“Hư tuyến tề phát.” Mộc Hiệp đội đấu lạp, thân ảnh ngang nhiên đứng ở đỉnh điện, hai mắt chuyên chú nhìn hoàng phi rõ ràng là chưa tập
trung.
Hôm qua gặp giấc mộng lạ khiến lòng nàng không yên, ngực ẩn ẩn co rút đau đớn, chẳng lẽ là bệnh cũ chưa hết sao? Y Y nhíu mi, không được, nhất định phải tập trung tinh thần.
Mười ngón cử động như cánh bướm bay đến hút mật hoa, nàng niệm thuật từ với con rối gỗ cách đó không xa, sau đó hét lớn một tiếng, rối gỗ vẫn như cũ , không có tý động tĩnh nào, vẻ mặt nàng buồn
bực sắp khóc rồi a.
“Hoàng phi, ngươi hôm nay có tâm sự.” Nhảy xuống khỏi đỉnh điện,
Mộc Hiệp có chút đau đầu, luyện hai canh giờ thế nhưng vô ích, thậm chí có thể nói là càng luyện càng mờ mịt, hắn cũng không biết ngày ấy so
đấu , nàng rốt cuộc là làm thế nào mà thắng được Mẫn Hách.
“Mộc Hiệp, gần đây ta luôn nằm mơ, vừa tỉnh lại thì cái gì cũng
không nhớ rõ, cả ngày tinh thần không yên cho nên không luyện tốt
được , nếu cứ thế này , e rằng muốn thắng yêu nam Mẫn Hách là
điều khó khăn .” Nàng hít sâu một hơi, thời gian gần đây bị chuyện
này quấy nhiễu đến cơm cũng nuốt không trôi.
Nghe được từ yêu nam Mẫn Hách trong miệng nàng, Mộc Hiệp nhịn cười, dùng từ này để hình dung Mẫn Hách … hay lắm.
Xa xa, chỗ khóm cây vốn không có gió thổi qua, nhưng lại quái
dị lay động hai cái, sau đó từ từ khôi phục yên tĩnh như ban đầu.
Không dám cười, Mộc Hiệp cố nén nhịn, hai tay cho ra sau, ba
ngón tay gập lại kề sát nhau, một đạo ánh sáng màu trắng mờ quanh
quẩn ở ngón trỏ và ngón giữa, còn phát ra nhiều điểm tinh quang.
“Bạch nhãn sơ khai, vạn vật vô cực, nghễ!” Hét lớn một tiếng, hai
tay chậm rãi buông ra, đôi mắt màu đen nháy mắt chuyển thành ánh mắt màu trắng, hơn nữa vết sẹo trên gương mặt thập phần quỷ dị, tựa như một
người lạ , lại giống như có gì bí ẩn sâu bên trong……
Đứng ở xa xa, Y Y bị hai mắt Mộc Hiệp nhìn liền khẩn trương nắm chặt khăn lụa, mắt hạnh trừng hắn.
“Như thế nào?”
Sắc mặt hiện lên một tia kinh ngạc, Mộc Hiệp hai tay vừa thu lại,
bạch sắc trong mắt biến mất , khôi phục nguyên trạng ban đầu.
“Không có vấn đề gì, hẳn là ngươi gần đây quá mức khẩn trương, cho
nên mới hay mộng linh tinh.” Xoay thân, hắn làm như vô tình liếc mắt
về phía bụi cây, sau đó lại nghiêng thân đi thoải mãi cười nhẹ.
Không phải bị hạ thuật pháp? Vậy là tốt rồi, nàng vỗ vỗ ngực, khuôn mặt vốn căng thẳng nay đã dịu đi phần nào.
“Sư phụ Mộc Hiệp, chiêu vừa rồi của ngươi thật lợi hại, tên của
nó là gì?” Trong nháy mắt, nàng khôi phục tinh thần, nhớ tới một màn
vừa rồi,hắn quả thực là soái đến ngây người.
“Thuật này gọi là bạch nhãn, có thể nhìn thấu hết thảy
thuật pháp, bất quá chỉ có thể mở nửa khắc, nếu không, sẽ tự động
đóng lại, bởi vì thuật pháp này hao phí rất nhiều nội lực, một khi
dùng lâu, cơ thể sẽ cung ứng không nổi.” Nghe được hai chữ sư phụ lần đầu tiên từ nàng, hắn hết sức cao hứng,điều này chứng tỏ hoàng phi nghịch ngợm rốt cục đã thông suốt , không còn nhảy lên nhảy
xuống kiếm cớ chuồn êm đi chơi nữa rồi.
Như vậy, không phải là nói, ánh mắt Tiểu Thanh chỉ cần mở là có thể
nhìn thấu tất cả các pháp thuật sao? Y Y trong lòng thất kinh, lúc
gặp lại “người bạn cũ” không mong muốn ở đình sen, nàng đã sớm
nhìn ra bên kia bố trí kết giới , có điều vẫn im lặng tiến vào……
Dù sao chuyện này cũng sớm nằm trong dự đoán của nàng.
Nàng nhíu đôi mày liễu rồi tươi cười, thân thiết lại gần Mộc Hiệp.
“Sư phụ, ngươi dạy đồ đệ chiêu này đi?”
“Không được, ngươi chưa đủ điều kiện, nội lực thiếu thốn, nếu là
Hoàng Thượng có lẽ sẽ có khả năng học được hơn.” Mộc Hiệp lắc lắc đầu.
“Sư phụ……” Nàng lắc lắc cánh tay hắn.
Nữ nhân, khóc không phải bản lĩnh, nháo không phải năng lực, làm nũng, mới là thực lực căn bản nhất!
Trực tiếp che lỗ tai, Mộc Hiệp bỏ chạy lấy người, dù sao nàng hôm
nay không có tâm trạng học hành, hắn hà tất phải lãng phí thời
gian làm gì.
“Sư phụ……” Y Y đuổi theo.
Nhìn bóng dáng màu vàng dần dần biến mất, người ẩn thân trên cây mới xuất đầu lộ diện.
Áo choàng đỏ tươi lay động trong gió, đôi chân hắn từ từ nhấc
lên, bên trong lộ ra thân ảnh màu trắng tựa một đóa hoa đào tuyệt
mỹ, mềm nhẹ nở rộ.
“Nàng mộng thấy gì?” Hắn nói nhỏ, đôi mắt hiện lên một tầng sương
mù mông lung, rồi ngay tại khoảnh khắc đó biến mất không còn
thấy tung tích.
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1