chương 352/ 624

Hỏa Hống Thú mới vừa đến gần thì trận chiến đã kết thúc, thân hình con Cự Hùng mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, Hỏa Hống Thú tựa hồ rất bất mãn vì chuyện này, quay đầu về phía Miêu Tử gầm gừ mấy tiếng. Còn Miêu Tử lại lười biếng lơ đểnh nhìn sang Hỏa Hống Thú, đuôi trùy dao động linh hoạt ở phía sau, căn bản không thèm để ý thái độ của đối phương. Hình như nó muốn nói: "Thế nào? Không phục thì tới đây."

Mấy mạo hiểm giả trợn mắt há mồm kinh hãi, đầu Cự Hùng đối với bọn họ là đối thủ cực kỳ khó dây dưa, nếu không bọn họ đã sớm động thủ rồi. Thế mà mấy người xa lạ trước mắt hoàn toàn không thèm đặt đầu Cự Hùng này vào trong mắt, chỉ để cho một con sủng vật hình thể to bằng con mèo xuất chiến. Sau đó kết thúc chiến đấu trong chớp mắt, từ đó có thể nhận ra chênh lệch đẳng cấp giữa bọn họ và đối phương thật sự quá lớn, người với người đôi khi không thể nào so sánh được.

"Cảm ơn... cám ơn các ngươi." Gã đại hán miễn cưỡng mỉm cười.

"Tiện tay mà thôi, không cần khách khí." Địch Áo nhàn nhạt trả lời.

"Con hươu này..."

"Các ngươi cứ mang đi, chúng ta không cần đồ đạc của các ngươi." Lôi Mông nói.

Gã đại hán cuối cùng hiểu ra thứ mà bọn họ cho là vật trân quý đối với người ta lại không hề có giá trị, rồi lại nghĩ đến lúc nãy đề ra điều kiện nghiêm túc với đối phương, hắn có cảm giác không biết nên trốn vào đâu.

"Đã là mùa đông rồi, các ngươi còn chạy vào trong rừng rậm làm gì?" Y Toa Bối Nhĩ hỏi.

"Tiểu thư, đối với các mạo hiểm giả chúng ta thì không phân biệt mùa." Gã đại hán cười khổ nói: "Hơn nữa lúc trước ta bị thương rất nặng, bây giờ mới vừa khỏi hẳn, không thể tiếp tục ở lại trong nhà. Nếu như không có khoản thu vào, chúng ta sẽ phải chết đói."

"À..." Y Toa Bối Nhĩ suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu như có thể thì nên quay về nhà sớm đi, đoạn thời gian này ở trong rừng không an toàn lắm."

Gã đại hán ngẩn người, tầm mắt từ từ quét qua đám người Y Toa Bối Nhĩ, từ khí chất đã nói lên những người trẻ tuổi này rất xuất chúng. Nhất là các nàng Tác Phỉ Á, chỉ có điều quần áo trang phục tương đối chật vật, hiện tượng này thoạt nhìn có vẻ không bình thường.

"Hiểu." Gã đại hán chậm rãi gật đầu: "Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này."

Đám người Địch Áo chuẩn bị lưu lại nghỉ ngơi chốc lát, mấy mạo hiểm giả kia khiêng con hươu trên vai, liên tục cám ơn rồi vội vã rời đi. Thế nhưng khi bọn hắn vừa đi được mười mấy thước đột nhiên dừng lại trò chuyện với nhau cái gì đó, chốc lát sau giọng nói càng lúc càng lớn, tựa hồ đang cải vã.

Ngay sau đó, nữ tử kia sải bước đi tới chỗ đám người Địch Áo, quét mắt nhìn qua mọi người rồi rơi vào trên người Địch Áo, nàng có cảm giác mơ hồ Địch Áo chính là thủ lĩnh của những người trẻ tuổi này.

"Các ngươi giúp chúng ta..." Nữ tử kia do dự một chút, sau đó gấp giọng nói: "Ta không có thứ gì để báo đáp các ngươi, nhưng có một tin tức trọng đại, chúng ta chuẩn bị sau khi trở về sẽ bán lại cho hành hội mạo hiểm giả. Bây giờ quyết định tặng tin tức cho các ngươi, yên tâm, ngoại trừ cácngươi ra, chúng ta sẽ không biết nói với người khác, cũng sẽ không bán đi."

Đám người Địch Áo nhìn nhau nghi ngờ, Ca Đốn tò mò hỏi: "Tin tức gì?"

"Ngày hôm trước chúng ta gặp được một đám yêu thú biến dị rất đáng sợ ." Bởi vì nhớ lại tình cảnh lúc đó, ánh mắt nữ tử kia lộ vẻ hồi hộp và bất an.

"Một đám?" Ca Đốn khẽ nhíu mày: "Là chủng loại yêu thú gì?" "Là một đám Đường Lang to lớn." Nữ tử kia run rẩy nói: "Tốc độ của bọn nó cực nhanh, lực chiến đấu vô cùng cường đại, chúng ta tận mắt thấy có một tiểu đội mạo hiểm giả xâm nhập lãnh địa của chúng nó, chỉ trong chớp mắt đã bị cả đám cắt thành từng mảnh vụn."

Đám người Địch Áo cũng ngây người ra, Đường Lang to lớn?

"Nha đầu ngu ngốc, đã bảo ngươi đừng nói nhưng ngươi không vâng lời." Gã đại hán cười khổ đi tới, hắn đầu tiên là trầm mặc một hồi, có lẽ đang lựa lời để nói chuyện, sau đó thấp giọng nói: "Ta không biết nên gọi các ngươi như thế nào, nhưng..."

"Ta tên là Địch Áo, ngươi có thể trực tiếp gọi tên ta là tốt rồi." Địch Áo nói.

"Địch Áo, ta không muốn nàng nói tin tức đám yêu thú biến dị kia cho các ngươi biết, không phải là muốn bán tin tức kia lấy tiền. Trên thực tế dù có bán được cũng không được bao nhiêu, còn không bằng một phần con hươu kia, mà là..." Gã đại hán hơi do dự, sau đó quyết định nói thật: "Mà là sợ làm hại các ngươi."

"Hại chúng ta?"

"Có thể làm cho một con Đường Lang nho nhỏ trở nên khổng lồ như vậy, khu vực quanh hang ổ chúng nó nhất định có tinh thần kết tinh. Thậm chí là tinh thần hạch, ta nghĩ các ngươi cũng có thể đoán được điều này." Gã đại hán chậm rãi nói: "Ta lúc ấy đoán đại khái có khoảng mười sáu, mười bảy con Đường Lang to lớn, đây là ta nhìn thoáng qua từ xa. Còn những con ta không thấy được thì sao? Hơn nữa trong nhóm bọn chúng còn có một con Đường Lang màu đỏ như lửa, có thể là do nó tiến hóa sớm nên đã biến thành Đường Lang vương. Người ta thường nói chim se sẻ chết vì thức ăn, cá chết vì mồi, Địch Áo, ta tuyệt đối không có hoài nghi lực lượng của các ngươi, nhưng mấy con Đường Lang này có lực chiến đấu cực kỳ đáng sợ, hễ đầu nhập chiến đấu là chúng sẽ tập thể lao về phía trước, giết sạch toàn bộ võ sĩ cản đường trong chớp mắt. Những người chưa từng nhìn thấy căn bản không thể nào hình dung được sự cường đại của chúng nó."

"Những con Đường Lang kia tại sao không công kích các ngươi?" Y Toa Bối Nhĩ hỏi.

"Chúng nó không hiếu chiến lắm, hơn nữa chúng ta không tiếp cận sào huyệt của chúng nó." Gã đại hán nói: "Tiểu đội mạo hiểm giả kia có thể là do lần đầu tiên thấy Đường Lang biến dị nên không biết lực chiến đấu của bọn nó thế nào, trực tiếp nhào tới cả đám, kết quả là..." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đám người Địch Áo không lên tiếng nữa, bởi vì bọn họ hoàn toàn hiểu được chủng loại Đường Lang to lớn này có lực chiến đấu cường hãn đến mức nào. Lúc trước gặp phải đầu Đường Lang kia hẳn là từ trong sào huyệt chạy ra ngoài.

"Không nên mạo hiểm quá lớn." Gã đại hán trầm giọng nói: "Địch Áo, các ngươi nên về nhà trước rồi báo tin tức cho người trong nhà. Sau đó mang theo võ sĩ gia tộc quay trở lại, dù sao sào huyệt của Đường Lang biến dị vẫn ở chỗ này, chúng nó chắc chắn chạy không thoát. Về phần chúng ta thì ngươi có thể hoàn toàn yên tâm, tin tức kia sẽ nằm ở trong đầu chúng ta, tuyệt đối không tiết lộ với bất kỳ ai."

Đây chính là bi ai của võ sĩ cấp thấp, mặc dù có lúc đụng tới vận khí, phát hiện một khoản tài phú to lớn, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn tài phú thoáng qua. Bọn họ vô lực đoạt lấy, nhiều lắm chỉ có thể bán tin tức đó đi, xem như chuyển vận may cho những người có năng lực.

"Sào huyệt Đường Lang biến dị ở đâu?" Địch Áo hỏi.

Gã đại hán nghiêng đầu quan sát rừng rậm chung quanh, sau đó chỉ về phía Tây Nam nói: "Hướng bên kia, đi hơn bốn mươi dặm là có thể thấy một đỉnh núi, núi đó là Khô Diệp lâm bình thường có màu đỏ nhạt do lá cây héo úa, sào huyệt chúng ở ở một góc đỉnh núi."

"Ta nhớ rồi." Địch Áo mỉm cười nói: "Cảm ơn các ngươi."

"Ta mới là người cám ơn mà, là do các ngươi giúp ta." Gã đại hán nhún nhún vai ra vẻ thoải mái: "Dù sao tin tức đó đối với chúng ta không có một chút tác dụng." Tuy nói như thế nhưng trong lòng hắn nhất định đang rất chua xót, bởi vì hắn cũng hiểu được một đám yêu thú biến dị mới vừa ra đời có ý nghĩa như thế nào.

"Tốt lắm, chúng ta đi." Nữ tử kia gật đầu chào đám người Địch Áo, sau đó xoay người rời đi.

"Các ngươi bảo trọng." Gã đại hán tựa như vẫn không yên lòng, lại dặn dò thêm một câu mới xoay người đuổi theo nữ tử kia.

"Chờ một chút." Địch Áo đột nhiên nói.

"Chuyện gì?" Gã đại hán và nữ tử kia đồng thời quay đầu lại nhìn về phía Địch Áo.

"Các ngươi là người Hắc Sơn công quốc " Địch Áo hỏi.

"Đúng thế."

"Nếu có một ngày các ngươi cảm thấy sinh sống ở Hắc Sơn công quốc quá nhàm chán, các ngươi có thể thử đến Phỉ Tể công quốc xem sao." Địch Áo cười nói: "Trực tiếp đi tìm Tái Nhân Hầu tước, hoặc là Lâm Tái, Tây Cách Thụy Na đạo sư, nói các ngươi là bằng hữu của ta, bọn họ sẽ chiếu cố các ngươi thỏa đáng."

Ý tứ Địch Áo rất rõ ràng, sinh sống quá nhàm chán? Ý này là vì chiếu cố mặt mũi đối phương mà thôi, trọng thương mới khỏi đã phải chạy vào rừng rậm mạo hiểm, tình trạng kinh tế của bọn họ khẳng định cực kỳ bê bết. Tương lai cần phải có sự trợ giúp từ bên ngoài may ra mới sống nổi, còn nếu lăn lộn ở đây không nổi nữa thì có thể đến Phỉ Tể công quốc tìm kiếm cơ hội mới.

"Là Tái Nhân Hầu tước sao? Còn có Lâm Tái và Tây Cách Thụy Na đạo sư?" Khuôn mặt gã đại hán lộ vẻ vui mừng như điên, không tự chủ được lập lại một lần những cái tên mà Địch Áo vừa nói, tựa hồ là sợ bản thân quên mất.

"Không sai." Địch Áo gật đầu.

Quả nhiên là thiếu gia và tiểu thư từ đại gia tộc ra ngoài lịch lãm, thế nhưng quan hệ giữa Phỉ Tể công quốc và Hắc Sơn công quốc cũng không tốt lắm. Bọn họ xông vào rừng sâu chẳng lẽ là xảy ra vấn đề gì đó? Gã đại hán đầu óc nhanh chóng chuyển động.

Đối với Địch Áo hướng dẫn đối phương một con đường chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với gã đại hán đây lại là một cơ hội thay đổi vận mệnh của mình. Nếu như không gặp phải Địch Áo, bọn họ chỉ có thể đau khổsinh sống qua ngày, cơm ăn không đủ no, rét không đủ áo ấm, sau đó gửi gắm hi vọng cho đời sau. Đột nhiên bọn họ biết mình có thể kết giao tình cảm với một vị Hầu tước, nội tâm kích động đã không thể nào dùng lời nói hình dung.

Bình luận





Chi tiết truyện