chương 93/ 624

Địch Áo và Tác Phỉ Á ngồi chung một buồng xe, Ca Đốn và Lôi Mông ngồi chung một buồng xe. Vốn đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, nhưng Ca Đốn và Lôi Mông vì muốn chơi xấu Địch Áo nên thường xuyên chạy sang xe người ta ngồi chơi, Tác Phỉ Á hoàn toàn không có biểu hiện gì không vui, ngược lại nàng hàn huyên với Ca Đốn, Lôi Mông rất sảng khoái.

Khung cảnh đẹp, uống rượu ngon, đồ ăn hương vị ngọt ngào, mỹ nhân động lòng người, Lôi Mông cảm thấy tinh thần cực kỳ sảng khoái, mụ nội nó, trong đội ngũ có thêm một nữ nhân đã hoàn toàn không giống trước nữa, đây là chạy nạn? Không, đây là một chuyến lữ hành nhẹ nhàng và thoải mái mới đúng.

Ca Đốn cũng buông lỏng hơn trước, không giống như lúc bình thường bộ mặt cả ngày nhăn nhó, có lẽ vào lúc này suy nghĩ của hắn không khác gì Lôi Mông.

Chẳng qua là bao gồm cả Địch Áo, ba người bọn họ không có phát hiện đáy mắt Tác Phỉ Á chớp động vài tia đắc ý. Đồng thời, nàng nhớ lại Y Toa Bối Nhĩ ở Thánh Đế Tư thành thật lâu rồi không gặp.

Có nhiều thứ gọi là tư tưởng truyền giao, không phải do tự nàng tìm hiểu, mà là Y Toa Bối Nhĩ truyền lại cho nàng.

Muốn bắt lấy tâm của người nam nhân kia? Muốn địa vị của mình trong lòng hắn không thể phá vỡ? Muốn giành được hảo cảm của bằng hữu hắn không? Phải thật sự dần dần bồi dưỡng tính thụ động cho hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cho đến khi có một ngày hắn và ngươi tách ra, hắn sẽ phát hiện thế giới này đột nhiên vô cùng cô quạnh, muốn uống rượu, sẽ không có ai nâng cốc đến cho hắn, muốn biểu đạt lý tưởng hào hùng, tìm không ra một người có thể im lặng lắng nghe tất cả cuồng ngôn của hắn, khi mệt nhọc cũng không có thanh âm ôn nhu giải phiền, lúc gặp phải đả kích tâm tàn ý lạnh sẽ không có một ai đáng cho hắn tín nhiệm, hoặc ngưỡng mộ hoặc sùng bái nhìn hắn. Cho đến lúc đó, thường thường thì hắn sẽ lập giác ngộ.

Vì thế hắn sẽ có cảm giác nôn nóng bất an, cảm thấy thế giới hoàn toàn thay đổi, sau đó chính là hoài niệm, nếu đã như vậy, bất kể hắn bay xa đến đâu, đi lâu đến mức nào, sớm muộn gì cũng có ngày trở lại bên cạnh ngươi.

Tóm lại, nhất định phải làm cho nam nhân trở nên lười biếng, nhưng không thể quá ỷ lại, ít nhất không thể đánh mất dũng cảm và dã tâm hào hùng ẩn sâu trong lồng ngực.

Lần đầu tiên nghe Y Toa Bối Nhĩ nói, Tác Phỉ Á cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, không cho rằng trên thế giới này có một gã nam nhân ưu tú nào đáng giá cho nàng làm như vậy, nhưng bây giờ nàng muốn thử một lần.

Dọc theo con đường ngày đi đêm nghỉ, thủy chung không có gặp phải bất kỳ phong ba va chạm nào, đi suốt tới ngày thứ chín, một đoàn ngựa thồ do trăm gã võ sĩ tạo thành đi ngang qua bên người bọn họ. Đoàn ngựa thồ này thấy mọi người núp ở trong xe, chỉ có mấy võ sĩ che chở hai bên, thoạt nhìn hẳn là một thương đội bình thường, vì thế bọn hắn không có rảnh để mắt tới mọi người, chỉ vội vã phóng ngựa chạy tiếp.

Tốc độ đoàn xe chạy tương đối chậm, tính toán thời gian khoảng chừng vài ngày sau, Lặc Tư Bá tước mới cho ra phản ứng.

Tiếp tục đi về phía trước, lại thêm chín ngày nữa trôi qua, bọn họ rốt cuộc chạy tới Bá tước lĩnh. Tác Phỉ Á đề nghị nghỉ ngơi trong Bá tước lĩnh một ngày, thật ra nàng muốn tung tin đồn ra ngoài.

Võ Tôn Ma Phi bị đuổi ra khỏi Hầu tước lĩnh.

Tại sao? Bởi vì hắn già nên hồ đồ rồi, phạm phải sai lầm lớn làm chôn vùi một tiểu đội tinh nhuệ do mười mấy Cực Hạn võ sĩ tạo thành.

Thật là đáng tiếc!

Đáng tiếc cái gì? Tát Mỗ Nhĩ hầu tước đại nhân không có giết hắn đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Vậy bây giờ hắn đi tới địa phương nào?

Đi tới Thủy Tinh thành, thật ra, Võ Tôn Ma Phi cũng là có vài câu oán hận, hắn thần phục Tát Mỗ Nhĩ hầu tước cả đời, thế mà chỉ vì một sai lầm nhất thời mà đuổi hắn đi.

Tác Phỉ Á cho rằng mấy lời đồn này đã tương đối đầy đủ, tốt quá hoá dở, Lặc Tư Bá tước có thể lấn áp phần lớn quý tộc mới sở hữu được Bá tước lĩnh, hiện tại hắn đang cần nhân tài nên sẽ không thể bỏ qua cơ hội như thế.

Lại qua một ngày, bọn họ rời khỏi Bá tước lĩnh tiếp tục hướng nam, cho đến khi hoàn toàn ra khỏi phạm vi Bá tước lĩnh mới bắt đầu vòng sang phía tây nam.

Trong chốc lát bọn họ đã đi đường một tháng, thế nhưng càng đến gần phương nam, chiến tranh lưu lại dấu vết càng nhiều. Hơn nữa, còn thường xuyên nhìn thấy vài tiểu đội võ sĩ nho nhỏ, mấy năm kịch chiến đã làm cho con dân bên trong lãnh địa Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước mỏi mệt không chịu nổi. Phần lớn lực lượng vũ trang ở trong Bá tước lĩnh đã bị điều hết ra ngoài, lực khống chế của nhóm Bá tước dưới quyền đối với lãnh địa của mình càng ngày càng kém, cộng thêm bạo dân nổi dậy như ong vỡ tổ, thế cục một mảnh thối nát. So sánh xuống, Lặc Tư Bá tước trị vì lãnh địa coi như là Thiên đường rồi, thoạt nhìn Lặc Tư có năng lực thi hành biện pháp chính trị khá tốt, chỉ tiếc là hắn đã thành địch nhân.

Có một ngày, đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước, bởi vì thế cục vô cùng hỗn loạn, Ca Đốn và Lôi Mông cũng ra ngoài cưỡi ngựa chung với nhóm võ sĩ. Tùy thời chuẩn bị hiệp trợ Phí Đức Sĩ hộ vệ đoàn xe, Tác Phỉ Á lo lắng nhìn ra phương xa, nghe không bằng thấy, nàng không nghĩ tới di chứng chiến tranh lại nghiêm trọng như thế.

Lôi Mông và Ca Đốn lại có vẻ không tim không phổi, thỉnh thoảng cao giọng trò chuyện với nhau, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới năng lực, tất cả là nhờ vào hoàn cảnh thực tế mà trưởng thành.

Tác Phỉ Á theo thói quen nắm giữ mọi nguy cơ gần tới, nàng không muốn chỉ vì một lần xử lý qua loa nào đó làm chôn vùi tất cả cố gắng trong quá khứ. Lôi Mông và Ca Đốn gây chuyện khắp nơi, tìm đường sống trên lưỡi đao mũi kiếm, bọn họ cũng có theo thói quen xử lý nguy cơ của riêng mình, chẳng quản ngươi là ai tới gây phiền toái, cứ đánh là được. Nếu như điều này lo lắng, điều kia sợ hãi, còn không bằng đi về nhà ôm hài tử cho rồi.

"Nơi này đúng là không yên ổn !" Bộ dạng Lôi Mông thoải mái nhàn nhã lắc lư thân thể, nói: "Này, ngươi hẳn là cao hứng mới đúng nha, vì sao lại buồn bã ỉu xìu như thế?"

"Ta cao hứng chuyện gì?" Ca Đốn liếc mắt nhìn về phía Lôi Mông, hắn đang cảnh giác đề phòng, dựa theo lệ cũ trong dĩ vãng, chỉ cần Lôi Mông lấy giọng điệu này để nói chuyện, bình thường sẽ không phải là chuyện tốt.

"Sắp sửa gặp phải một nhóm giặc cướp rồi, đây không phải là chủng loại mà ngươi rất thích hay sao? Chẳng lẽ ngươi mất hứng?"

"Hừ!" Ca Đốn hừ lạnh một tiếng, sau đó không có để ý tới Lôi Mông.

"Ha ha!"

"Rồi sẽ giống như trước, lần nào cũng đánh đến mức máu tươi tuôn trào ướt đẫm chiến bào, sau đó nằm ở trên giường mười ngày nửa tháng, quá hạnh phúc rồi!" Lôi Mông cười rú lên quái dị.

"Ta và ngươi căn bản không có tiếng nói chung." Ca Đốn chẳng thèm để ý lời trêu chọc, nói: "Đóa hoa trong nhà ấm vĩnh viễn không thể nào hiểu được nam tử hán đại trượng phu xem vết sẹo trên người là huy chương đáng tự hào."

"Ngươi thúi lắm!"Lôi Mông giận tím mặt, bất chợt đề cao thanh âm lên, Ca Đốn nói đã chọc đúng điểm yếu không thể nhẫn nhịn của hắn.

Người nọ nhận thấy bên cạnh có động tĩnh liền nỗ lực mở hai mắt ra, khi liếc nhìn sang Địch Áo, hắn dừng lại chốc lát, sau đó vẻ mặt trở nên kích động, dùng toàn bộ khí lực giơ cánh tay lên run rẩy chỉ vào Địch Áo, giọng nói vô cùng yếu ớt: "Cầu... van cầu ngươi!"

Địch Áo hơi kinh ngạc, nơi này có nhiều người như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác lại chỉ vào mình chứ? Nhưng nhìn kỹ lại Địch Áo bỗng nhiên phát giác dung mạo người này tương đối quen thuộc, hình như đã gặp nhau ở nơi nào rồi thì phải?

"Chuyện gì?" Theo giọng nói truyền đến, Tác Phỉ Á và Phí Đức Sĩ cũng đi tới phụ cận.

"Có người bị thương, có thể là do giặc cướp làm." Lôi Mông nói.

"Tốt lắm, chúng ta còn phải lên đường đó." Phí Đức Sĩ xoay người rời đi.

Lôi Mông và Ca Đốn liếc nhau, sau đó Lôi Mông vươn tay kéo Địch Áo, nói: "Chúng ta cũng đi thôi."

"Cầu... cầu ngươi, cứu ... muội muội ... ta" Người nọ thấy Địch Áo không có phản ứng, Lôi Mông còn định lôi Địch Áo đi đã gấp đến độ muốn bật người ngồi dậy, nhưng tình trạng thân thể hắn không cho phép làm như vậy, chỉ có thể phí công chật vật lăn lộn trên mặt đất.

Thanh âm người nọ lọt vào trong tai Địch Áo có cảm giác đã từng quen biết, Địch Áo trong lòng vừa động, từ khi rời khỏi trang viên tới nay bản thân hắn quen biết không có bao nhiêu người. Vì sao hắn nhớ không ra là đã gặp ở địa phương nào nhỉ? Chẳng qua vị trí và hoàn cảnh hiện tại nguy cơ trùng trùng, hắn không muốn chọc tới phiền toái không cần thiết.

"Đi." Địch Áo nói, sau đó xoay người đi ra ngoài."

"Địch Áo, van ngươi…" Hai mắt người nọ trừng to đến mức muốn lọt ra ngoài, giọng nói đứt quãng: "Ta dùng mảnh vỡ tinh thần ở Khắc Lý Tư bình nguyên... đổi lại …bản đồ."

Địch Áo bỗng nhiên xoay người, Tác Phỉ Á cũng lộ vẻ kinh ngạc, người này biết tên Địch Áo? Về phần Ca Đốn và Lôi Mông lại tràn đầy kinh hãi, mảnh vỡ tinh thần? Bản đồ? Ở trên Khắc Lý Tư bình nguyên? Bọn họ cùng nhau trải qua sự kiện kia, dĩ nhiên rõ ràng thứ gọi là bản đồ mảnh vỡ tinh thần ẩn chứa ý nghĩa gì.

Địch Áo tiến về phía trước vài bước, cúi người đưa tay định lau vệt máu đến trên mặt người nọ, Ngải Phất Lí đứng ở một bên vội vàng xông lên dùng ống tay áo của mình chà qua chà lại nhanh chóng. Thoạt nhìn tên mập này đã biết rõ địa vị của mình, bất kể là việc bẩn sống, việc cực, hay là đi ăn cướp…, hắn luôn luôn biểu hiện rất tốt.

Bình luận





Chi tiết truyện