa mãn.
Tối nay, hắn hảo ôn nhu, không nói lời châm chọc, lại không màng bộ dáng lãnh khốc vô tình, nàng cũng là thập phần hưởng thụ không khí tuyệt vời này, giống như người một nhà.
“Chúng ta về sau cũng vẫn như vậy được không, không cãi nhau, thời điểm tức giận đều thối lui một bước, được không?” Nàng chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ đang đánh úp lại, ngáp một cái, hai mắt mơ mơ màng màng khinh hạp.
“Ân.” Hắn nghe thấy hơi thở đều đều của nàng, trên mặt bỗng trầm xuống, quyến luyến nhìn dung mạo ngọt ngào say ngủ của nàng, bạc môi lướt nhẹ qua má phấn.
Y Y, nàng, đừng hận ta, đừng bao giờ hận ta……
Đêm tịch mịch, chỉ để lại một chút ánh sáng mờ nhạt, ôn nhu, lại cô tịch, sơ xác, lòng người, thì thế nào…..
——————————————-
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1