chương 579/ 624

Phổ Lai Tư hít sâu một hơi cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, mở miệng nhả ra từng câu từng chữ: "Hai chuyện này tại sao có thể nhập làm một được? Huống chi đó chỉ là để cho Địch Áo làm mồi mà thôi, chỉ cần tiến hành bảo vệ đầy đủ chưa chắc sẽ gặp nguy hiểm."

"Chưa chắc? Có nghĩ là không thể xác định đúng không? Xin lỗi, ta chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc." Lan Bác Tư Bản nói không chút khách khí.

"Ngươi..." Phổ Lai Tư vỗ bàn đứng lên.

"Tốt lắm tốt lắm, hai vị, không cần thiết như vậy đi? Phổ Lai Tư đại nhân, ngài ngồi xuống trước, có chuyện gì có thể từ từ nói chuyện mà." Hoắc Phu Mạn cười khổ đứng giữ khuyên giải. Thời gian Phổ Lai Tư và Lan Bác Tư Bản tiếp xúc không nhiều lắm, Hoắc Phu Mạn lại hiểu rõ tính cách Lan Bác Tư Bản rất sâu. Hắn biết giọng nói Lan Bác Tư Bản càng bình thản, ngược lại càng tỏ rõ quyết định của hắn không thể thay đổi. Hơn nữa nếu bình tĩnh mà xem xét, Hoắc Phu Mạn cũng không tán thành cách làm như vậy. Địch Áo chính là người duy nhất hoàn thành hai lần tiến hóa trên khắp đại lục. Nếu lại mang hắn ra làm mồi đúng là đáng tiếc, hoàn toàn không tạo ra bao nhiêu tác dụng, có thể nói là lãng phí nhân tài.

Sắc mặt Phổ Lai Tư khó nhìn tới cực điểm, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống, tức giận thì tức giận, hắn còn không có ngốc đến mức trở mặt với Lan Bác Tư Bản vào lúc này, làm vậy không có lợi đối với tất cả mọi người.

Phổ Lai Tư bình phục tâm tình nhắc lại lần nữa: "Ta hi vọng tất cả mọi người có thể lấy ra đầy đủ thành ý, không sai, mục tiêu của Khải Mạn là người của Thần Vực các ngươi, ta có thể hiểu được tâm tình của ngài. Nhưng ta có thể bảo đảm nếu như đổi thành người của Thiên Không Thành, ta tuyệt đối không có nửa điểm do dự. Ta tin tưởng hai vị cũng có thể phân biệt ra nặng nhẹ trong đó, chẳng lẽ vì một chút nguy hiểm nho nhỏ như vậy, chúng ta lại bỏ qua cơ hội tốt lần này?"

Lan Bác Tư Bản trầm mặc hạ xuống, chậm rãi nói: "Nếu như ta không có nhớ lầm, Địch Áo năm nay hẳn là hai mươi ba tuổi."

"Vậy thì thế nào?" Phổ Lai Tư ngẩn ra, không rõ tại sao Lan Bác Tư Bản đột nhiên nhắc tới đề tài này.

"Một thanh niên hai mươi ba tuổi đã là Võ Tôn đỉnh phong. Hơn nữa ta có thể xác định Địch Áo rất có thể đột phá lĩnh vực Thánh cấp trong một đoạn thời gian ngắn." Lan Bác Tư Bản nhìn chằm chằm vào Phổ Lai Tư: "Bây giờ ngài còn muốn một thiên tài như vậy làm mồi không?"

"Địch Áo đã là Võ Tôn đỉnh phong rồi?" Hoắc Phu Mạn cũng phải kinh ngạc: "Ta nhớ là thời gian Địch Áo tấn chức Võ Tôn cho đến bây giờ vẫn chưa tới một năm mà?"

"Ha hả, sau khi hoàn thành hai lần tiến hóa Địch Áo đã tấn thăng đến Võ Tôn đỉnh phong. Hơn nữa còn xuất hiện dấu hiệu lĩnh vực." Lan Bác Tư Bản cười cười nói.

"Bất hủ truyền thừa quả nhiên là danh bất hư truyền." Hoắc Phu Mạn than thở một câu, thế nhưng ánh mắt làm như vô tình quét qua Lan Bác Tư Bản.

Trên mặt Lan Bác Tư Bản nhất thời lộ vẻ lúng túng, Hoắc Phu Mạn hiển nhiên đang ám chỉ sự kiện Khố Kỳ trước kia. Mặc dù Hoắc Phu Mạn có hiềm nghi chiếm đoạt nhân tài của người ta, nhưng bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, dù sao Lan Bác Tư Bản chính là một kẻ lừa gạt trắng trợn, căn bản không thể nào phản bác. Cho nên Lan Bác Tư Bản đành phải làm bộ như không nhận ra hàm nghĩa ẩn chứa trong lời nói của đối phương.

Phổ Lai Tư giật mình sợ hãi, lúc nãy hắn quả thật bỏ qua tuổi tác Địch Áo, bây giờ nghĩ lại nếu dùng hai chữ thiên tài để hình dung Địch Áo cũng không quá phận. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là Lan Bác Tư Bản không có nói dối. Nhưng Phổ Lai Tư cảm thấy khả năng này quá nhỏ, lấy địa vị Lan Bác Tư Bản không thể nào làm chuyện như vậy.

"Ài, chuyện này là ta suy nghĩ không chu toàn." Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Phổ Lai Tư cũng tiêu trừ cơn giận trong lòng. Lan Bác Tư Bản nói không sai, đổi lại là hắn cũng không thể nào sử dụng thiên tài như vậy làm mồi được, nếu làm vậy quả thực là phí của trời.

"Ngài quá khách khí, ta có thể hiểu được suy nghĩ của ngài, tất cả mọi người đều là vì đại cục." Lan Bác Tư Bản thở phào nhẹ nhõm, nếu như Phổ Lai Tư tiếp tục kiên trì, vậy thì hắn chỉ có thể trở mặt với đối phương mà thôi. Đây không thể nghi ngờ là một hành động tồi tệ nhất trong tình cảnh hiện tại.

"Phái người giả trang thành Địch Áo được không? Có khả năng lừa gạt Khải Mạn lộ diện không?" Nhìn bộ dáng Phổ Lai Tư hiển nhiên là quyết tâm muốn đánh chết Khải Mạn, suy nghĩ chốc lát lại đưa ra một chủ ý.

"Ta cảm thấy tỷ lệ thành công không lớn." Lan Bác Tư Bản lắc đầu nói: "Lấy năng lực tình báo của Thần Phạt sợ rằng không có dễ lừa gạt như vậy. Mấu chốt nhất là Địch Áo bây giờ đã hiện có dấu hiệu lĩnh vực. Thần Phạt Địch Uy cũng tận mắt nhìn thấy, chuyện đó làm sao giả đây?" Nguồn: http://truyenfull.vn

"Thế nào cũng phải thử một lần chứ?" Phổ Lai Tư vẫn chưa từ bỏ ý định: "Chọn người nào giống một chút, nhưng cần tiểu nha đầu bên cạnh Địch Áo phối hợp."

"Đây..." Lan Bác Tư Bản hơi do dự một lát rồi cười khổ nói: "Tiểu nha đầu kia không phải là người của Thần Vực chúng ta, ngoại trừ Địch Áo thì nàng không nghe lời ai hết."

"Vậy thì sao?" Phổ Lai Tư kỳ quái nói: "Ngươi nói mà Địch Áo còn không nghe?"

"Ta tận lực vậy." Lan Bác Tư Bản bất đắc dĩ nói, hắn thật sự tìm không ra lý do cự tuyệt. Mặc dù Lan Bác Tư Bản biết Địch Áo sẽ không bao giờ đồng ý làm như vậy, thôi kệ, cứ đáp ứng trước đã rồi tính sau.

Đối với Quân Đồ Minh giao cho nhiệm vụ lần này, Khải Mạn đúng là cực kỳ xem thường, phái một Thần Vũ Giả đi đối phó một Võ Tôn nho nhỏ cho dù nhìn từ góc độ nào cũng có hiềm nghi đại tài tiểu dụng. Trong lòng Khải Mạn chỉ có đối thủ là Lan Bác Tư Bản hoặc Hoắc Phu Mạn, đánh chết cường giả như vậy mới có cảm giác thành tựu. Một Võ Tôn tùy tùy tiện tiện giơ đầu ngón tay ra là có thể đập chết, Khải Mạn thật sự không có bao nhiêu hứng thú.

Dĩ nhiên hắn chỉ có thể suy nghĩ trong lòng mà thôi, những người có can đảm làm trái mệnh lệnh Quân Đồ Minh chỉ có một kết quả, đó là triệt để biến mất ở trên đời. Đối mặt với lửa giận của Quân Đồ Minh, danh hiệu Thần Vũ Giả hoàn toàn không có một chút tác dụng.

Vì thế mặc dù Khải Mạn không tình nguyện nhưng vẫn phải ngồi lên xe ngựa đàng hoàng chạy tới chiến trường. Khải Mạn dĩ nhiên sẽ không một đường bay qua, làm như vậy hiển nhiên không phù hợp với thân phận của hắn, ngàn dặm xa xôi đi đối phó một Võ Tôn đã khiến cho Khải Mạn mất mặt lắm rồi. Nếu như lại vội vội vàng vàng bay qua, Khải Mạn hoài nghi mình rất có thể trở thành trò cười cho tất cả mọi người trong đế đô. Huống chi đối với một vị Thần Vũ Giả thì thời gian lúc nào cũng dư thừa, Khải Mạn không hề vội chút nào.

Xe ngựa dài sáu thước, rộng bốn thước, với kích thước lớn như vậy hiển nhiên chiến mã bình thường kéo không nổi. Vì thế sử dụng kéo xe chính là tám con Cự Tê biến dị, tốc độ Cự Tê không nhanh nhưng được cái kéo dài, cho dù chạy liên tục mấy ngày mấy đêm cũng không có vấn đề.

Dọc theo đường đi, những địa phương Khải Mạn xuất hiện đều dẫn phát oanh động rất lớn, các đại quý tộc, tiểu quý tộc nghe tin lập tức hành động tổ chức yến tiệc tiếp đón. Có thể gặp mặt một vị Thần Vũ Giả hiển nhiên là vinh hạnh dành cho các quý tộc ở xa đế đô này.

Dĩ nhiên, nếu như có thể tạo mối quan hệ với Thần Vũ Giả đại nhân tôn kính lại càng thêm hoàn mỹ.

Những người quen thuộc Khải Mạn đều biết hắn thích nhất chính là mỹ nữ, nhất là nữ tử mười sáu mười bảy tuổi không hiểu phong tình, quá lớn sẽ mất đi mùi vị ngây thơ.

Lấy thân phận Khải Mạn hiển nhiên không thể chơi cái kiểu cướp đoạt cưỡng bức dân nữ nhà lành. Thật ra không cần hắn đi tranh đoạt, chỉ cần hắn mở miệng sẽ có vô số người dâng mỹ nữ lên cho hắn hưởng thụ.

Trên đời không có bức tường nào gió không lọt qua được, Khải Mạn vừa rời khỏi đế đô không lâu, trên đường đi các quý tộc đã điều ra rõ ràng mọi thứ Khải Mạn yêu thích. Cho nên ở trong đội ngũ nghênh đón có … hơi nhiều thân ảnh yểu điệu, trang điểm cầu kỳ chờ đợi.

Sự thật chứng minh ánh mắt một vị Thần Vũ Giả rất là sắc bén, các quý tộc chuẩn bị một đám thiếu nữ như hoa như ngọc lại không có một người nào lọt vào mắt Khải Mạn. Ít nhất ngoài mặt là như thế, nhưng giữa đêm khuya yên lặng nếu có phát sinh chuyện gì thì … không ai biết được.

Tóm lại mọi người cùng với Khải Mạn đi tới, nói chuyện râm ran tâm tình coi như không tệ. Các quý tộc đế đô mặc dù cũng phải nhìn sắc mặt hắn làm việc, nhưng dù sao vẫn phải duy trì mấy phần thể diện. Nhưng đối với các quý tộc ở địa phương nhỏ thế này không có quản nhiều như vậy, đủ các loại từ ngữ a dua nịnh hót, bợ trên vuốt dưới vang lên bên tai không dứt. Đôi khi ngay cả Khải Mạn cũng có cảm giác buồn nôn, thế mà các vị quý tộc y như khen không biết mệt. Trên đời này không ai nỡ ra tay đánh người đang cười, hơn nữa Khải Mạn cũng đã quen lắm rồi, tự giác vứt bớt những thứ không cần thiết ra ngoài tai, tiếp nhận mọi lời khen vô cùng bình thản.

Bình luận





Chi tiết truyện