chương 284/ 624

"Hắc hắc hắc." Đường Ân mỉm cười chiến thắng.

"Tiểu nha đầu muốn đấu với hắn? Còn rất non nha."

Tiếp theo Đường Ân lại dùng chất giọng giáo huấn nói: "Y Toa Bối Nhĩ, sau này nên dùng thời gian cho việc đứng đắn, đừng lãng phí thiên phú của ngươi một cách vô ích, nếu không sẽ có một ngày ngươi sẽ phải hối hận."

"Đường Ân thúc thúc người…" Y Toa Bối Nhĩ giận đến mức dậm chân "bình bịch", sau đó tròng mắt xoay động, bất chợt mỉm cười gian xảo: "Ta đi tìm An Đông Ny phu nhân vạch trần diện mạo chân thật của Đường Ân thúc thúc."

"Ta thế nào?" Lần này đến lượt Đường Ân sửng sốt.

"Tham tiền háo sắc, thấy nữ tử trẻ đẹp là bu vào tìm mật."

"Này, tiểu nha đầu, ngươi không thể nói hưu nói vượn." Không đợi Y Toa Bối Nhĩ nói xong, Đường Ân vội vàng cắt ngang lời Y Toa Bối Nhĩ nói. Nghiêm khắc mà nói, Đường Ân là người muôn hoa không chạm, trăm lá không dính thân, từ lúc trẻ tuổi cho đến bây giờ có không biết có bao nhiêu thiếu nữ điên cuồng si mê, nhưng hắn thủy chung chỉ trân ái một nữ nhân, đó là mẹ ruột Tác Phỉ Á. Mặc dù sau đó cúi đầu dưới áp lực nhưng vẫn nhớ mãi không quên mối tình đầu, dùng mấy chữ tham tiền háo sắc đánh giá Đường Ân, cái trước rất dễ dàng phản bác, bởi vì Đường Ân không làm chuyện sai, nhưng cái sau tuyệt đối là nói xấu trắng trợn rồi.

Thế nhưng lúc này Y Toa Bối Nhĩ đã cười hì hì chạy ra xa rồi, mới vừa rồi nàng chỉ hoài nghi nên mới thử dò xét, nhưng Đường Ân rất để ý đến cách nhìn của An Đông Ny về hắn, sợ bị người khác dẫn đi lầm lạc, như vậy tất cả những lời giải thích chỉ là dư thừa.

"Lão già này, ngươi thừa nhận rồi?" Tư Phái Khắc nhìn thẳng vào Đường Ân, bằng hữu quý ở tri tâm, hắn hiểu Đường Ân sống những năm qua khó khăn như thế nào. Nếu như không có thù hận chống đỡ, hơn nữa còn phải chiếu cố Tác Phỉ Á, có trời mới biết Đường Ân sẽ biến thành cái dạng gì, bây giờ Đường Ân có dấu hiệu từ hình bóng xưa đi ra, hắn cao hứng dùm cho Đường Ân từ tận đáy lòng.

"Cái gì mà thừa nhận với không thừa nhận, cút !" Đường Ân quát lên.

Trong thành Tái Nhân Hầu tước cử hành một lễ hội ăn mừng chiến thắng thật to, trên thực tế hắn không có hứng thú đối với những thứ ngoài mặt như thế này. Bình thường chỉ là tuyên cáo với dân chúng vài chuyện đơn giản là xong, đại loại như ta đã trở về, liên quân Đại công lĩnh đã bị đánh bại, ta mang theo rất nhiều bằng hữu chiến thắng trở về.

Vì thế lúc nghi thức hoan nghênh tiến hành được một nửa, hắn liền đẩy Môn La ra trước sân khấu, bản thân lại chạy về phủ của mình. So sánh với nghi thức hoan nghênh thì hắn có chuyện trọng yếu hơn cần xử lý. Thí dụ như lần này Hầu tước lĩnh gặp phải nguy cơ, những tên Bá tước kia biểu hiện như thế nào, hắn phải điều tra thật rõ ràng.

Khi chỉ còn lại một mình, Tái Nhân Hầu tước vừa giở đống tài liệu ra xem vừa thở dài buồn bã, xuất lực lớn nhất hiển nhiên là Đường Ân. Sau khi Đường Ân nhận được tin tức lập tức chạy tới Hầu tước lĩnh, cơ hồ là ngày đêm không nghỉ tập kích quấy rối quân đội Đại công lĩnh, có mấy tên Bá tước chỉ mang theo quân đội đến Hầu tước lĩnh di chuyển một vòng rồi rút quay trở về, còn có mấy tên Bá tước khác thủy chung không hề xuất hiện. Đáng giận nhất tự nhiên là mấy tên phản đồ, bọn họ chẳng những không trợ giúp Hầu tước lĩnh, ngược lại còn phái sứ giả đi tiếp xúc với các quý tộc nhằm bảo toàn địa vị của mình. Tái Nhân Hầu tước như hắn đã sớm bị người ta vứt ra đằng sau rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nếu như phải dùng hình tượng tiểu nhân và quân tử để đánh giá Tái Nhân Hầu tước thì hắn hẳn là sắm vai tiểu nhân, hơn nữa còn là chân tiểu nhân. Hắn có thể đánh cuộc, có thể trả giá, nhưng sau khi hắn giao ra, hắn hy vọng có thể nhận được hồi báo, yên lặng kính dâng, vô oán vô hối không bao giờ nằm trong suy nghĩ của Tái Nhân Hầu tước, hắn cũng không muốn đạt tới cảnh giới "kinh khủng" này.

"Mẹ cha chúng nó, lão tin tưởng các ngươi, giao cho các ngươi Bá tước lĩnh, các ngươi báo đáp ta như thế? Mấy tên xem Tái Nhân như người chết kia, hắn tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ tên phản bội nào.

Mấy tên Bá tước án binh bất động thì lơ đi, tên nào đi ra ngoài tản bộ một vòng thì gửi thư tưởng thưởng là được. Giờ phút này, Tái Nhân Hầu tước thật sự có bất đắc dĩ, không nghĩ tới nhân duyên của hắn kém cỏi như vậy. Dĩ nhiên đây là do áp lực từ Đại công lĩnh quá lớn, nếu như đổi thành đám ăn cướp tấn công Hầu tước lĩnh, mấy tên Bá tước kia nhất định sẽ nối bước nhau liều mạng xông lên trước, bởi vì bọn họ biết Tái Nhân Hầu tước nhất định là người thắng sau cùng.

Tưởng thưởng Đường Ân ra sao đây? Mặc dù đã là người mình nhưng hắn cũng nên cho người ta một cái thuyết pháp, thân là người lãnh đạo cao nhất Hầu tước lĩnh, hắn phải thưởng phạt phân minh.

Tái Nhân Hầu tước chắp tay đi loanh quanh trong phòng, hắn hơi khó xử, nếu cấp thì phải cấp cho đủ, cho đủ rồi phải tránh người khác nói hắn hẹp hòi. Thế nhưng Tác Phỉ Á là Đại công tương lai, cần phải đợi hắn biểu hiện hào sảng hay sao?

Trong khi Tái Nhân Hầu tước đang âu sầu vì không biết nên tưởng thưởng Đường Ân như thế nào, Đường Ân đang ngồi chung một chỗ với An Đông Ny, không phải là Đường Ân nhất định phải ngồi ở chỗ này, mà là Y Toa Bối Nhĩ bảo Môn La cố ý an bài. Đợi đến khi Đường Ân phát hiện vị trí của mình có điểm lúng túng, chuẩn bị đổi địa phương khác thi những vị trí khác đã bị các cường giả Thánh Đế Tư thành ngồi hết cả rồi.

Đám người Địch Áo ngồi ở đối diện Đường Ân, nguyên một đám Y Toa Bối Nhĩ, Ca Đốn và Lôi Mông cùng nhau liếc mắt cười cợt làm cho Đường Ân giận đến ngứa răng. Thật ra tính tình Đường Ân rất nóng nảy, cũng may phương diện này Tác Phỉ Á không có giống hắn, nếu nơi này không có người ngoài thì Đường Ân đã sớm phát tác rồi.

An Đông Ny làm như không cảm giác gì hết, chỉ im lặng ăn uống phần của mình, người nam nhân kia trước kia đã làm cho nàng từ bỏ tất cả ước mơ, sau khi bị thương, cửa sổ tâm linh của nàng tất nhiên đóng lại và sẽ không mở ra dễ dàng.

Chỉ qua nửa canh giờ, An Đông Ny đã cáo lui, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, người khác cũng không thể lên tiếng giữ lại. Khi nàng đi ra khỏi cửa, một lão bộc chịu trách nhiệm chuẩn bị bàn ăn ngẩng đầu lên liếc sang phương hướng Ngõa Tây Lý. Trong mắt của hắn bắn ra quang manh âm trầm và lạnh lùng, chỉ có điều trong sảnh có quá nhiều người, góc Ngõa Tây Lý ngồi cũng bị che khuất nên không có phát hiện tầm mắt bất thường này.

An Đông Ny bước chậm lại, mặc dù trong lúc vô tình bộ nhìn thấy tầm mắt của lão bộc kia, nhưng nàng vẫn tiếp tục đi tiếp bảy, tám bước mới hồ nghi nhíu mày.

Trong phủ Phỉ Tể công tước, một nữ nhân tướng mạo điềm tĩnh, thoạt nhìn có vẻ ôn nhu yếu ớt ngồi ngay ngắn trên ghế, trước mặt nàng là một gã võ sĩ im lặng chờ đợi.

Một lúc lâu sau, nữ nhân kia chậm rãi nói: "Ngươi xác định không có nhìn lầm?"

Bộ dạng nữ nhân kia rất bình thường, dung mạo tầm tầm bậc trung hầu như ở nơi đâu cũng thấy, nhưng kỳ lạ ở chỗ nàng vừa mở miệng nói chuyện, trên mặt lại toát ra khí sắc xuân tình nồng đậm, làm cho người ta mất tự chủ tim đập thình thịch, thanh âm của nàng mềm mại đáng yêu thấm tận xương, tựa hồ trong đó hàm chứa ma lực kích thích huyết tính mọi nam nhân vậy. Nếu đổi lại là người bình thường nhất định sẽ không nhịn được ngẩng đầu lên xem. Chắc chắn những người chưa quen biết sẽ có suy nghĩ rằng, thanh âm đã mê người như vậy, chủ nhân của thanh âm sẽ tuyệt mỹ đến mức nào đây? Người định lực không đủ có lẽ sẽ trực tiếp nhào tới rồi.

Tướng mạo chủ nhân thanh âm này hoàn toàn không xứng đôi với nó, rất khó tưởng tượng một thanh âm động lòng người lại có thể chui ra từ trong miệng nàng. Nhưng hai thứ trái ngược hợp lại chung một chỗ lại phát ra mị lực kỳ dị. Người ta thường nói một câu "tối lửa tắt đèn đều như nhau", cho dù là cường giả hay bình dân cũng không ngoại lệ, chỉ có nhu cầu không giống nhau mà thôi.

Hiện tại nàng phải quyết định đánh cuộc một lần, nếu thành nàng có thể sống sót, thậm chí còn sống tốt hơn trước, cho dù thất bại cũng tốt hơn biến thành đồ chơi của người khác. Nàng có thể hy sinh thân thể mình để níu kéo "người kia", nhưng lại không thể tiếp nhận bản thân mình trở thành vì đồ chơi cho những kẻ yếu nhược.

Sắc trời dần dần đen, An Kỳ Lạp vẫn im lặng ngồi trên ghế, không biết thời gian qua bao lâu, nàng chậm rãi đứng lên đi tới bên giường, không biết nàng nhấn vào nơi nào mà vách tường xuất hiện một cánh cửa ngầm. An Kỳ Lạp lấy ra một cái lồng từ bên trong, một con chim toàn thân ngăm đen lẳng lặng nhìn nàng, con ngươi của nó đỏ như máu cực kỳ quỷ dị.

An Kỳ Lạp nhìn chăm chú vào con chim thật lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm dứt khoát vươn tay mở cửa lồng.

Con chim đen theo cửa sổ bay ra ngoài, trong chớp mắt đã biến mất vào bóng đêm trong.

Mấy phút sau, một thân ảnh không một tiếng động theo cửa sổ tiến vào phòng, người này khoác áo choàng đen thui, đứng yên tại chỗ y như một bóng ma mơ hồ, căn bản không thể thấy rõ tướng mạo của hắn.

"An Kỳ Lạp phu nhân, ngài rốt cuộc đã suy nghĩ kỹ?" Từ khẩu khí người này là có thể nhận ra hắn không hề tôn kính An Kỳ Lạp.

"Những lời này hẳn là ta phải hỏi ngươi mới đúng. Tin tưởng rằng các ngươi đã nhận được tin tức." An Kỳ Lạp thản nhiên nói.

Người nọ nói tiếp: "An Kỳ Lạp phu nhân, đó là vấn đề của chúng ta, ta muốn hỏi là ngài đã chuẩn bị đáp ứng điều kiện của chúng ta chưa?"

"Các ngươi thật sự có thể làm được?" An Kỳ Lạp hơi động dung, mặc dù biết người trước mặt thuộc tổ chức có thế lực rất lớn, nhưng An Kỳ Lạp không dám tin tưởng. Một người có thể trực diện đánh chết Thánh giả Phỉ Tể, bọn họ lấy lòng tin từ nơi đâu?

Bình luận





Chi tiết truyện