chương 18/ 624

"Vâng, thiếu gia." La Y kêu lên: "Không biết Tác Phỉ Á tiểu thư là nghĩ thế nào nữa, nếu như ta là nàng, ta chắc chắn sẽ không để ý tên kia."

"Nếu như ngươi là Tác Phỉ Á, đoán chừng qua một ngàn năm tòa trang viên này cũng sẽ không có khách tới." Địch Áo cười to lên: "Đi thôi, chúng ta trở về."

La Y trợn mắt ngây người ra, hắn lần đầu tiên thấy Địch Áo cười sảng khoái như thế.

Hai người một trước một sau quay về tiểu lâu, cách thật xa đã thấy trước cửa viện đứng đầy người, nhìn sơ qua thì có chừng hai mươi võ sĩ. Địch Áo hơi kinh ngạc, đám tùy tùng của Tác Phỉ Á chạy đến nơi này làm gì?

Gã võ sĩ tên Thác Ni cũng ở trong số đó, thấy Địch Áo đi tới hắn hơi khom lưng, nhẹ giọng nói: "Địch Áo thiếu gia, tiểu thư chờ ngài ở bên trong."

"Không phải là có khách hay sao?" Địch Áo hỏi.

Thác Ni cả kinh, hắn là hộ vệ lâu năm dưới tay Tác Phỉ Á khoảng chừng bảy, tám năm. Hắn đã gặp Địch Áo rất nhiều lần rồi, có lẽ mới vừa rồi bị La Y cười lên thoải mái nên giờ phút này trên mặt Địch Áo lộ vẻ thần thái sáng láng, nói chuyện cũng linh động hơn trước kia nhiều lắm, biến hóa này thật sự quá lớn.

"Ừ? Thác Ni?"

"A... thiếu gia, tên kia không tính là khách nhân, tiểu thư trốn hắn còn không kịp đó." Thác Ni cười khổ, sau đó tránh qua một bên, thế nhưng thấy La Y cũng muốn theo Địch Áo vào trong, hắn đột nhiên đưa tay ngăn cản La Y lại.

Tác Phỉ Á đang đi tới đi lui ở trong viện, nét mặt không vui, điều này hoàn toàn có thể lý giải, người ta đang ngủ ngon lành đột nhiên bị người khác đánh thức, đặt biệt là người đáng ghét nữa chứ, nếu đổi lại là ai cũng không cao hứng nổi.

"Địch Áo, ngươi đi đâu vậy?" Tác Phỉ Á vừa thấy Địch Áo nét mặt không vui bất chợt biến mất, đổi lại thành mỉm cười thản nhiên.

"Ta đi tới chỗ Bích Cơ và Bách Lệ Nhi xem thế nào." Địch Áo nói.

"A..." Tác Phỉ Á ngẩn ngơ nói: "Ngươi bán ta?"

"Ta làm sao?"

"Ta đánh các nàng một trận, sau đó ngươi đi làm người tốt?" Tác Phỉ Á oán hận dùng ngón tay chỉ chỉ vào người Địch Áo.

"Khụ... ta không có ý đó." Địch Áo cảm thấy có chút lúng túng, nhưng lại không biết giải thích thế nào.

"Hì hì... ta trêu chọc ngươi thôi." Tác Phỉ Á cười một tiếng thoải mái, nói: "Không sao, sau này ở trong nhà này cứ để ta làm chuyện xấu, ta không sợ."

Nhà? Địch Áo đột nhiên cảm thấy trong ngực có một trận buồn bực.

"Đúng rồi, các nàng ra sao rồi?" Tác Phỉ Á nhẹ giọng hỏi.

"Hoàn hảo." Địch Áo nói: "Nhìn bộ dáng có lẽ Thác Ni không dám nặng tay, đoán chừng tu dưỡng một tháng là ổn thôi."

"Ngươi đó..." Tác Phỉ Á hơi nhíu mày: "Các nàng sống sót thì phiền toái của ngươi cũng tới."

"Phiền toái?" Địch Áo thay đổi tâm niệm thật nhanh, đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua Tác Phỉ Á và Phí Đức Sĩ nói chuyện với nhau, lúc ấy hắn không có lưu ý, bây giờ loáng thoáng thông hiểu đạo lí rồi. Thì ra Tác Phỉ Á quyết tâm xử tử Bách Lệ Nhi là vì bảo vệ hắn.

"Địch Áo, nói ngươi nghe một chuyện." Tác Phỉ Á đột nhiên đổi thành thần sắc trịnh trọng.

"Chuyện gì?"

"Trang viên vừa tới một vị khách nhân không tốt." Tác Phỉ Á chậm rãi nói: "Bắt đầu từ hôm nay ngươi nhất định phải cẩn thận, không thể rời khỏi nhà, ta sẽ lưu bọn họ lại bảo vệ ngươi, hiểu không? Ngàn vạn lần không nên đi loạn như trước."

"Không thể rời khỏi nhà? Ta đây không phải là phạm nhân chứ?" Địch Áo cười cười.

"Địch Áo, ta không có nói giỡn." Tác Phỉ Á lo lắng nói: "Có được không? Ngươi nhẫn nại mấy ngày là tốt rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp đuổi hắn đi."

"Bây giờ tại sao không đuổi cái tên khách nhân không tốt kia đi luôn?" Địch Áo nói.

"Ta..." Tác Phỉ Á bị hỏi khó rồi, nàng trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng: "Ta có chuyện cần đến sự giúp đỡ của hắn."

"Chuyện gì? Có thể nói cho ta nghe không?" Đây là lần đầu tiên Địch Áo hỏi chuyện Tác Phỉ Á, bởi vì hắn đã động sát cơ. Trên thực tế tính tình Địch Áo tương đối mạnh mẽ, người khác đã muốn gây thương tổn hắn, thời điểm phản kích hắn phải suy nghĩ phương thức làm cho triệt để, ngay cả thời gian và địa điểm cũng phải chuẩn bị thật tốt. Địch Áo không muốn làm cho Tác Phỉ Á khó xử, cho nên hắn nhất định phải hiểu rõ nội tình. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Dĩ nhiên là được." Tác Phỉ Á gật đầu, sau đó vươn tay ra khoác tay Địch Áo, hai người dọc theo viện nhỏ từ từ đi dạo, vừa đi vừa nói: " Là chuyện đoàn thương nhân võ trang chuyện, ta dự định xây dựng một đoàn thương nhân do khoảng ba trăm vị võ sĩ tạo thành, nhóm võ sĩ ta đã chiêu mộ xong. Những gã Thiên Phú võ sĩ và Quang Mang võ sĩ còn dễ nói, nhưng trong đó có hai vị Cực Hạn võ sĩ, chuyện này đã vượt ra khỏi quy định dành cho Nam tước lĩnh."

"Có ý gì?" Địch Áo hỏi: "Nam tước không thể chiêu mộ Cực Hạn võ sĩ?"

"Không thể." Tác Phỉ Á cười khổ nói: "Trong phạm vi Bá tước lĩnh chỉ có chừng bảy, tám mươi vị Nam tước, nhưng không có tới mười vị sở hữu lãnh địa riêng, ngươi biết tại sao gia tộc của ta nhận được lãnh địa không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì cha ta là Cực Hạn võ sĩ." Tác Phỉ Á nói: "Nếu muốn đột phá chế ước trở thành một người nổi bật thì phải có lực lượng tương ứng."

"Cực Hạn võ sĩ có thể nhận được lãnh địa hay sao?" Địch Áo cảm thấy khá kỳ quái, thật sự là như vậy, nếu thế thì tại sao hai tên Cực Hạn võ sĩ kia đầu nhập vào Tác Phỉ Á?

"Không phải." Tác Phỉ Á lắc đầu: "Gia tăng tước vị, phát triển lãnh địa, những thứ này cần phải có lực lượng chống đỡ, nhưng có lực lượng chưa chắc có thể trở thành quý tộc."

"Hiểu, huyết thống." Địch Áo cười nói: "Cho dù có một ngày ta trở thành Thánh Vũ Sĩ cũng không thể nào lên làm quý tộc, chỉ có thể làm tùy tùng của ngươi."

"Thánh Vũ Sĩ? Địch Áo, ngươi cũng quá khiêm nhường nhỉ? Tại sao không nói ngươi trở thành Thần Vũ Giả bất hủ cùng với thiên địa luôn đi?" Tác Phỉ Á tức giận trợn trắng mắt nhìn Địch Áo, nói: "Đừng giỡn nữa, ta đang nói chuyện đứng đắn."

"Tốt, tốt, ngươi nói tiếp."

"Vì muốn duy trì lãnh địa ổn định, đây là quy tắc bất thành văn." Tác Phỉ Á nói: "Nếu như một Nam tước lĩnh tự mình chiêu mộ Cực Hạn võ sĩ nhất định sẽ khiến cho Bá tước đại nhân cảnh giác. Hắn không bao giờ cho phép Nam tước bên trong lãnh địa có thực lực uy hiếp địa vị của hắn. Thật ra hai tên Cực Hạn võ sĩ kia ta dùng trọng kim chào mời từ đoàn thương nhân của phủ Bá tước đó."

"Lá gan của ngươi đúng là không nhỏ..." Địch Áo ngơ ngác lầm bầm mấy câu, biết rõ sẽ khiến cho Bá tước đại nhân cảnh giác và mang địch ý, mà vẫn hao phí tiền tài đi chào mời cường giả, làm như vậy hình như có điểm ngu xuẩn.

"Ta dĩ nhiên sẽ không viết tên bọn họ ở trong danh sách hộ vệ của đoàn thương nhân." Tác Phỉ Á nói: "Bọn họ chỉ là người hợp tác với ta, chúng ta cùng nhau quản lý đoàn thương nhân võ trang này."

"Làm như vậy không thể gạt được những người thông minh."

"Nhưng bọn họ cũng tìm không được vấn đề nào ở chỗ ta." Tác Phỉ Á nói.

"Ngươi đã có nắm chắc, vậy thì cần đến gã Cát Mỗ giúp cái gì?"

"Mặc dù Bá tước đại nhân tìm không ra vấn đề, nhưng hắn có thể gây khó khăn từ phương diện khác. Nói thí dụ như dùng đủ loại thủ đoạn trì hoãn ký kết hiệp ước với ta." Tác Phỉ Á nói: "Không nhận được giấy phép chứng nhận, đoàn thương nhân võ trang của ta sẽ không có biện pháp đi ra ngoài, chỉ có thể đảo quanh ở trong Nam tước lĩnh. Cát Mỗ là anh họ phu nhân Bá tước, hắn có thể nói giúp ta mấy câu xin Bá tước đại nhân thông cảm. Hơn nữa, bởi vì có Bá tước phu nhân tồn tại, địa vị Cát ở trong Bá tước lĩnh có chút trọng lượng. Sau này đoàn thương nhân làm ăn vẫn cần đến sự giúp đỡ của hắn."

"Vậy tại sao hắn không có lãnh địa?"

"Vì sao ngươi biết?" Tác Phỉ Á sửng sốt, sau đó giải thích: "Hắn không có tư cách, ha hả... hắn căn bản không thể nào cảm ứng được nguyên lực, bởi vì cuộc sống không biết kiềm chế, cơ hồ... người như vậy làm sao có tư cách trở thành Nam tước lĩnh."

"Nói như thế, không chỉ là bây giờ cần hắn giúp đỡ, sau này cũng cần?" Địch Áo hỏi.

"Đúng vậy." Tác Phỉ Á lần nữa lộ ra cười khổ.

"Ta biết rồi." Địch Áo thở dài.

"Địch Áo, nhất định phải nghe lời, tuyệt đối không được chạy ra ngoài, hiểu không?" Tác Phỉ Á nói rất nghiêm túc, nhưng nguyên nhân trong đó nàng không muốn nói rõ cho Địch Áo hiểu.

"Yên tâm đi." Địch Áo gật đầu.

"Vậy thì tốt." Tác Phỉ Á cười nói: "Ta đi trước, một hồi tới buổi trưa sẽ trở lại thăm ngươi."

"Ngươi còn bận việc thì cứ đi." Địch Áo nói.

Tác Phỉ Á xoay người bước nhanh ra cửa, tiếp theo từ bên ngoài truyền đến thanh âm Tác Phỉ Á, hình như là đang dặn dò đám người Thác Ni.

Địch Áo chậm rãi đi về viện nhỏ của mình, đột nhiên phát hiện phía trước có bóng đen chặn lại, hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy Ngõa Tây Lý lẳng lặng đứng ở đó.

"Ta mới vừa nghe các ngươi nói chuyện." Ngõa Tây Lý nhẹ giọng nói.

"Nghe lén người khác nói chuyện không phải là thói quen tốt." Địch Áo cười cười.

"Nàng sai lầm rồi." Ngõa Tây Lý nói.

"Vì sao?" Địch Áo không rõ ràng lắm.

"Ngươi biết đám quý tộc theo lời Tác Phỉ Á, ở trong mắt ta là cái gì không?" Ngõa Tây Lý lộ ra nụ cười khinh miệt.

"Là cái gì?"

"Cặn bã." Thanh âm Ngõa Tây Lý tuy thấp nhưng đầy khí tức băng hàn lạnh thấu xương, tựa hồ đang chuẩn bị tiến hành một trận huyết chiến vậy, hắn nói: "Khắc Lý Tư bình nguyên căn bản không có quý tộc, chỉ có một vài kẻ đáng thương vắt hết trí tuệ để xử lý những chuyện nhỏ nhặt. Nếu như ngươi rời khỏi đây đi đến Nguyệt Ảnh đế quốc, hoặc là đến Thiên Không Thành. Ngươi sẽ biết quý tộc chân chính là cái dạng gì tồn tại, bọn họ sẽ không để ý tước vị tôn quý, mà bọn họ cao ngạo vì sở hữu lực lượng vô thượng."

"Người nơi này dĩ nhiên không so được với ngài." Địch Áo cười nói.

"Ta tuyệt không có ý tứ xiên xỏ Tác Phỉ Á." Ngõa Tây Lý chậm rãi nói: "Ta chỉ hi vọng ngươi không nên bị những tình cảnh trước mắt, những thứ nghe được che mờ hai mắt. Nếu ngươi có một tòa núi vàng, sau đó nhìn thấy mấy người đang tranh đoạt mấy đồng kim tệ, thậm chí liều mạng cướp bóc. Lúc đó ngươi sẽ cảm thấy thật đáng buồn, rất nực cười, nếu toàn bộ thế giới đang run rẩy ở dưới chân ngươi, vậy thì lợi ích gút mắt lúc nãy Tác Phỉ Á nhắc tới, quan hệ, sinh sống…, gì đó còn có ý nghĩa không?"

Địch Áo trầm mặc.

"Địch Áo, không nên lãng phí tinh lực ở trên những chuyện nhỏ nhặt này, nó không đáng giá, cũng không cần cố gắng trợ giúp Tác Phỉ Á trở thành người thừa kế hợp pháp. Thời gian là thứ mà ngươi lãng phí không nổi, chờ đến khi ngươi bước gần đến vị trí của ta hiện tại, ngươi sẽ biết thời gian trân quý đến mức nào." Ngõa Tây Lý nhìn chằm chằm vào Địch Áo: "Con đường ngươi phải đi không nằm ở đây, lực lượng mới là căn bản hết thảy."

"Ta hiểu." Địch Áo thấp giọng nói: "Cảm ơn ngài."

"Thật ra Tác Phỉ Á thiên phú vô cùng tốt, nếu như nàng có thể dùng tất cả tinh lực trên việc tu luyện, nàng sẽ... đáng tiếc." Ngõa Tây Lý thở dài một hơi.

Bình luận





Chi tiết truyện