Sau cơn mưa , cầu vồng rực rỡ vụt sáng , giữa lúc đó , bầu trời bỗng lóe lên một vệt sáng, thẳng tắp rơi xuống chân trời phía Nam , hào
quang màu tím chiếu sáng toàn bộ mặt đất , mọi người ai cũng đứng yên
chờ đợi.
“Quốc sư, như vậy nghĩa là gì ?” Hoàng thái hậu ngồi trong cung
Phượng Minh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hiện tượng quái dị trên bầu trời, sự
kiện này trăm năm khó gặp, chẳng lẽ lại đem đến một thảm họa?
Một nam tử tuấn tú mặc áo đạo sĩ màu đen buông quân cờ trong tay,
trông hắn thật nhàn nhã, mặt mày tuấn lãng khẽ ngẩng lên, con ngươi di
chuyển, là phúc không phải họa, hắn đang chờ người,người đó cuối cùng
cũng xuất hiện ở thế gian này, chẳng qua, còn phải chờ mười bảy năm, đợi mười bảy năm nữa a……
“Hồng phúc trời ban, hoàng thái hậu, chẳng lẽ người quên lúc sinh
Hoàng thượng, người đã từng gặp mộng?” Cầm lấy một tách trà Ô Long đặt ở bên môi ,chậm chạp uống một ngụm , nam tử cười nhẹ.
Nghe vậy, hoàng thái hậu vô cùng vui vẻ.
***
Mang thai mười tháng, không một giấc mộng, nàng nguyên tưởng rằng
mình hoài thai công chúa, không ngờ khi sinh lại gặp giấc mộng kỳ quái,
một con rồng vàng xoay quanh ở đại điện, ném một chiếc vòng ngọc xuống
chỗ ngồi của hoàng đế, theo đó , một con phượng hồng ngâm lại ném một
cái ngọc bội vào, long phượng cùng kêu lên, quanh quẩn một lúc sau mới
rời đi.(Cái này là lúc mang thai bố của nam chính,hoàng thái hậu đang
hồi tưởng)
Sau khi tỉnh mộng, biết được hoàng nhi vừa sinh không phải công chúa, mà chính nàng còn được thái thượng hoàng phong làm hoàng hậu.
Chính là, hoàng nhi sinh ra tuy thông minh, nhưng thân thể lại suy
yếu dị thường,sau khi thái thượng hoàng băng hà, hoàng nhi kế thừa ngôi vị hoàng đế, có điều thân thể này ngự y cũng hết cách cứu chữa.
Được quốc sư nhắc nhở,nàng mới nhớ thì ra giấc mộng đó không phải hoàng nhi hạ phàm, mà là hoàng tôn của nàng.
***
“Chẳng lẽ là hồng phúc phượng hồng mang đến lúc trước?” Hoàng thái
hậu đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, rồng ném vòng ngọc, là cho phượng vật
đính ước, mà phượng ném ngọc bội, tất nhiên là tín vật cho rồng, như
vậy, hoàng nhi chắc chắn có con nối dõi.
“Thần chúc mừng hoàng thái hậu, chúc mừng hoàng thái hậu, ba năm sau, nhất định long phượng gặp nhau, trời ban hồng phúc cho Lạc Tang quốc.”
Hai tay chắp lại , quốc sư quỳ xuống lạy.
Ba năm sau ? Nói cách khác, trong ba năm này, nhất định phải bảo vệ thân thể hoàng nhi.
“Quốc sư, năm đó may có ngươi nhắc nhở, bằng không, hoàng nhi chỉ sợ
sớm bị kẻ gian làm hại, nay Lạc Tang quốc có thể nghênh đón hồng phúc,
ít nhiều cũng có công lao giải mộng của ngươi, ngươi đối với ai gia là
đại ân đại đức, với toàn bộ Lạc Tang quốc cũng là đại ân đại đức, ai gia suốt đời không quên, chỉ cần ngươi muốn , ai gia nhất định sẽ giúp
ngươi một tay.” Hoàng thái hậu vui mừng phát khóc.
Hoa giáp chi năm(Sáu mươi tuổi),mà vẫn có thể nhìn thấy quốc thái dân an,chuyện này đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ đó là chuyện an
ủi nhất.
“Hoàng thái hậu, chỉ sợ đến lúc thần muốn , chưa chắc đã có thể cho
.” Quốc sư vỗ về mu bàn tay có hình vẽ màu đen, sắc mặt ngưng trọng.
“Không, chỉ cần là quốc sư thỉnh cầu, ai gia nhất định dốc hết toàn lực giúp ngươi.”
“Nếu thế, vậy thần xin đa tạ hoàng thái hậu .”
“Lệnh bài này là vật thái thượng hoàng ban cho ai gia, nay, ai gia
ban cho ngươi, có lệnh bài này, vô luận ai là người kế thừa Lạc Tang
quốc, cũng sẽ đáp ứng ngươi một nguyện vọng.” Thái Hậu trịnh trọng đặt
lệnh bài vào trong tay quốc sư.
Đây, chính là lệnh bài của Hoàng thượng trong truyền thuyết? Con
ngươi của vị nam tử kia lóe lên,lập tức quỳ gối lạy Hoàng thái hậu ba
cái.
“Trong ba năm tới,phượng phúc vẫn mơ hồ chưa rõ, thỉnh hoàng thái hậu phái người đi tìm.”
“Ân, ai gia sẽ cho người đến phía nam tìm kiếm, “Hoàng thái hậu gật
gật đầu, nghĩ hồi lâu mới quyết định lên tiếng hỏi ,“Nghe nói quốc sư
muốn đi tu hành mười bảy năm, không biết có còn cơ hội gặp lại?”
Đôi mắt lãnh đạm, hắn nhẹ lắc đầu, hoàng thái hậu chỉ còn sống được
có mười năm, đợi tân hoàng đăng cơ, nàng cũng đi về cõi tiên, hết thảy
đều đã được định đoạt rồi.
Than nhẹ một tiếng, hoàng thái hậu đưa bàn tay đầy nếp nhăn vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Nàng, làm sao không biết thân thể của chính mình? Nếu là có thể chống đỡ được tới lúc tân hoàng đăng cơ, nàng cũng đã cảm thấy mỹ mãn lắm
rồi.
“Thần xin cáo biệt Hoàng thái hậu, chúc hoàng thái hậu thiên tuế
thiên tuế thiên thiên tuế!” Vạn vật, luôn luôn mai một từng ngày, việc
này hắn sớm đã biết được.
Chính là, hắn vẫn không bỏ xuống được vướng bận trong lòng, đối nghịch ý trời ,rời đi đã là giới hạn cao nhất.
“Đi thôi, đi thôi.” Sợ bản thân rơi lệ lần nữa, hoàng thái hậu đành
quay lưng lại, nhiều năm làm bạn, quốc sư giống như đứa nhỏ thân thiết
của nàng , nàng làm sao có thể nhìn hắn rời đi.
Nghe tiếng bước chân ngày càng xa dần, nước mắt nhịn không được chảy xuống trên dung nhan già nua mệt mỏi.
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1