chương 354/ 624

Qua một hồi lâu, Ca Đốn bỗng nhiên thở dài: "Ta quyết định sau này không cãi nhau với ngươi nữa."

"Ha ha, ngươi rốt cuộc thừa nhận không bằng ta sao?" Lôi Mông nở nụ cười thắng lợi.

"Ừ ừ, ta quả thật không bằng ngươi, chỉ sợ toàn bộ những tỷ muội trong nhà gộp lại cũng không phải là đối thủ của ngươi, đúng không ?"

Lôi Mông nhất thời cảnh giác hỏi: "Ngươi có ý gì?"

"Không có ý gì hết." Ca Đốn cười híp mắt nói: "Đoán chừng các nàng cũng ầm ĩ y như ngươi, thế nhưng ta chưa bao giờ gây lộn với nữ nhân."

Lôi Mông suy nghĩ một hồi lâu, chợt hỏi lại: "Ngươi nói ta là nữ nhân?"

"Ta chưa hề nói nhé!" Ca Đốn giơ tay ra lắc đầu liên tục. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Vậy ngươi rốt cuộc có ý gì?" Lôi Mông nổi giận, hắn chán ghét Ca Đốn chính là ở điểm này, nói gì thì nói cho rõ ràng minh bạch luôn đi, cứ lấp lửng nửa chừng làm cho người ta rất ngứa ngáy khó chịu.

"Ý của hắn là ngươi còn ầm ĩ hơn cả nữ nhân." Địch Áo có "thiện" ý nhắc nhở một câu, sau đó thấy ánh mắt đáng sợ của Lôi Mông nhìn sang vội vàng bổ sung: "Đây cũng không phải là ta nói."

Lôi Mông phản ứng rất trực tiếp, xoay người nhào tới Ca Đốn, nhưng chốc lát sau thân hình hắn bỗng nhiên đứng yên tại chỗ. Bởi vì từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy Lao Lạp ở phía sau đội ngũ chẳng biết lúc nào đã dừng bước, lắng tai nghe gì đó.

Ca Đốn theo bản năng né qua một bên, sau đó lại thấy ánh mắt Lôi Mông hơi lạ, nhất thời nhận ra có điểm không đúng, cũng xoay người nhìn ra sau.

"Lao Lạp, phát hiện gì hả?"

"Có người." Sau đó Lao Lạp bổ sung thêm một câu: "Vô cùng..."

Không thể không nói, trao đổi với Lao Lạp là một chuyện rất là phí sức, ý nghĩa của câu nói kia rốt cuộc là có người sắp sửa đến gần nơi này, hay là người tới tốc độ vô cùng mau? Tất cả mọi người nghĩ mãi không rõ đầu mối, thế nhưng điểm duy nhất có thể xác định chính là có người đến.

"Ở đâu ?" Địch Áo hỏi.

Lao Lạp chỉ về phía tây bắc.

"Các ngươi tiếp tục tìm, ta đi xem một chút." Địch Áo ném lại một câu rồi xoay người chạy ra ngoài hẻm núi.

Đám người Tác Phỉ Á im lặng gia tăng cước bộ, giờ phút này tất cả mọi người đều oán hận tuyết đọng dưới chân. Nếu như không phải là bão tuyết làm chậm tốc độ của bọn họ, có lẽ mọi người đã có thể tiến vào hầm ngầm. Địch Áo cũng không cần quay lại dẫn dắt địch nhân rời đi.

Trong rừng, Mạt Lý Khắc dọc theo dấu chân trên mặt tuyết chạy nhanh một đường, trong lòng đang không ngừng nguyền rủa cái tên mập chết tiệt. Nếu như không phải là tên kia bất tài lâu như vậy cũng không thể bắt được đám người Địch Áo, hắn làm sao lại bị phái đến nơi đây? Thời tiết như vầy thì phải sống ở trong nhà hưởng thụ lò lửa ấm áp, thưởng thức bình rượu hai mươi năm trở lên mới đúng. Chứ không phải đạp tuyết lên đường khổ cực như thế này.

Tốc độ Mạt Lý Khắc di chuyển rất nhanh, trong tay hắn là một cái trường tiên (roi dài) màu đen, trong quá trình tiến lên thỉnh thoảng vung ra cuốn lấy cành cây khô. Sau đó run tay mượn lực đàn hồi bay xẹt qua mặt tuyết, di chuyển nhanh nhẹn y như một con Linh Hầu, làm như thế không chỉ đề cao tốc độ tiến lên, đồng thời cũng tiết kiệm rất nhiều sức lực.

Địch Áo lao ra khe sâu liền thét to một tiếng, trực tiếp vọt vào trong rừng.

Động tác của Mạt Lý Khắc chợt dừng lại, sau đó nhe răng cười khinh thường, đây coi là hành vi gì nhỉ? Khiêu khích sao? Hay là muốn dẫn dắt hắn rời khỏi nơi này? Cho dù là tình huống nào, Mạt Lý Khắc cũng không hề lo lắng, bởi vì hành động vừa vặn nói cho hắn biết mình đã đến gần con mồi.

Rất nhanh, Địch Áo và Mạt Lý Khắc gặp nhau ở trong rừng, Mạt Lý Khắc hồ nghi dừng bước đánh giá Địch Áo. Sau đó nhe răng cười hung tợn: "Thằng nhỏ ngu ngốc, nếu không phải ngươi mới vừa kêu loạn, ta đây không nhất định có thể tìm thấy ngươi trong ngày băng tuyết dày đặc như thế này. Ha ha. Có thể xem là ngươi đã giúp ta rồi đó."

"Đồng bạn của ngươi đâu?" Địch Áo đảo mắt nhìn chung quanh.

"Đồng bạn? Ngươi nói ai?"

"Cái tên mập."

"Mạt Lý Khắc đại gia bất kể là chuyện gì cũng thích tự làm một mình." Mạt Lý Khắc vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi của mình: "Thằng nhỏ ngu, biết điều một chút đi theo ta, hay là muốn hoạt động ở chỗ này một lát cho ấm người?"

Ánh mắt Địch Áo rơi vào trên người đối phương, chỉ nhìn chốc lát rồi liếc mắt liếc về cây trường tiên trong tay đối phương .

"Xem ra phải hoạt động tay chân rồi?" Mạt Lý Khắc cười ha hả nói: "Nếu như vậy ngươi có thể ăn khổ đó."

Giờ phút này, Địch Áo cảm nhận được áp lực cực lớn, từ trên người đối phương tản mát ra nguyên lực ba động vô hình như bài sơn đảo hải tuôn ào ào về phía hắn, chèn ép hắn cơ hồ không thở nổi.

Thực lực của người này nhất định là hơn xa tên mập, hẳn là Võ Tôn cao cấp.

Địch Áo chậm rãi lui về phía sau một bước, việc hắn cần làm chính là tận lực tranh thủ thời gian, hi vọng đối phương tự cho là có khả năng giữ vững thực lực mang tính áp đảo, không có xem những người tuổi trẻ vào trong mắt, khinh thường vượt qua hắn để bắt nhóm đồng bạn, dùng hành động đó buộc hắn tử chiến.

Nếu như đổi thành tên mập thì hắn đã sớm liều mạng xông lên rồi.

"Thằng nhóc, đừng mong chạy thoát khỏi tay ta." Mạt Lý Khắc chú ý tới ánh mắt Địch Áo lóe lên không chừng, cười cười bổ sung: "Ta nói cho ngươi biết một bí mật, Mạt Lý Khắc đại gia lớn lên trong khu rừng này, hắc hắc hắc, muốn chơi trò trốn tìm với ta ở chỗ này sao?"

Địch Áo cũng cười, vốn tưởng rằng tên mập đã đuổi tới phụ cận, không nghĩ tới lại là một người xa lạ, nhưng trong lòng hắn không có ý sợ hãi. Mặc dù trên đại lục người tài ba dị sĩ không ít, nhưng có thể xếp vào nhóm cường giả hàng đầu chỉ có vài người, bản thân hắn được thừa kế tuyệt học Phong Ngân, còn có Thần Điển xuất phát từ Thần Vực. Nói một cách khác, những người tài ba dị sĩ kia phải hâm mộ hắn mới đúng.

"Lớn lên ở chỗ này? Ngươi sống ở đây rất nhiều năm hả?" Địch Áo nhìn về phía cái bụng mỡ của đối phương, phần bụng tích mỡ vốn không nên thuộc về tầng lớp võ sĩ, mà là di chứng sống an nhàn sung sướng, ham ăn biếng làm lâu ngày mới bị.

"Có ý gì?" Mạt Lý Khắc nhíu mày không hiểu vấn đề.

Địch Áo giật mình, ngay cả ý tứ châm chọc rõ ràng như thế cũng nghe không hiểu? Tầm mắt của hắn quét một vòng trên khuôn mặt xấu xí của Mạt Lý Khắc, thở dài nói: "Hiểu rồi, ngươi vốn là một dã nhân."

Khuôn mặt Mạt Lý Khắc chợt trở nên xanh mét, mi tâm nhăn lại thành một đường thẳng tắp, hai hàng lông mày cơ hồ chạm vào nhau. Lúc mới vừa đầu nhập vào Hắc Sơn Đại công cũng có người dùng những lời tương tự châm chọc hắn, nào là cử chỉ của hắn thô lỗ, không hiểu lễ nghi, ban đầu hắn còn không hiểu lắm, cho là mình làm sai cái gì khiến cho người khác chán ghét. Mãi sau này mới hiểu được đó là hành vi ngạo mạn dẫn đến khinh miệt. Vì thế hắn rất dễ tổn thương, có đôi khi tức giận sẽ dùng phương thức cực kỳ dã man và cực đoan để tiến hành trả thù. Cũng may là Hắc Sơn Đại công rất thích sự "thuần phác" của hắn nên thường xuyên bảo vệ hắn. Cho nên đến hiện tại hắn chưa từng gặp qua địch nhân cường đại, sau đó thực lực của hắn càng ngày càng lớn mạnh, địa vị càng ngày càng cao, bây giờ đã không còn người dám vạch trần sở đoản ngay mặt, không ngờ tới một tên thanh niên thực lực yếu ớt lại dám vũ nhục hắn như thế.

"Địa vị giữa người với người chênh lệch quá xa." Địch Áo cười nói, thần sắc của hắn rất tự nhiên, tựa hồ đang nói chuyện phiếm với một lão bằng hữu vậy.

"Ta cũng nhận thức một bằng hữu từ trong rừng rậm đi ra. Nhưng nàng trưởng thành rất đẹp, làm cho người ta cảm giác rất thân thiện, ở trong mắt ta nàng giống như một con tiểu báo ngây thơ rực rỡ, còn ngươi..." Tầm mắt Địch Áo lại rơi vào trên mặt Mạt Lý Khắc lần nữa.

Mạt Lý Khắc chậm rãi nắm chặt hai đấm, ngó chừng Địch Áo, giờ phút này hắn gần như chuẩn bị bộc phát cơn giận rồi: "Có biết không? Những người từng chọc giận ta sẽ không bao giờ có kết quả tốt."

"Ngươi giống như một con chó hoang hèn hạ và xấu xí." Địch Áo phối hợp nói chen vào: "Hơn nữa còn rất lười, nhìn cái bụng của ngươi kìa."

Nếu như đổi thành những cường giả Võ Tôn khác, ít ai lại quan tâm đến Địch Áo suy nghĩ như thế nào, tự nhiên sẽ động thủ hoặc bỏ qua Địch Áo, hoặc là vô cùng bình thản cười ha hả nghe Địch Áo châm chọc. Bình thường nhất là vượt lên tìm kiếm tung tích đám người Tác Phỉ Á, bởi vì tranh đấu miệng lưỡi với địch nhân không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.

Nhưng Mạt Lý Khắc làm không được, mặc dù dung nhập vào xã hội đã lâu, Mạt Lý Khắc cũng học xong một ít kiến thức. Ít nhất hắn nghe Địch Áo nói xong sẽ có thể phán đoán ra một ít thứ, nhưng mà hắn vẫn cực kỳ quan tâm cách nhìn của người khác đối với hắn, xuất thân của hắn, còn có tướng mạo …v…v, những thứ này đều là đau đớn vĩnh viễn từ tận đáy lòng hắn, không có một ai dám chạm tới.

"Rất tốt." Mạt Lý Khắc nhả ra từng chữ: "Hắc Sơn đại nhân ra lệnh cho ta bắt ngươi trở về, bây giờ không..."

"Bây giờ muốn giết ta?" Địch Áo cắt ngang lời Mạt Lý Khắc đang nói, lại còn trề môi ra vẻ khinh thường.

Mạt Lý Khắc chậm rãi vung trường tiên trong tay, một luồng hỏa diễm xuất hiện trên cánh tay hắn, dọc theo sợi roi kéo dài tới trước. Chốc lát sau, cây trường tiên đã biến thành một con rắn lửa chậm rãi đung đưa trong tay hắn.

Bình luận





Chi tiết truyện