Trái tim đau đớn như bị ai hung hăng dùng đao đâm vào, Y Y dựa vào
vách tường lạnh như băng, tay run nhè nhẹ, hai chân mềm nhũn, nàng vô
lực gục xuống thảm lông đỏ tươi, ánh mắt kinh ngạc dời về phía Phù Vân
Khâu Trạch đang ngồi uy nghiêm, ngay ngắn ở một bên.
Dưới ánh nến, ánh mắt tà nghễ, châm chọc của hắn bắn về phía nàng,
ánh mắt này, không còn tình cảm ấm áp, quen thuộc của ngày xưa, mà trở
nên hoàn toàn xa lạ, băng lãnh làm người ta nghẹt thở.
Nàng đặt tay đè lên ngực, cố gắng đè nén cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế.
“Người đâu, còn không mau tới, không nghe đến hiểu lời nói của hoàng
phi sao? Đem Sầm Nhi công chúa đưa trở về.” Phù Vân Khâu Trạch thản
nhiên quay đầu đi, ngữ khí uy nghiêm, lạnh như băng, không mang một chút độ ấm.
Đem Sầm Nhi công chúa đưa trở về…… Đem Sầm Nhi công chúa đưa trở về……
Như sấm rền bên tau, Y Y suy yếu khép hờ mi mắt, một giọt nước mắt
lặng yên tự hốc mắt rơi xuống, tựa như một đóa hoia thủy tinh trong
suốt, lặng lẽ rơi trên nền thảm đỏ tươi….
“Nô tỳ đưa người trở về.”
Đứng ở phía sau, nảy giờ vẫn trầm mặc không nói, Tiểu Thanh từ từ
tiến lên, cẩn thận đỡ cánh tay Y Y, tận lực không muốn chạm đến miệng
vết thương trên người nàng.
“Phù Vân Khâu Trạch!”
Y Y đột nhiên hất đẩy cánh tay đang nâng dìu mình cuả Tiểu Thanh, ánh mắt đau thương, nổi hằn tơ máu, giận trừng hướng về người mặc hoàng
bào, hét lớn:
“Ngươi đem cái yếm của ta đưa cho nàng?” Sợi tóc hỗn độn lòa xòa trước ngực, nàng tựa như mãnh thú bị thương, dùng sức tê rống!
Nghe được tiếng nói đầy đau đớn, thống hận của nàng, tay cầm sách khẽ run lên, cơ hồ thiếu chút nữa khắc chế không được chính mình, hắn xanh
mặt, liếc mắt nhìn Tiểu Thanh đang ngơ ngác đứng cạnh bên.
“Không nghe trẫm nói gì sao? Đưa Sầm Nhi công chúa trở về!” ngữ khí ẩn ẩn tức giận làm người ta không rét mà run.
“Nô tỳ tuân mệnh.” Thùy hạ mi mắt, Tiểu Thanh nhìn về phía nữ tử đang đắc ý dào dạt nằm trên long sàn.
Tự biết chính mình, một người không thể đem Y Y rời khỏi Long Quân
điện, Tiểu Thanh hướng về các cung nữ đang đứng phía sau ngoắc tay, vài
người lập tức tiến lên, nâng dậy thiên hạ đang cực lực giãy dụa, Y Y
trừng mắt nhìn bọn họ, thật không dám tin, họ dám mang nàng ra ngoài.
Nhưng mà, còn chưa đi được vài bước…
“Oành!” Cửa lớn chính điện đột nhiên bị một gã thị vệ phá khai, nghiêng ngả lảo đảo, vọt tiến vào.
“Làm càn, dám ở chính điện giương oai, không thông qua bẩm báo đã
tiến vào, ngươi là không cần đầu sao?” Tiểu Thanh lạnh lùng khiển trách.
Thị vệ cũng không bị lời nói của nàng đe dọa, chạy vội tới phía Phù Vân Khâu Trạch, quỳ gối bẩm báo:
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lí thị vệ trưởng ở ngọ môn báo lại, Mẫn Hách
Vương gia khởi binh tạo phản, đã bao vây toàn bộ hoàng cung, từ huyền
môn một đường đánh thẳng đến ngọ môn, ngọ môn, cũng, cũng bị phá……” Thị
vệ sắc mặt tái nhợt, cúi người càng thấp, ngữ khí nghẹn ngào.
Tạo phản? Các cung nữ đang giữ chặt Y Y nhất thời chân tay mềm nhũn,
nàng bị nới lỏng, té ngã xuống, bên tai lại vang lên tiếng sấm rền, nhất thời đầu óc trống rỗng…
Vì cái gì? Tại sao, tại sao nàng cảm thấy một màn ở ngự thư phòng cùng chuyện vừa xảy ra có chút gì đó không thích hợp?
“Truyền khẩu dụ của trẫm, mở rộng cửa thành, cho quân đội của Mẫn
Hách Vương gia vào đi.” Ngữ khí vốn là lạnh như băng, Phù Vân Khâu Trạch bất đắc dĩ thở dài, sách cầm trong tay buông lỏng, liếc liếc mắt nhìn
về phía Y Y một thân chật vật, ánh mắt nghi hoặc, bối rối bước vội đi,
không nói thêm một lời.
“Vâng.” Thị vệ ngẩn ngơ, nhưng vẫn là lĩnh mệnh chạy như điên đi ra ngoài, không muốn hại thêm nhiều huynh đệ chết trận.
Bức rèm che bằng hạt châu dường như bị bị một trận cuồng phong quét
qua, phát ra từng trận tiếng vang “đinh đang”, ánh sáng lung linh soi
rọi nhất thời cũng không còn lóng lánh, mà lại u ám, lạnh lẽo vô vàng.
Ngồi ở trên long sàn, Sầm Nhi nhếch môi cười khẽ, tựa hồ đã sớm biết
tối nay sẽ có một trận gió tanh mưa máu, đứng dậy, đáy mắt hiện lên vẻ
tàn độc, u ám như loài rắn độc.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Khâu Trạch!”
Phù Vân Khâu Trạch sửng sốt, quay đầu, chỉ thấy Y Y chật vật tựa vào
vách tường tiến đến, bàn chân bị thương sưng to, đầu gối loang loáng vết máu, đỏ tươi một mảnh, bắt mắt dị thường.
“Sầm Nhi công chúa, chỉ sợ, ngươi muốn chạy, giờ phút này cũng đi
không được rồi.” Hắn chua sót cười, ngọ môn bị phá, vậy đại binh cũng đã cách Long Quân điện không xa .
Sầm Nhi công chúa, Sầm Nhi công chúa, đến thời khắc này, hắn vẫn xưng hô với mình như thế!
Y Y căm tức trừng mắt nhìn hắn, chẳng lẽ, thật sự nhận thức không ra mình là ai sao?
“A!”
Nhưng vào lúc này, ngoài điện lại vang lên tiếng thét chói tai, hoảng sợ của các cung nữ, tiếng bước chân, tiếng binh khí chạm vào nhau, còn
có tiếng kêu khóc thê thảm đan vào thành một mảnh… tựa như địa ngục nhân gian.
Phù Vân Khâu Trạch sắc mặt trầm xuống, liếc mắt nhìn Sầm Nhi đang
nhàn nhã ngồi bên bàn trà, châm một chén Ngọc Quan Âm, thấy hắn liếc
nhìn mình, còn châm chọc cười.
Hừ lạnh một tiếng, vung hoàng bào, hắn đứng lên, sải bước rời khỏi
nội điện, lướt qua Y Y, đem đại môn mở ra, mắt lạnh nhìn một đoàn tướng
sĩ chém giết không ngừng bên dưới.
Đao quang kiếm ảnh, chớp lóe trong màn đêm, một người rồi lại một
người ngả xuống, máu tươi vung vãi khắp nơi, nhưng bọn họ dường như
không hề chùn tay, chém giết càng lúc càng hăng, như là mãnh thú say
mồi, mắt long màu máu, xuống tay càng lúc càng ác liệt…
Huyết tinh hương vị, tràn ngập toàn bộ Long Quân điện, đèn lồng xinh
đẹp cao cao bị gió giật, người chà đạp, loang loáng máu tươi, đè bẹp
dúm, có cái còn cháy loang lổ, cảnh tượng tan tác, ghê người….máu, nhuốm đỏ bồn cây, trăm hoa muôn sắc nay chỉ còn một màu đỏ chết chóc, tàn
nhẫn, lạnh lẽo như địa ngục, tiếng la hét, tiếng kêu khóc sợ hãi, đau
đớn, vang vọng khắp không gian… trăng sáng trên cao, dường như cũng ghê
rợn trước địa ngục trần gian, trốn mất dạng, chỉ còn bóng đen hắc ám,
lạnh lẽo hòa quyện cùng cảnh tượng ghê người, hiện thực tàn khốc…
“Dừng tay cho trẫm!” Long bào vung lên, tiếng nói hùng hồn, vang vọng như chuông ngân, chấn động màng tai tất cả mọi người.
Bất kể là tữ sĩ hay thị vệ nội viện, người người đều không tự chủ
được mà dừng tay chém giết, ai cũng kinh ngạc nhìn về phía Long Quân
điện, nhìn nam tử một thân hoàng bào uy nghiêm, tung bay trong gió.
“Vốn là tướng sĩ của cùng một quốc gia, không vì nước, không vì dân,
lại tự chém giết lẫn nhau ở nơi này, quả thực là làm nhục quốc thể, làm
mất mặt Lạc Tang quốc! Sao, lúc ở trên chiến trường các người cũng có
thể dũng mãnh như thế hay không?” đôi mắt màu tím vi liễm, Phù Vân Khâu
Trạch hừ lạnh một tiếng, nhìn bọn họ nột nột thần sắc, lạnh lùng cười,
dưới ánh sáng mờ nhạt, u ám, toàn thân hắn tỏa ra khí thế vương giả, chí tôn, từ trên cao nhìn xuống, hơn hẳn mọi người…
Toàn bộ thị vệ đều tự động tự giác rút lui về phía bậc thang của Long Quân điện, tay kiếm sẵn sàng nghênh chiến, tạm thời án binh bất động
nhìn địch thù.
Mà đám phản binh trong nhất thời bị khí thế vương giả trên người hắn
bức cho sợ hãi, hoặc là bị lời nói của hắn nói trúng tâm can, trong
khoảng thời gian ngắn, không biết nên như thế nào cho phải, tay cầm đao
kiếm, vẫn lăm lăm hướng về phía trước nhưng lại không hề tiến lên.
“Hay cho một câu tướng sĩ của cùng một quốc gia, hảo cho một câu trên chiến trường có dũng mãnh như thế hay không!” thanh âm yêu dã, cười
nhẹ, mang theo hơi thở quỷ mị, trong nhất thời, làm cho binh lính dường
như bừng tỉnh khỏi cơn mê, hừng hực khí thế trở lại, hô vang, dậy cả góc trời.
Dưới bóng đen tĩnh mịch, từ từ tiến vào một cỗ kiệu bốn người khiêng, yêu mị nhưng Tula từ địa ngục, lại lạnh lẽo như băng sơn vạn năm.
Phù Vân Khâu Trạch nhíu mày, nhìn nhuyễn kiệu ương ngạnh đỏ tươi, cùng với khuôn mặt tươi cười của nam tử, không khỏi chột dạ.
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1