chương 417/ 624

Dáng người lão nhân cao lớn, cái trán và khóe mắt đều có nếp nhăn xếp đều đặn, hai hàng lông mày trắng kéo dài rủ xuống chạm vào tóc mai, hai mắt thỉnh thoảng khép mở lóe sáng tinh quang, tinh thần vô cùng khỏe khoắn, lúc này làm ra bộ xem thường nói: "Tiểu tử kia đã bị Hoắc Phu Mạn làm hư rồi, giáo huấn hắn một chút có gì không tốt? Không có việc gì chạy tới chỗ của ta làm gì? Đúng là vô tích sự mà."

Người trung niên dáng vẻ bệnh hoạn cười cười nói: "Hắn là vãn bối, về tình về lý tới thăm ngươi không tính là quá đáng. Còn nữa, lần này đoán chừng hắn tới là vì có ý kiến, mấy ngày hôm trước quả thật rất nguy hiểm, ta thiếu chút nữa đã phải xuất thủ. Các ngươi điều tra tin tức đúng là quá kém."

Lão nhân nhất thời mất tự nhiên: "Lần này đúng là ngoài ý muốn, ai có thể ngờ được Ba Nhĩ Khắc Cự Thử sinh sôi nẩy nở nhanh như vậy? Nếu thật sự để cho tiểu tử kia đi vào không chừng sẽ rất phiền phức. Không bằng đuổi hắn đi, tùy tiện bồi thường chút đỉnh coi như xong."

"Lời nói không giống suy nghĩ trong lòng nha!" Người trung niên dáng vẻ bệnh hoạn nhìn sang lão nhân, thở dài một hơi rồi nói: "Đã nhiều năm trôi qua rồi, cái bệnh cũ của ngươi vẫn còn trong người, có gì thì nói không tốt hơn sao?"

Khuôn mặt lão nhân nghiêm túc lại, híp hai mắt nửa cười nửa khóc nói với người trung niên: "Muốn nghe lời thật? Ngươi xác định?"

Người trung niên suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nở nụ cười buồn bực: "Quên đi, ta đây không muốn nghe, không chừng bị ngươi lôi xuống nước."

Một người khác ngồi một bên nhíu mày nói: "Làm như vậy hình như ảnh hưởng không tốt đến Lôi Mông? Không thích hợp với ước nguyện ban đầu của chúng ta?"

Lão nhân mỉm cười nhàn nhạt không nói gì, người trung niên vỗ nhẹ vai đồng bạn: "Nghe theo Tư Thản Sâm đi, trên phương diện này hắn có kinh nghiệm nhiều hơn chúng ta."

Người trung niên kia nói thế tựa hồ gợi lại ký ức của lão nhân, trên mặt lão lộ ra mấy phần phức tạp, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Ta tình nguyện không có loại kinh nghiệm này."

Người trung niên dáng vẻ bệnh hoạn nhận ra mình nói sai lầm, mỉm cười ái ngại nói: "Sự kiện kia không phải là ngươi sai, ngươi không cần thiết để ở trong lòng."

Lão nhân lắc đầu, thản nhiên nói: "Ngươi chưa từng trải qua chuyện này, cho nên vĩnh viễn không thể nào nhận thức cảm thụ của ta."

Người trung niên kia im lặng, trong phòng lại chìm vào yên tĩnh.

Vào lúc hoàng hôn, Lôi Mông biến mất hồi lâu bước vào thạch động, treo trên mặt hắn là nụ cười sáng lạn, tựa hồ vừa chiếm đại tiện nghi vậy.

"Ca Đốn, làm gì đó?" Lôi Mông cười hì hì bắt chuyện với Ca Đốn.

Ca Đốn ngẩng đầu liếc sang Lôi Mông, không mặn không nhạt nói: "Cao hứng như thế? Thoạt nhìn phá nát không ít học phần."

"Vì sao?" Lôi Mông thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cố hết sức nói: "Ta làm gì mà lãng phí học phần?"

"Không phải là ngươi nói đi tới phòng ăn của học viện sao?" Ca Đốn nói: "Rra bờ sông tự xem lại nụ cười của mình đi, bộ dạng hớn hở như thế, có trời mới biết ngươi đã ăn những món gì."

"Ta thật sự không có ăn gì hết." Lôi Mông ủy khuất nói: "Bây giờ còn đang đói bụng đây."

"Thật sự không ăn? Vậy thì ngươi đi làm chuyện gì?"

"Ta… ha hả, không nói chuyện này." Lôi Mông tiến tới ngồi xuống bên cạnh Ca Đốn, nhìn từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: "Ca Đốn, ta phát hiện ngươi lớn lên càng ngày càng đẹp trai. Sau này không biết sẽ dụ dỗ bao nhiêu nữ hài tử, ha hả ha hả."

Thân hình Ca Đốn lập tức cứng ngắc lại, một hồi lâu sau mới chậm chạp ngẩng đầu, hai mắt trợn tròn tràn đầy hồ nghi: "Lôi Mông, hôm nay ngươi bị gì vậy?"

"Không có sao hết." Lôi Mông thản nhiên nói.

"Quen ngươi lâu như vậy, lần đầu tiên ngươi khen ta một câu. Làm cho ta có cảm giác sợ hãi và nổi da gà đây này." Ca Đốn co rụt thân thể lại, nhấc mông qua một bên tận lực cách xa Lôi Mông: "Ngươi… không phải là định lưu lại di ngôn chứ hả?"

"Ta … nhà ngươi lưu lại di ngôn thì có." Lôi Mông giận dữ quát lớn, nhưng không biết nhớ ra cái gì đó thái độ nhanh chóng hiền hòa lại, cười khổ nói: "Ca Đốn ơi là Ca Đốn, vì sao ngươi cứ như vậy thế nhỉ? Cần phải đả kích ngươi, giễu cợt ngươi, ngươi mới cao hứng sao? Khen ngươi mấy câu lại không được?"

"Không được." Ca Đốn nói như chém đinh chặt sắt, lắc đầu lia lịa: "Ta sợ."

"Nói chuyện với ngươi đúng là không có ý nghĩa." Lôi Mông rốt cuộc đã tiêu hao hết kiên nhẫn, nhấc thân lên phủi phủi đít, chuyển tầm mắt vào người Tác Phỉ Á, cười hì hì nói: "Này, Tác Phỉ Á, cái quần ngươi mặc rất đẹp đó, vừa khít với thân thể, ha ha, nếu như đi tham gia yến hội ngươi nhất định sẽ thành tiêu điểm của tất cả mọi người."

Tác Phỉ Á cúi đầu nhìn xuống quần của mình, dở khóc dở cười, bởi vì đi ra ngoài làm nhiệm vụ lúc nào cũng phải thay chiến y, cho nên cái quần vốn bình thường cũng không thể giữ cho hoàn hảo. Mặc dù đã giặt rửa rất kỹ nhưng màu sắc trắng bệch, ở trong học viện mua bất kỳ vật phẩm gì cũng cần học phần, ngay cả Y Toa Bối Nhĩ vốn thích nhất mua sắm cũng không nỡ làng phí, đừng nói chi là nàng.

"Lôi Mông, hôm nay ngươi bị gì vậy?" Tác Phỉ Á nghi ngờ nói.

"Không có làm sao cả."

"Không đúng, ngươi hôm nay có vẻ không ổn lắm." Tác Phỉ Á dùng giọng nói khẳng định: "Nói đi, xảy ra chuyện gì?"

"Thật sự không có chuyện gì, ta lừa các ngươi làm gì?" Lôi Mông kêu lên.

"Ngươi đã không muốn nói, ta đây không hỏi nữa." Tác Phỉ Á nhún vai.

Lôi Mông lộ vẻ bất đắc dĩ, khóe mắt đảo qua lại chuyển tầm mắt rơi vào người Tuyết Ny: "Này, Tuyết Ny, ta phát hiện hôm nay ngươi rất là xinh đẹp."

"Hôm nay? Ý ngươi là lúc bình thường ta không xinh đẹp?" Tuyết Ny tức giận hỏi ngược lại.

"Không phải … không phải, ta không có ý đó." Lôi Mông khoát khoát tay liên tục.

Đúng lúc này, Địch Áo từ ngoài đi vào, Lôi Mông lập tức thay đổi mục tiêu, chủ động tiến lên nghênh đón, nhiệt tình thăm hỏi: "Địch Áo, trở lại? Làm gì rồi?"

"Đi ra ngoài tìm Thương Nam thương lượng xem thế nào, chuẩn bị mượn học phần của bọn họ." Địch Áo nhìn Lôi Mông rất kỳ quái, Lôi Mông đây là thế nào?

"Học phần cũng có thể mượn?" Lôi Mông ngạc nhiên hỏi lại.

"Học viện không có quy định chuyện này." Địch Áo cười cười nói: "Đây là chuyện ngươi tình ta nguyện, ta nghĩ cho dù học viện biết cũng không ra tay can thiệp."

"Địch Áo, ngươi mượn học phần làm gì?" Tác Phỉ Á hỏi.

"Một vạn học phần có thể đổi lấy một vị đạo sư thần bí dạy phụ đạo." Địch Áo nói: "Nghe thì cái giá có lẽ quá cao, nhưng học viện sẽ không dùng phương pháp này lừa gạt học sinh."

"Cái gì? Một vạn học phần?" Đám người Ca Đốn nghe mà trợn mắt há mồm kinh hãi.

"Rất đáng sợ hả? Ha hả." Địch Áo mỉm cười thoải mái: "Khi ta và Thương Nam nói đến chuyện này, hắn cũng rất giật mình. Ở trong trí nhớ của hắn chưa nghe nói qua có người nào dùng một vạn học phần đổi lấy phụ đạo. Một nhiệm vụ mới có chút ít học phần, lại còn là sở hữu chung với đồng bạn. Tiếp nhận phụ đạo chỉ có một người, cho dù bọn họ muốn trao đổi cũng đổi không nổi." Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Có ý nghĩa gì không? Ta cảm giác những gã đạo sư kia không có gì đặc biệt." Ca Đốn nói.

"Không, Thương Nam nói cho ta biết dùng học phần trao đổi là một nhóm đạo sư thần bí của Tử Vong Chi Ca học viện. Hình như là không bị học viện chế ước, lúc bình thường không bao giờ xuất hiện trong học viện." Địch Áo nói.

"Chàng muốn cho ai đi tiếp thu phụ đạo?" Tác Phỉ Á đi vào chính đề.

"Y Toa Bối Nhĩ." Địch Áo nói: "Ta và Lôi Mông khẳng định không cần, Ca Đốn có Hỏa Thịnh Yến, phương hướng và mục tiêu của hắn đã rõ ràng. Cần phụ đạo là ba người các ngươi, để cho Y Toa Bối Nhĩ tiếp nhận phụ đạo còn có một chỗ tốt. Các ngươi đều là Thủy hệ võ sĩ, đến lúc đó Y Toa Bối Nhĩ cố gắng nhớ kỹ bài giảng của đạo sư, có lẽ các ngươi cũng nhận được chỗ tốt."

"Như vậy hả!" Tác Phỉ Á suy nghĩ một chút: "Thương Nam đáp ứng không?"

"Hắn tạm thời không có nhiều học phần như vậy, cần phải có thời gian." Địch Áo nói: "Chúng ta bây giờ còn dư lại hai nghìn, phần thưởng nhiệm vụ lần này chưa có giao xuống. Hơn nữa, học viện sẽ bồi bổ cho chúng ta, ta đoán chừng Thương Nam có thể giúp ta tìm thêm năm, sáu ngàn học phần."

"Không có hai nghìn." Lôi Mông bỗng nhiên kinh hô.

"Cái gì mà không có hai nghìn." Địch Áo không mà nghe hiểu.

"Chúng ta... hai nghìn học phần còn dư lại... không …còn." Lôi Mông vừa nói vừa cúi đầu.

"Trời đất, Lôi Mông." Ca Đốn lúc này nhảy dựng lên: "Đừng nói cho ta, hôm nay ngươi đến phòng ăn nuốt sạch hai nghìn học phần nha?"

"Ta điên rồi sao? Không phải."

"Vậy là chuyện gì? Ngươi dùng học phần vào chỗ nào?"

"Ta… ta lỡ làm hư… cửa phòng của… của Tử Thản Sâm viện trưởng. Học viện bắt chúng ta bồi thường."

"Đã qua lâu như vậy, bây giờ mới bắt chúng ta bồi thường?" Ca Đốn kêu lên: "Đây không phải cố ý gây khó khăn cho chúng ta sao?"

"Không phải thế, là … là hôm nay làm hư."

Đám người Địch Áo đồng thời ngây ngốc, thật lâu sau Địch Áo nhẹ giọng nói: "Ngươi hôm nay đi phá hư cửa nhà người ta nữa?"

"Đúng thế." Lôi Mông lộ ra thần sắc bi phẫn: "Là lão già Tử Thản Sâm cố ý hãm hại, ta chỉ kéo nhẹ sợi dây tự nhiên nó ngã."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó đội tuần tra xuất hiện dẫn ta tới phòng đạo sư, cuối cùng bắt ta bồi thường tổn thất cho lão già kia."

"Bồi thường hai nghìn học phần? Thế mà ngươi cũng đáp ứng?" Ca Đốn giận dữ hét ầm lên.

"Ta..." Lôi Mông không biết nên nói gì cho phải.

Sắc mặt Địch Áo chuyển sang lạnh lẽo, xoay người đi ra ngoài.

Bình luận





Chi tiết truyện