chương 548/ 624

"Nếu ngươi muốn đánh lén, trước tiên cũng nên tìm cách che dấu dung mạo cho kỹ chứ? Cũng quá kém đi." Lôi Mông cười lạnh nhìn sang gã Địa hệ Võ Tôn kia nhưng không có tùy tiện hành động. Bây giờ Lôi Mông có hai lựa chọn, một là động thủ trước đối phương, Lôi Mông và Lan Đức Nhĩ vây công cái tên Thủy hệ Võ Tôn. Dĩ nhiên là động tác phải nhanh, nếu không cuối cùng sẽ biến thành cục diện hai đấu hai. Thứ hai chính là chờ đợi đối phương động thủ trước, Lôi Mông sẽ xuất kỳ bất ý lao ra đánh lén.

Giờ phút này Lôi Mông và gã Thủy hệ Võ Tôn cách nhau không tới hai mươi thước. Lôi Mông cho ra lựa chọn rất nhanh, chợt đẩy nhanh tốc độ xông về phía gã Thủy hệ Võ Tôn, khi khoảng cách rút ngắn đến gần mười thước, Lôi Mông giơ chân đập xuống đất thả ra bí kỹ gia truyền, Địa Chấn.

Gã Thủy hệ Võ Tôn hiển nhiên không nghĩ tới Lôi Mông lại có bí kỹ quỷ dị như thế, lập tức bị Địa Chấn phát huy hiệu quả giam cầm ngay tại chỗ. Lan Đức Nhĩ bắt được cơ hội này thả ra Viêm Long Kích, còn Lôi Mông lại tung một quyền xuống đất, bùn đất bốn phía gã Thủy hệ Võ Tôn lập tức biến thành Lưu Sa. Làm như vậy sai khi Địa Chấn giải trừ hiệu quả, đối phương cũng không thể lập tức chạy trốn. Nếu như động tác hơi chậm, Lan Đức Nhĩ thậm chí sẽ có cơ hội tấn công đối thủ lần nữa.

Lúc này gã Địa hệ Võ Tôn có ý đồ đánh lén Lan Đức Nhĩ không thể ẩn giấu tung tích nữa, nhanh chóng xông về phía Lan Đức Nhĩ. Chỉ có điều hắn vẫn chậm một bước, Lôi Mông vừa thả ra Lưu Sa liền không thèm quản cuộc chiến bên này, trực tiếp xông tới nghênh đón gã Địa hệ Võ Tôn. Cho dù Lan Đức Nhĩ không thể lập tức giải quyết đối thủ cũng sẽ làm tiêu hao nguyên lực của gã Thủy hệ Võ Tôn. So sánh chiến lực với nhau thì thắng bại đã có thể đoán trước rồi, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là Lôi Mông có thể thành công ngăn cản gã Địa hệ Võ Tôn.

Gã Địa hệ Võ Tôn hiển nhiên rõ ràng đồng bọn lâm vào tình thế nguy hiểm, nhưng lúc trước hắn đã hao phí một phần nguyên lực tàn sát võ sĩ Sư Tâm đế quốc, làm gì còn đủ lực lượng đột phá Lôi Mông phòng ngự trong thời gian ngắn.

Lôi Mông áp dụng chiến thuật tương đối vững vàng, xem ra ở trong quân doanh một đoạn thời gian đã học được khá nhiều kinh nghiệm. Ít nhất không còn lỗ mãng như trước kia nữa.

Địch Áo và Lao Lạp đứng ở trên gò núi nhìn toàn bộ quá trình chiến đấu phía dưới. Lôi Mông có bí kỹ gia truyền Địa Chấn, Lan Đức Nhĩ giai vị không thấp, hai người làm thành một tổ hợp có thể nói là công thủ đồng đều. Huống chi Lôi Mông nắm giữ thời cơ xuất thủ rất tốt, chiến đấu tiến hành tới lúc này chỉ cần không phát sinh vấn đề ngoài dự liệu thì kết quả đã có thể đoán trước rồi.

Địch Áo vừa định xoay người rời đi,bỗng nhiên nhận thấy phía sau có người nhanh chóng tiến tới gần, Địch Áo quay đầu nhìn lại thì thấy Á Nhĩ Duy Tư bay đến.

Địch Áo hơi kinh ngạc, lấy thân phận Á Nhĩ Duy Tư muốn tìm mình thì phái người đi tới báo tin là được rồi, không cần thiết đích thân chạy tới làm gì. Dù sao Á Nhĩ Duy Tư là Thánh giả, tùy tiện xuất hiện ở trên chiến trường rất dễ dàng khiến cho đối phương chú ý.

Á Nhĩ Duy Tư hạ xuống trước mặt Địch Áo, bộ dạng luôn luôn trầm ổn giờ phút này lại tỏ vẻ kích động: "Địch Áo, Lan Bác Tư Bản đại nhân muốn gặp ngươi."

Địch Áo ngẩn ra: "Lan Bác Tư Bản đại nhân đến rồi?"

Á Nhĩ Duy Tư lắc đầu, cười nói: "Lan Bác Tư Bản đại nhân còn đang ở đế đô, nhưng chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất đi gặp ngài ấy."

"Nguyên nhân đâu?" Địch Áo hỏi rất trực tiếp. Ở trong suy nghĩ của hắn hẳn là bởi vì biểu hiện ở trên chiến trường quá rung động làm cho đối phương chú ý, vì thế Lan Bác Tư Bản vì bảo vệ mình an toàn mới nghĩ ra cái cớ này.

"Lan Bác Tư Bản đại nhân sẽ tự mình nói cho ngươi biết." Tâm tình Á Nhĩ Duy Tư nhìn qua không tệ lắm, thế mà lại dám đẩy trách nhiệm sang người Lan Bác Tư Bản.

Á Nhĩ Duy Tư vừa nói như vậy, Địch Áo ngược lại không dám khẳng định suy đoán lúc trước có chính xác hay không. Địch Áo nhìn kỹ Cổ Lạp Gia Tư một hồi, chậm rãi nói: "Lấy tốc độ nhanh nhất quay trở về? Nói cách khác bây giờ sẽ phải động thân?"

"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt." Á Nhĩ Duy Tư gật đầu.

Giờ phút này Địch Áo đã nhận ra Lan Bác Tư Bản thật sự có việc muốn bàn. Nếu chỉ muốn gặp hắn thì không cần phải vội vã như vậy. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

"Bây giờ không thể được." Địch Áo nhìn thoáng qua Lao Lạp bên cạnh: "Ngài đã phát hiện chúng ta cùng nhau đi tới đây, ta không thể một mình quay về được. Để mặc bọn họ ở chỗ này sao?"

Á Nhĩ Duy Tư cười khổ nói: "Người mà Lan Bác Tư Bản đại nhân muốn gặp chính là ngươi. Địch Áo, Lan Bác Tư Bản đại nhân muốn ta dẫn ngươi trở về đế đô, năng lực của ta có hạn, không thể nào mang theo quá nhiều người."

"Chỉ có ta?" Địch Áo kinh ngạc nói: "Ban đầu là do ta thuyết phục Hoắc Phu Mạn mới dẫn được Lôi Mông đi ra trên chiến trường. Nếu ta cứ như vậy quay trở về, ngài cảm thấy Hoắc Phu Mạn sẽ bỏ qua cho ta sao?"

"Điểm này ngươi không cần lo lắng, Hoắc Phu Mạn hẳn là cũng rõ ràng chuyện này. Địch Áo, chuyện này đối với ngươi và đối với chúng ta vô cùng trọng yếu, thời gian cấp bách đừng do dự nữa."

"Nghiêm trọng như thế?" Địch Áo nhíu mày lẩm bẩm: "Ngài có thấy tình huống ở trên chiến trường lúc này không? Song phương đều tìm trăm phương ngàn kế triển khai hành động ám sát, ta ở đây còn có thể trông nom một chút, ta rời đi thì bọn họ làm sao bây giờ?"

"Bọn họ tới đây không phải là vì tôi luyện hay sao? Địch Áo, mặc dù thực lực của ngươi vượt qua bọn họ, nhưng bọn họ cũng là cường giả Võ Tôn, không cần bất luận kẻ nào đi bảo vệ." Á Nhĩ Duy Tư cười nói: "Huống chi còn có đám người Cổ Lạp Gia Tư tồn tại, ngươi hoàn toàn không cần phải lo lắng. Nếu bọn họ gặp phải nguy hiểm, Cổ Lạp Gia Tư sẽ không đứng nhìn bàng quan."

"Cổ Lạp Gia Tư có chức trách bảo vệ Lôi Mông, ngài hẳn là hiểu ý của ta." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Cổ Lạp Gia Tư quả thật sẽ không đứng nhìn bàng quan, nhưng đó là những lúc có Lôi Mông ở trên chiến trường. Ý của Địch Áo rất đơn giản, nếu như Tác Phỉ Á và Lôi Mông đồng thời gặp phải nguy hiểm, như vậy Cổ Lạp Gia Tư chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là dốc toàn lực cứu viện Lôi Mông.

Đây không phải là nói Cổ Lạp Gia Tư không quan tâm đám người Tác Phỉ Á an nguy, mà là vì thân phận Cổ Lạp Gia Tư đã quyết định hắn phải ưu tiên bảo hộ Lôi Mông Không ai có thể làm cho hắn thay đổi nhiệm vụ này, cho dù là Địch Áo cũng không thể. Cổ Lạp Gia Tư không có trách nhiệm và nghĩa vụ cứu viện Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ. Cho nên một khi tình hình như vậy phát sinh, Địch Áo không có bất kỳ lý do gì chỉ trích đối phương.

"Được rồi." Á Nhĩ Duy Tư thở dài, hắn coi như đã nhìn ra nếu không giải quyết lo lắng dùm cho Địch Áo, hắn nhất định sẽ không trở về đế đô.

"Ta lưu lại những tên bên cạnh, giao cho bọn họ chịu trách nhiệm bảo vệ hôn thê và bằng hữu của ngươi, như vậy tạm được rồi chứ?" Á Nhĩ Duy Tư cười nói.

Địch Áo cười cười xấu hổ, hắn cũng phát hiện yêu cầu này không hợp lý lắm. Ba người bên cạnh Á Nhĩ Duy Tư đều là Thánh giả, chỉ là thực lực thua kém Á Nhĩ Duy Tư chút ít mà thôi. Để cho mấy vị Thánh giả làm hộ vệ cho Võ Tôn, ngay cả Địch Áo cũng cảm thấy có phần quá đáng.

Nếu đối phương không phải là người của Thần Vực và người ở trước mặt không phải là Á Nhĩ Duy Tư, Địch Áo sẽ không thể đề ra yêu cầu này. Cho đến tận bây giờ Địch Áo thiếu Thần Vực nhiều lắm, chỉ riêng việc dùng tinh thần kết tinh trợ giúp Địch Áo đột phá cảnh giới Võ Tôn, Địch Áo đã một phần nhân tình to lớn rồi. Từ đạo lý nợ nhiều nợ ít cũng là nợ, giờ phút này Địch Áo bất chấp cái giá phải trả thế nào, chỉ cần mấy người Tác Phỉ Á có thể bình yên là được, nợ nần sau này từ từ tìm cách trả dần.

Địch Áo đang định biểu đạt lòng cảm kích, bỗng nhiên cảm giác vạt áo căng thẳng, cúi đầu nhìn lại thì ra Lao Lạp đang nắm lấy chéo áo Địch Áo, đôi mắt to nhìn chằm chằm Địch Áo khẽ chớp chớp.

Địch Áo nhất thời nhức đầu không dứt, không biết nãy giờ nói chuyện với Á Nhĩ Duy Tư bị Lao Lạp nghe hiểu bao nhiêu, nhưng nhìn bộ dạng Lao Lạp hiển nhiên là phát hiện Địch Áo muốn rời đi.

Nếu như là Tác Phỉ Á muốn đi theo Địch Áo, hắn có thể giảng đạo lý cùng Tác Phỉ Á. Nhưng đối với Lao Lạp thì Địch Áo không có biện pháp gì hết, nhìn cặp mắt to tròn ngây thơ của Lao Lạp nhìn mình, Địch Áo thậm chí hoài nghi tiểu nha đầu này có phải là nghe hiểu tất cả mọi chuyện nhưng lại cố ý làm bộ không hiểu?

"Lao Lạp, chuyện là như thế này..." Địch Áo đang suy nghĩ nên giải thích với Lao Lạp như thế nào cho tốt, để cho mấy vị Thánh giả kia bảo vệ đám người Tác Phỉ Á đã là quá phận, bây giờ lại nhờ Á Nhĩ Duy Tư mang theo Lao Lạp cùng đi. Trước không cần phải suy nghĩ Á Nhĩ Duy Tư có đồng ý hay không, ngay cả Địch Áo cũng tính toán đến phương diện an toàn, nguyên lực trong người Thánh giả cũng có hạn, mặc dù Miêu Tử có thể cõng Lao Lạp phi hành, nhưng tốc độ tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa Địch Áo không biết Miêu Tử có thể phi hành trên không được bao lâu, một khi giữa đường kiệt lực sẽ làm Á Nhĩ Duy Tư phiền toái.

Có lẽ Lao Lạp đã đoán được Địch Áo muốn nói gì, bàn tay lại càng nắm chặc hơn, trong mắt nổi lên một tầng nước trong suốt, bộ dạng vừa nhìn là thương tiếc không thôi

Bình luận





Chi tiết truyện