chương 213/ 624

Tây Cách Thụy Na quát lên một tiếng, Băng Chi Khế Ước chém tới nhanh như tia chớp, theo đó là một luồng hàn khí tuôn trào ra ngăn cản gã Phong hệ võ sĩ, trong lúc vội vàng muốn đánh trúng đối thủ đang di động nhanh chóng là rất khó. Hơn nữa trong phòng ăn còn có người mình nên nàng sợ ném chuột vỡ đồ không dám mạo muội buông thả bí kỹ.

Gã Phong hệ võ sĩ bắt được cơ hội Tây Cách Thụy Na chần chờ trong giây lát, thân hình chợt cúi thấp xuống, đồng thời thả ra Tật Phong Tấn Ảnh gia tăng tốc độ nhanh thêm vài phần xẹt qua bên sườn Tây Cách Thụy Na, lao thẳng về phía Địch Áo.

Địch Áo không kịp nghĩ nhiều vội vàng lui về phía sau, nhưng tốc độ của hắn vẫn chậm hơn đối phương. Nhìn thấy gã Phong hệ võ sĩ chuẩn bị tiếp cận, Địch Áo thậm chí có thể thấy rõ tia sáng hưng phấn ở trong mắt đối phương, đúng lúc này giữa không trung bỗng nhiên lộ ra một bàn tay bóp chặt cổ họng gã Phong hệ võ sĩ vô cùng chính xác.

Thân thể gã Phong hệ võ sĩ còn vẫn duy trì trạng thái vọt tới trước, cổ họng lại bị người ta giữ chặt lại làm cho cần cổ phải gánh chịu lực lượng rất lớn, trong lúc nhất thời từ cổ họng hắn phát ra một tiếng "răng rắc", suýt nữa là gãy lìa luôn rồi.

Thân hình Ngõa Tây Lý từ từ hiện ra ở giữa không trung, cũng không ai biết hắn làm sao thoát khỏi hỏa diễm bao phủ, vượt qua hàng vạn ngọn lửa của Chân Hồng Chi Vũ để xuất hiện ở chỗ này.

"Tại sao lời của ta không có ai chịu nghe vậy nhỉ?" Ngõa Tây Lý thở dài nhìn xuống gã Phong hệ võ sĩ đang bị nắm cổ giơ lên không trung: "Ngươi đã muốn chết thì ta đây chỉ có thể thành toàn cho ngươi."

Vóc người Ngõa Tây Lý không tính là cao lớn, râu tóc hoa râm, nhưng bàn tay kia lại cứng rắn như sắt đúc vậy, mặc cho đối phương vùng vẫy cỡ nào cũng không hề nhúc nhích.

Trong mắt gã Phong hệ võ sĩ rốt cuộc lộ ra sự sợ hãi không tương xứng với thân phận của hắn, vừa giãy dụa cố gắng thoát khỏi cánh tay Ngõa Tây Lý, vừa định buông thả bí kỹ, nhưng nguyên lực trong cơ thể hắn đã bị một cỗ lực lượng vô hình giam cầm, ngay cả Phong Nhận đơn giản nhất cũng không thể phóng ra được. Sau một cái nháy mắt, một tiếng "răng rắc" nho nhỏ vang lên, xương cổ gã Phong hệ võ sĩ đã bị vặn gãy, ánh mắt hắn lập tức ảm đạm, tứ chi chậm rãi buông xuôi ngừng hô hấp.

Ngõa Tây Lý tiện tay ném thi thể gã Phong hệ võ sĩ sang một bên, chậm rãi bước tới chỗ võ sĩ còn lại: "Đến phiên ngươi rồi !"

Gã võ sĩ kia thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào thi thể đồng bọn, phảng phất như không thể tin được hết thảy mọi chuyện ở trước mắt là sự thật, nghe thấy Ngõa Tây Lý nói hắn hoảng sợ ngẩng đầu lên. Thân hình mất đi tự chủ lui về sau từng bước, vào giờ phút này cái gì là tự ái võ giả đã bị hắn quăng lên chín tầng mây rồi. Trải qua ngàn vạn gian khó, khổ tu mấy chục năm mới đạt tới cảnh giới Võ Tôn, vì cái gì lại biến thành một cỗ thi thể lạnh băng chứ? Hắn không muốn chết, cho dù thế nào đi nữa cũng không bao giờ muốn chết.

Kiều Trì đã đứng ngồi không yên, đưa tay ra nắm chặc cánh tay gã võ sĩ ở bên cạnh, tựa hồ làm như vậy có thể mang đến cho hắn cảm giác an toàn. Nhưng tình thế trước mắt gã võ sĩ kia làm gì còn có tâm tư để ý tới Kiều Trì, hắn cắn răng một cái đẩy Kiều Trì qua một bên, giơ tay lên thả ra Liệt Diễm Trảm cắt đứt cánh tay của mình đến tận gốc. Miệng vết thương đã bị hỏa diễm đốt cháy khét lẹt nên không cần phải lo lắng chảy quá nhiều máu mà chết.

"Bây giờ mới động thủ, ngươi không cho rằng đã quá chậm sao?" Ngõa Tây Lý cười nói nhưng cước bộ vẫn không ngừng tiến tới.

Gã võ sĩ đã đau đến sắc mặt trắng bệch, thấy Ngõa Tây Lý vẫn không chịu bỏ qua cho hắn, không khỏi hít sâu một hơi cười thảm nói: "Các hạ cứ ra tay đi, thế không bằng người, ta đành phải để ngươi xử trí vậy."

"Còn hắn nữa !" Ngõa Tây Lý nhàn nhạt nói: "Ta thấy hắn là một tên thiếu hụt dũng khí, hẳn là cần ngươi trợ giúp."

"Không… không …không ~!" Kiều Trì sợ hãi mặt không còn chút máu, vừa liều mạng lắc đầu vừa lui về phía sau.

Gã võ sĩ không thèm để ý Kiều Trì phân trần, tiến lên một bước nắm lấy cánh tay trái của Kiều Trì, mạnh mẽ vặn ngược một cái.

"Ái da..." Kiều Trì đau đớn nước mắt nước mũi chảy ra giàn giụa, thậm chí đứng cũng không vững, ôm lấy tay trái của mình quỳ rạp xuống đất, không ngừng lăn lộn trên mặt đất kêu khóc vang trời.

"Các hạ, bây giờ chúng ta có thể đi chưa?" Gã võ sĩ chậm rãi nói, thật ra hắn cũng rất đau nhưng tuyệt đối không đánh mất thể diện giống như Kiều Trì.

Tầm mắt Ngõa Tây Lý quét qua nhóm võ sĩ Đại công lĩnh còn lại, bọn hắn bị dọa cho sợ thiếu chút nữa hồn phi phách tán, nhưng mà bọn hắn cũng không thể làm gì cả, chỉ có thể đứng yên chờ đợi đối phương cân nhắc quyết định.

"Còn có một việc mới vừa nãy đã bàn xong, chúng ta cần bọn họ bồi thường bao nhiêu nhỉ? Là hai mươi vạn mai kim tệ hả?" Ngõa Tây Lý nói: "Ai dà, lớn tuổi, trí nhớ càng ngày càng kém."

"Vâng !" Tác Phỉ Á lập tức tiếp lời.

"La Y, đi lấy giấy bút." Ngõa Tây Lý nói: "Chúng ta đưa cho vị thiếu gia lưu lại bằng chứng."

La Y lập tức chạy ra ngoài, qua thời gian không lâu đã mang theo giấy bút quay trở lại phòng ăn.

"Phiếu nợ viết như thế nào không cần ta dạy cho các ngươi chứ?" Ngõa Tây Lý nói: "Bảo hắn mau lên, sự kiên nhẫn của ta có hạn."

Gã võ sĩ cúi người nắm lấy tóc Kiều Trì, dán miệng sát vào lỗ tai Kiều Trì thấp giọng đe dọa: "Thiếu gia của ta, đừng kêu loạn nữa, nơi này không có ai đau lòng ngươi đâu! Dựa theo lời hắn nói, viết cho xong phiếu nợ viết chúng tasẽ có thể sống sót rời đi. Nếu như ngươi không nghe lời, lão tử sẽ làm thịt ngươi ngay lập tức."

Kiều Trì trợn mắt lên, hắn cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình, gã võ sĩ trước kia vẫn một mực cung kính đối với mình, vì sao bây giờ lại dám vô lễ như thế?

"Nhanh lên !" Ánh mắt gã võ sĩ bắn ra hung quang dữ tợn, hắn không dám bất kính với Ngõa Tây Lý, nhưng cái tên thiếu gia vô năng này hắn không cần phải cố kỵ, thoải mái hăm dọa chỉ cầu cho xong việc.

Kiều Trì chật vật quỳ xuống dưới đất, dùng bàn tay còn lại run rẩy nhận lấy bút từ từ viết, chỉ có điều chữ hắn viết cực kỳ khó coi, còn kém hơn cả đứa con nít mới vừa biết viết chữ nữa.

"Làm chuyện này có vô dụng không?" Lôi Mông lẩm bẩm: "Đến khi bọn hắn trở lại Đại công lĩnh không chịu thừa nhận thì sao?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Không sao!" Ngõa Tây Lý cười cười: "Nếu như bọn hắn muốn quỵt nợ, ta có thể tự mình đến Đại công lĩnh nói chuyện với Phỉ Tể Đại công."

Thân thể Kiều Trì liền cứng ngắc lại, tốc độ viết đột nhiên tăng lên mấy phần, trong mắt của hắn lại tản ra quang mang độc ác. Thật là tốt quá, hắn có cơ hội báo thù rồi, đối mặt vô số cường giả ở Đại công lĩnh, để xem lão già nhỏ mọn này có thể chạy trốn được tới đâu?

"Ngu xuẩn !" Gã võ sĩ đứng bên cạnh Kiều Trì lắc đầu than thở, hắn thấy được vẻ mặt Kiều Trì biến hóa. Năm đó Phỉ Tể Đại công có thể sáng lập sự nghiệp huy hoàng như thế, khống chế lãnh thổ rộng lớn vạn dặm là vì Phỉ Tể Đại công chính là Thánh Vũ Sĩ. Hơn nữa còn là cường giả Thánh cấp duy nhất.

(cường giả Thánh cấp: sau này sẽ gọi là Thánh giả)

Đối phương có thể giết chết đồng bọn hắn y như giết gà con, đẳng cấp thực lực đã quá rõ ràng rồi. Một gã Phong hệ Thánh Vũ Sĩ là tồn tại cực kỳ đáng sợ, trên đại lục có câu nói như thế này, nếu như một vị Phong hệ Thánh giả không muốn chết cơ hồ không có ai đủ khả năng giết được hắn. Bởi vì Phong hệ Thánh giả cấp độ này sở hữu Phong Ẩn có thể hoàn toàn dung nhập vào trong không khí, sở hữu Phong Dực tự do bay lượn trên bầu trời, có thể liên tục thi triển Phong Ưu Nhã mười lần thậm chí vài chục lần, còn có thể buông thả Tật Phong Tấn Ảnh không gián đoạn. Tất cả những thứ đó giúp cho Phong hệ Thánh giả có thể qua lại trong thiên quân vạn mã vô cùng tự nhiên.

Đừng nói Phỉ Tể Đại công đã bệnh nặng, cho dù đang giữ vững trạng thái đỉnh phong cũng chưa chắc có thể làm gì được đối phương.

Kiều Trì cuối cùng đã viết xong phiếu nợ, gã võ sĩ giơ tay giật lấy cung kính đưa cho Ngõa Tây Lý.

Ngõa Tây Lý nhìn lướt qua, hất tay ném phiếu nợ lên trên bàn ăn: "Các ngươi có thể lăn !"

Gã võ sĩ kéo Kiều Trì mặt mày xám xịt đi ra ngoài, Ngõa Tây Lý đã ra quyết định tự nhiên không có ai ngăn trở.

Mặc dù Môn La vẫn duy trì vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại nhấc lên từng cơn sóng biển dâng trào. Nếu như nơi này không có ai, hắn sẽ không nhịn được hoan hô điên cuồng vài lần rồi, lần này coi như hắn đã thành công. Một vị cường giả Thánh cấp xuất hiện giúp cho những người ở trong trang viên chiến thắng. Mà biểu hiện của hắn cũng biểu đạt được tình hữu nghị của Hầu tước lĩnh đối với nơi này.

Hắn chưa bao giờ kính nể phụ thân của hắn giống như bây giờ, thật sự là quá anh minh rồi. Hắn rốt cuộc hiểu được trước kia âm thầm oán trách phụ thân là buồn cười đến mức nào. Tái Nhân Hầu tước thủy chung không buông bỏ quyền lực, vững vàng nắm giữ mọi chính vụ lớn nhỏ ở trong Hầu tước lĩnh không phải là vì không tín nhiệm nhi tử của mình, mà là nhi tử của hắn thiếu hụt năng lực xử lý, giờ phút này Môn La đã hoàn toàn hiểu được những thứ hắn cần phải học tập còn rất nhiều.

"Các hạ !" Tây Cách Thụy Na muốn nói lại thôi, nàng từ trong kinh hãi trong tỉnh lại, vị lão nhân trước mặt này có thể giơ tay nhấc chân là có thể giết chết một vị Phong hệ Võ Tôn, nếu đổi thành nàng sẽ như thế nào đây?

"Không nên cô phụ Băng Chi Khế Ước."

Ngõa Tây Lý nhìn về phía Tây Cách Thụy Na: "Nếu như Thánh Vũ Sĩ Đế Tư năm đó cũng giống các ngươi, cho rằng thỏa hiệp chính là kỹ xảo sinh tồn thì sẽ không có Thánh Đế Tư thành của hiện tại."

"Vâng." Tây Cách Thụy Na cúi thấp đầu thụ lễ.

Thân là phó viện trưởng Thánh Đế Tư học viện, nàng dĩ nhiên rõ ràng lịch sử Thánh Đế Tư học viện như lòng bàn tay, thật ra khi đó Thánh Vũ Sĩ Đế Tư đối mặt cường địch có rất nhiều lựa chọn, nàng có thể trốn, có thể thỏa hiệp, thậm chí có thể đầu hàng. Nhưng nàng lại lựa chọn đối mặt với tử vong.

Thánh Vũ Sĩ Đế Tư là một người vô cùng cường ngạnh, nhưng Thánh Đế Tư học viện phát triển càng ngày càng mềm nhũn, một đời không bằng một đời, có lẽ lão nhân trước mặt nói không sai.

Dĩ nhiên những lời này là do Ngõa Tây Lý nói nên mới được nàng coi trọng cao độ, nếu như đổi thành đám người Lôi Mông, nàng nhất định sẽ quát ầm lên rồi.

"Nơi này các ngươi quét dọn đi, ta già rồi, chịu đựng không nổi một đêm." Ngõa Tây Lý quay đầu nói với La Y: "La Y, phòng của ta còn trống không?"

"A?" La Y sửng sốt, tầm mắt rơi vào trên người Lao Lạp, ấp a ấp úng nói: "Chúng ta… chúng ta nghĩ là ngài sẽ không trở về, cho nên..."

"Tùy tiện tìm cho ta một chỗ là được rồi." Ngõa Tây Lý nói.

"Hiểu, ta lập tức đi an bài." La Y vội vã xoay người chạy ra ngoài.

Ánh mắt Ngõa Tây Lý dừng lại trên người Miêu Tử đang nằm dưới chân Lao Lạp, nhưng hắn không nói gì cả, lặng lẽ cất bước đi theo sau La Y.

Ngõa Tây Lý vừa rời đi, mọi người an tĩnh trong chốc lát, sau đó không khí bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, bọn họ không chỉ là may mắn sống sót sau tai nạn, mà còn có Thánh giả từ trên trời giáng xuống hỗ trợ, tâm tình không vui mừng như điên mới là lạ.

"Mụ nội nó, sau này chúng ta còn sợ ai? Ha ha ha !" Lôi Mông cười rú lên quái dị: "Chúng ta có thể quét ngang Khắc Lý Tư bình nguyên rồi."

"Khắc Lý Tư bình nguyên đã là địa bàn của chúng ta, Lôi Mông, ngươi đi chỗ khác mà chơi." Môn La cười nói: "Chúng ta … cắn rất đau !"

Bình luận





Chi tiết truyện