chương 489/ 624

Dĩ nhiên Địch Áo không thể nào dùng những lời như vậy đả kích Mạc Lâm, chỉ hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất: "Các ngươi nắm giữ phương thức này có hạn chế nhân số không?"

Mạc Lâm dĩ nhiên hiểu hàm nghĩa Địch Áo muốn biết, vẻ mặt nhất thời lộ vẻ khó xử: "Trên lý luận thì không có hạn chế, nhưng phương diêHaS4Ṿn tài nguyên thì hơi khó. Ngươi nên hiểu là muốn giúp một người nhanh chóng đề thăng lên Võ Tôn phải trả giá cao tới mức nào. Chỉ tính riêng phương diện nguyên lực đã đủ cho mười mấy người dựa theo bình thường phương thức tu luyện tới cấp bậc Võ Tôn."

"Như vậy hả? Ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, ngài không cần để ý." Địch Áo cười cười, nói như vậy coi như hợp lý, nếu không Thần Vực có thể sản xuất ra một đống cường giả thì quá mức kinh khủng rồi.

Mạc Lâm thở phào nhẹ nhõm, nếu Địch Áo kiên trì muốn mang mấy bằng hữu bên cạnh tới thì hắn thật sự không biết nên xử lý thế nào.

Mạc Lâm làm gì biết Địch Áo cảm thấy hứng thú nhất chính là phương thức bồi dưỡng cường giả kia. Chỉ cần biết rõ nguyên lý trong đó, Địch Áo tự nhiên có biện pháp hỗ trợ đám người Tác Phỉ Á tăng cường thực lực, nói đến tài nguyên thì trong tay Địch Áo còn có một khối tinh thần hạch chưa được sử dụng.

"Đoán chừng mấy ngày nữa người của chúng ta sẽ chạy tới đế đô, đến lúc đó là có thể bắt đầu. Tốt nhất ngươi nên sắp xếp thời gian trước đi, hiện tại thân phận của ngươi không thể tiết lộ ra ngoài, phải chú ý giữ gìn bí mật để tránh khỏi những phiền toái không cần thiết." Mạc Lâm nhắc nhở.

"Yên tâm đi, ta biết nên làm thế nào." Địch Áo gật đầu nói.

Trong thời gian Địch Áo và Mạc Lâm nói chuyện, một chiếc xe ngựa bình thường chậm rãi chạy vào đế đô. Một giờ sau, chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa một căn tửu điếm khá sang trọng.

Đã có hai tên võ sĩ chờ ở nơi đó từ sớm, một gã võ sĩ nhìn thấy xe ngựa ngừng lại vội vàng xoay người chạy vào tửu điếm, người còn lại đi lên mở cửa buồng xe. Từ trong xe đi ra một người thanh niên mặc trường bào màu trắng, người thanh niên lúc nào cũng nở nụ cười nhàn nhạt, vừa bước xuống xe đã quay đầu đánh giá tửu điếm, sau đó hài lòng gật đầu nói: "Nhìn bộ dáng hẳn là không tệ."

Gã võ sĩ cười nói: "Đây là tửu điếm nổi danh nhất đế đô, thiếu gia đã sớm chuẩn bị cho ngài rồi."

Từ trong tửu điếm bất chợt có một người bước nhanh ra, Khố Kỳ mỉm cười niềm nở, khom người cung kính nói: "Dĩ Đạt thúc thúc, đã lâu không gặp."

Dĩ Đạt nhìn kỹ Khố Kỳ mấy lần, cười nói: "Tiểu tử ngươi còn nhớ thúc thúc sao? Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm quên mất ta rồi chứ."

"Làm sao thế?" Khố Kỳ vội vàng kêu oan: "Lúc biết ngài muốn tới ta đã bắt tay vào chuẩn bị kỹ lắm đó."

"Vậy sao?" Dĩ Đạt cười cười sảng khoái: "Vậy thì để ta nhìn xem ngươi chuẩn bị thứ gì tốt nào !"

"Ăn cơm trước." Khố Kỳ thân mật kéo tay Dĩ Đạt đi vào trong tửu điếm: "Đây là tẩy trần cho Dĩ Đạt thúc thúc, màn đặc sắc còn ở phía sau."

"Ha hả, tiểu tử ngươi đúng là có lòng mà."

Trong một căn phòng khá rộng chỉ có hai người Khố Kỳ và Dĩ Đạt ngồi đối diện nhau. Mấy người bằng hữu của Khố Kỳ đều bị đuổi ra ngoài, nhìn bộ dáng Dĩ Đạt không muốn trong lúc nói chuyện bị người khác nghe được.

"Dĩ Đạt thúc thúc, Thần Vực cũng muốn gia nhập vào trận chiến này?"

Dĩ Đạt cười nói: "Ngươi bắt đầu quan tâm chuyện này từ lúc nào?"

Khố Kỳ nhìn tới Dĩ Đạt, ánh mắt có vẻ kỳ lạ: "Không phải là ngài đã nói chỉ cần chiến tranh bộc phát ta sẽ có cơ hội rời khỏi nơi này?"

Hai hàng lông mày của Dĩ Đạt chợt giật giật mấy cái: "Thế nào? Còn ngại ở chỗ này sống không đủ tiêu dao hay sao?"

Khố Kỳ cười khổ nói: "Dĩ Đạt thúc thúc, ngài nên biết ta không muốn có cuộc sống như thế này. Ta tình nguyện sống an an ổn ổn giống như người bình thường cả đời."

"Khố Kỳ, từ thời điểm ngươi mới được sinh ra đã quyết định vận mệnh ngươi vô duyên với cuộc sống đó rồi." Lời Dĩ Đạt nói không hoàn toàn là lừa dối, ngay lúc Khố Kỳ xuất hiện ở trên đời đã bị người ta quyết định đưa đến Sư Tâm đế quốc làm thế thân cho Địch Áo.

Khố Kỳ trầm mặc một hồi, nhạt giọng nói: "Ta không biết mình có thể làm chuyện gì, mọi người đều nói trên người của ta chảy xuôi huyết mạch Bất Hủ Vương An Đức Sâm, nhưng mà ta không có cảm giác đến bản thân mình có đặc điểm nào khác thường hết."

Dĩ Đạt cười cười an ủi: "Nếu như mỗi đời hậu duệ Bất Hủ truyền thừa đều có biểu hiện siêu quần bạt tụy, vậy thì Thần Vực đã sớm chiếm lĩnh toàn đại lục rồi, làm gì còn có chuyện bị người ta phá hủy chứ? Khố Kỳ, ngươi bây giờ cần quan tâm nhất là làm thế nào mới có thể tiếp tục sống sót."

"Dĩ Đạt thúc thúc, ngài nói như vậy là có ý gì?" Khố Kỳ giật mình hỏi lại.

"Có một chuyện ta phải nói cho ngươi biết, Khố Kỳ, thật ra trên người của ngươi không có huyết mạch Bất Hủ Vương An Đức Sâm, Bất Hủ truyền thừa chân chính là một người khác." Dĩ Đạt thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Mặc dù ta cũng rất khó tin tưởng điểm này, nhưng mà Lan Bác Tư Bản đại nhân đã lấy ra chứng cớ xác thực, chúng ta không muốn tin cũng không được." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Khố Kỳ như bị sét đánh giật mình ngây người tại chỗ, từ trước tới nay chỗ hắn trông cậy vào chính là bản thân có huyết mạch Bất Hủ truyền thừa. Nếu như không có cái này, tùy tiện một người quý tộc nào ở trong đế đô cũng có thể bóp chết hắn dễ dàng. Những năm này Khố Kỳ tích lũy lớn nhất chính là hàng đống thù nhân, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra một khi tin tức này truyền bá ra ngoài sẽ có bao nhiêu người chờ đợi tính sổ với hắn.

Dĩ Đạt một mực chú ý đến biến hóa trên mặt Khố Kỳ, hồi lâu sau mới thản nhiên nói: "Rất sợ hãi phải không? Thành thật mà nói, lúc mới vừa nghe được tin tức này, phản ứng của ta cũng không khá hơn ngươi là bao."

Khố Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười kỳ lạ, hơn nữa tiếng cười càng lúc càng lớn, cười đến mức chảy cả nước mắt: "Như vậy không phải là tốt hơn sao? Ha hả, làm cho ta lo lắng hãi hùng nhiều năm như vậy. Thì ra chỉ là lo sợ không đâu mà thôi. Đúng là buồn cười quá đi."

Dĩ Đạt lẳng lặng ngồi tại chỗ không nói một câu, cho dù Khố Kỳ có làm ra cử động điên cuồng cỡ nào, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái. Trên thực tế Khố Kỳ không có lập tức hỏng mất đã coi như là đáng quý lắm rồi.

Khố Kỳ cười thật lâu mới dần dần ngừng lại, đưa tay lau nước mắt trên mặt rồi nói: "Dĩ Đạt thúc thúc, ta hẳn là có quyền lợi biết người kia là ai chứ?"

Trên vấn đề này tự nhiên Dĩ Đạt không cần phải dấu diếm: "Hắn gọi là Địch Áo, quan hệ rất tốt với cháu trai Hoắc Phu Mạn."

"Thì ra là hắn, hà hà !" Khố Kỳ cười thảm hai tiếng: "Nói như vậy ta thua trong tay hắn cũng không coi là oan uổng. Dù sao người ta là Bất Hủ truyền thừa chân chính, mà ta … chẳng qua chỉ là một tên giả mạo mà thôi."

"Các ngươi đã gặp mặt?" Dĩ Đạt hơi ngạc nhiên: "Hắn có làm gì ngươi không?"

"Hắn có cần làm gì ta không?" Khố Kỳ nở nụ cười tự giễu: "Chỉ có ta ôm ý nghĩ nghĩ muốn trả thù trở lại, ha hả, quả thực là quá buồn cười."

Dĩ Đạt nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Ta nói cho ngươi biết mấy chuyện này không phải là để cảm khái vô vị. Ta mới đến đã nói qua, bây giờ ngươi cần phải suy nghĩ làm như thế nào mới có thể tiếp tục sống sót."

"Sống sót?" Khố Kỳ kinh ngạc nhìn sang Dĩ Đạt, khuôn mặt từ từ vặn vẹo cực kỳ dữ tợn: "Bọn họ còn muốn ta làm gì? Làm thế thân cho cái tên Địch Áo mấy chục năm, mỗi ngày đều lo lắng có thể bị người ta giết rụng hay không. Mà cái tên kia lại sinh sống khoái hoạt đến tận bây giờ. Bây giờ còn bảo ta suy nghĩ như thế nào mới có thể sống sót?"

"Ta thừa nhận chuyện này không công bình đối với ngươi." Dĩ Đạt nhún vai bất đắc dĩ: "Nhưng thế giới này vốn là như vậy, suy nghĩ một chút đi. Ngươi ở đế đô đã làm những sự tình gì? Ngươi cho rằng đó cũng là công bình? Khố Kỳ, nếu như ngươi ở chỗ này oán trời trách đất, vậy thì cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây là chấm dứt."

Khố Kỳ hít sâu mấy lần cố gắng bình phục tâm tình của mình, qua một lúc sau mới nhìn sang Dĩ Đạt: "Dĩ Đạt thúc thúc, ta không biết có còn tư cách gọi ngài như vậy không, nhưng ta muốn hỏi ngài có thể đáp ứng ta một chuyện được không?"

Ánh mắt Dĩ Đạt khẽ chuyển một vòng, chậm rãi nói: "Ngươi nói…"

"Ta chỉ muốn tìm một địa phương không có ai nhận ra ta, an an ổn ổn sống qua ngày, ta nghĩ chuyện này hẳn là không khó khăn gì chứ?"

Dĩ Đạt cười lạnh một tiếng, âm thầm suy nghĩ trong lòng: "Quả nhiên là một phế vật, đến lúc này lại còn suy nghĩ ngây thơ như thế. Ta thật sự nghĩ không ra bọn họ có lý do gì để bỏ qua cho ngươi. Chỉ riêng Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn là ngươi đã không thể thoát khỏi rồi."

Dĩ Đạt buồn cười nói với Khố Kỳ: "Ngươi biết ngươi đã lừa gạt Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn bao nhiêu năm không? Suốt hai mươi hai năm, nếu ngươi không chết, quan hệ giữa Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản đại nhân làm sao chịu nổi?"

Một tia kỳ vọng cuối cùng trong lòng Khố Kỳ tan vỡ, hắn rất rõ ràng chuyện này. Một khi chân tướng này được truyền khắp thiên hạ, kết quả của hắn sẽ rất bi thảm. Chẳng qua là từ trên phương diện tâm tình thì hắn không có cách nào tiếp nhận kết cục như vậy.

Bình luận





Chi tiết truyện