Tấm rèm che nhẹ lay động, tiếng động va chạm “lách cách” thật nhỏ
lọt vào tai, lư hương tỏa ra loại hương liệu thượng hạng, khói mờ vấn vít chung quanh, trong phòng, không có nửa bóng dáng cung nữ
hay thái giám, thỉnh thoảng chỉ truyền đến tiếng kêu thanh thúy của tách trà.
Hoàng Thục phi nâng bàn tay mềm mại nghịch vài sợi tóc buông
xõa ,tay còn lại tao nhã đặt trên đầu gối, nàng mặc trường bào
màu xanh biếc có đính trân châu óng ánh cực kỳ khéo léo , cao
quý.
“Trấn Vương gia, ý của ngươi là, nếu hoàng nhi của bản cung thua,
phải cấp La Phu quốc vạn lượng hoàng kim?” Nàng thùy hạ mi mắt, nghễ
mắt vương gia La Phu quốc, một bên âm hiểm cười.
Thật đúng là có dũng khí ăn hiếp người khác! Nếu không phải vì hắn nắm trong tay một nửa quân quyền La Phu quốc,.. hừ!
Bên trong ống tay áo bất chợt nổi lên màu đen kỳ dị như ngọn lửa nhưng không đốt cháy tơ lụa , ngón tay ẩn ẩn buông lỏng, quang
mang ma mị cũng lập tức đốt diệt.
Trấn Vương gia nâng mắt nhìn xuyên qua làn khói mờ ảo của
chén trà, thoáng nhìn ống tay áo người nào đó như ẩn như hiện màu đen, rồi hạ tầm mắt, thẳng tắp dừng lại trên mặt nước trà bồng
bềnh, con mắt lộ vẻ trào phúng sắc.
“Nếu không phải bổn vương bỏ La Phu quốc, ngàn dặm xa xôi đến Lạc
Tang này, còn cho các ngươi cơ hội ám sát phượng phúc? Không nói đến
toàn bộ tấu chương của La Phu quốc đều hoãn lại, thiên danh sĩ
binh(1 nghìn tên lính) cùng bổn vương còn thiên tân vạn khổ đến đây, nói như thế nào, cũng phải cho bọn họ chút phí vất vả, không phải
sao?” Hắn cười mị mắt, dạo qua một vòng trên người hoàng Thục phi, nhìn
đám trân châu thừa thãi trên áo váy nàng, miệng khé nhếch . “Lấy địa vị , quyền lợi trong cung của hoàng Thục phi, vạn lượng hoàng kim bất quá cũng chỉ là cái lông trâu mà thôi.”
Nói cho cùng, nếu không phải chính mình đáp ứng hắn, chỉ cần hắn
trợ giúp hoàng nhi đi lên ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó ranh giới trăm
dặm về phía bắc sẽ cắt đất cho hắn, thì hắn đâu có tới Lạc Tang? Không ngờ giờ đây còn giở trò uy hiếp nàng.
Khép lại ống tay áo, nàng che miệng cười, mềm mại đáng yêu dựa người vào lưng ghế.
“Lấy địa vị hiện tại của bản cung, vạn lượng hoàng kim xác thực
không là vấn đề, nhưng mà, Trấn Vương gia đáp ứng bản phi , thì phải
hoàn thành đã.” Chỉ cần hoàng nhi có thể cướp được ngôi vị hoàng
đế, một cái tiểu quốc La Phu, san bằng nó đâu có khó gì, muốn trăm
dặm lãnh thổ, muốn vạn lượng hoàng kim? Quả thực là người si nói
mộng(nói chuyện viển vông / người ngốc nói mê).
“Ha ha, kia, đó là đương nhiên rồi ,” Cười mỉa, vội ho một tiếng,
hắn nhấp ngụm trà, đổi giọng hỏi,“Nghe nói hoàng phi luôn luôn
không thích tham dự yến hội, cũng không học võ thuật, ngày ấy, sao
lại có thể thắng Vương gia? Thật sự là ra ngoài dự kiến của bổn
vương.”
Bất đắc dĩ cười một cái, hoàng Thục phi khinh liễm đôi mắt,
trong lời hắn nói có ý gì, nàng còn không hiểu sao? Hoàng nhi, sao lại có thể vì một nha đầu mà quên đi ứng chiến .
“Không biết Trấn Vương gia có từng nghe nói tới cái tên Mộc Hiệp?”
“Mộc Hiệp?” Hắn nghi hoặc suy tư một lát, đột nhiên kêu sợ hãi ra
tiếng,“ Mộc Hiệp , người giết hồng nguyệt!” Cho dù ở La Phu quốc xa xôi nhưng ai cũng biết tiếng tăm lừng lẫy của sát thủ hồng nguyệt, không ngờ lại chết dưới tay đồ đệ của trượng phu mình, người này, quả thực lợi hại.
Gật nhẹ đầu, nàng dùng ngón tay xoa nhẹ ấn đường, người này là tảng đá tồn tại rất lâu trong lòng nàng, thế nào cũng không
thể lay động.
“Đúng vậy, chính là nàng, hơn nữa, nàng là đồ đệ của Mộc Hiệp, lần
trước hoàng nhi tiến hành ám sát, sau khi thất bại, có thể là bọn họ
đã cảnh giác, nên chĩa mũi nhọn vào hoàng nhi đã học được chút
ảo thuật, nếu không, với tư chất của nàng, tuyệt đối không thắng được hoàng nhi của bản cung.” Đối với chuyện này, nàng có mười phần nắm
chắc, bởi các hoàng tử không ai có thể vượt qua Mẫn Hách .
Chính là, hoàng nhi hiện nay không biết vì cớ gì cứ luôn nóng
vội, liên tiếp muốn đích thân động thủ giết hoàng phi, nếu không phải
nàng sợ nhiều lần đả thảo kinh xà mà ra mặt ngăn trở, tình thế chỉ sợ
đã không thể vãn hồi.
Vốn tưởng rằng chính mình lo lắng nhiều, bất quá…… Hoàng Thục phi
xoa xoa cái chấm đỏ trên trán, ánh mắt thoáng trầm xuống.
“Như thế, thật đúng là đại sự không ổn……” Trấn Vương gia lập tức
nghiêm túc đóng lại nắp trà, hai tay chống lên tay ghế đứng dậy, chậm rãi thong thả bước qua bước lại.
“Một khi thắng, văn võ bá quan sẽ nhìn ra thực lực của hoàng nhi, đến lúc đó muốn chiếm lòng người liền dễ dàng hơn rất nhiều, mà
ngày ngồi trên ngai vàng càng tới gần hơn, còn nếu thua, chúng ta sẽ phải tính việc lâu dài…… Bản cung, phải chờ bao nhiêu cái
bảy năm nữa đây……” Nàng thấp giọng lẩm bẩm, câu nói sau tựa như
một câu hỏi , lại như một câu thì thầm với bản thân , hai má
vốn hồng nhuận nay nhuộm một tầng sầu bi, mâu quang tựa tinh quang
khi bình minh lên rồi dần dần ảm đạm xuống……
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1