chương 499/ 624

Trong mắt lão nhân kia cũng xẹt qua một tia kinh hoảng, hắn có thể không cần thân phận Bất Hủ truyền thừa của Địch Áo. Bởi vì thời gian mấy trăm năm đã chứng minh cái gọi là Bất Hủ truyền thừa chỉ là một mơ ước không thực tế của các bậc tiền bối Thần Vực truyền lại. Hắn vốn cho là Địch Áo đã chết toi rồi, cho dù không chết nhiều nhất Lan Bác Tư Bản chỉ dựa vào đó để chiếm đoạt lại một phần quyền lực mà thôi. Nhưng mà Lan Bác Tư Bản lộ ra tin tức quá kinh người, một khi những lời Lan Bác Tư Bản nói đều là sự thật, các thế lực phân rã từ Thần Vực sẽ bắt đầu phát sinh biến hóa.

Lão nhân rõ ràng một người sắp giác tỉnh Bất Hủ truyền thừa có ý nghĩa đối với Thần Vực như thế nào, đây là mơ ước mấy chục đời của thành viên Thần Vực cùng nhau phấn đấu. Nếu hắn biết được tin tức kia sớm một chút, chuyện làm đầu tiên chính là nghĩ biện pháp liên lạc với Địch Áo, chứ không phải ngầm đồng cái tên ý Dĩ Tát chết tiệt kia lên kế hoạch ám sát.

Nhưng mà hiện tại nói gì cũng đã chậm, lão nhân chỉ có thể cầu nguyện đây chỉ là một lời nói dối mỹ lệ.

Lan Bác Tư Bản đưa tay ra hiệu, tiếng nghị luận trong phòng họp liền bình ổn lại.

"Lời nói dối sẽ bị vạch trần rất dễ dàng, ta biết mọi người có lẽ đang ôm thái độ hoài nghi, nhưng ta đành phải để cho các ngươi thất vọng, bởi vì đây là sự thật." Ánh mắt Lan Bác Tư Bản chậm rãi quét qua khuôn mặt từng người một, nhả ra từng câu từng chữ: "Ta lấy danh dự của ta hạ lời thề, mỗi chữ ta nói đều là chân thật."

Câu này vừa ra khỏi miệng Lan Bác Tư Bản, trong phòng họp nhất thời sôi trào lên một mảnh náo nhiệt, trong cuộc đời Lan Bác Tư Bản chỉ lập hạ một lời thề duy nhất. Đó chính là thời điểm Quân Đồ Minh công hãm Thần Vực, Lan Bác Tư Bản thề rằng bây giờ thối lui chỉ là tạm thời, cuối cùng có một ngày hắn sẽ dẫn dắt Thần Vực đi về phía huy hoàng một lần nữa. Phần lớn người lúc ấy đều lựa chọn tin tưởng Lan Bác Tư Bản, vì thế lực lượng Thần Vực mới có thể bảo tồn cho tới ngày nay.

Ngày hôm nay Lan Bác Tư Bản trịnh trọng hạ lời thề lần thứ hai, lên đến vị trí như Lan Bác Tư Bản không thể nào lấy danh dự của mình ra nói giỡn được.

Lần này mọi người vẫn lựa chọn tin tưởng Lan Bác Tư Bản, cơ hồ trên mặt tất cả mọi người đều tràn đầy kích động, huyết mạch Bất Hủ truyền thừa sắp giác tỉnh? Ngày Thần Vực tái hiện huy hoàng đã không còn xa vời vợi nữa, mơ ước vô số người chờ đợi rốt cuộc đã sắp thành hiện thực.

Dĩ nhiên, lúc nào cũng có xuất hiện một vài ngoại lệ, khuôn mặt một số người còn lại y như bầu trời u ám, cái tên mập kia đã toát mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, lên đến địa vị của bọn họ không có người nào là thằng ngu. Sự thật đã chứng minh Dĩ Tát hạ thủ với Địch Áo là một quyết định sai lầm to lớn cỡ nào, nếu như sớm biết tình huống như thế, bọn họ tình nguyện liên thủ giết chết Dĩ Tát chứ không thể để cho cái tên điên này làm xằng làm bậy.

Nhưng mà bây giờ bọn họ hối hận nhất là không có nghe theo Dĩ Tát khuyến cáo, nếu sau khi nhận được tin tức kia bọn họ lập tức lựa chọn rời đi. Có lẽ vẫn còn cơ hội sống sót, nhưng bây giờ sinh tử của bọn họ đã không còn nằm trong tay của chính mình.

Lúc này Lan Bác Tư Bản chợt xoay chuyển đề tài: "Nhưng mà, khi chúng ta đã thấy được ánh rạng đông, ngay thời điểm chúng ta có cơ hội hoàn thành mơ ước của các bậc tiền bối đời trước, có một số người chỉ vì lợi ích của mình cố gắng bóp chết hi vọng của Thần Vực."

"Cái gì?"

Trong phòng họp lại sôi trào một lần nữa, trong phút chốc cảm xúc từ quần chúng dâng trào mãnh liệt, mấy trăm năm mới đợi được đến lúc Bất Hủ truyền thừa giác tỉnh, thế mà có người có ý định gây bất lợi cho Địch Áo? Cái tên điên kia căn bản không xứng làm một thành viên của Thần Vực.

"Ta cảm thấy rất đáng tiếc, cũng rất là đau lòng, trên thực tế ngay khi ta nhận được tin tức kia thậm chí có hi vọng nó không phải là sự thật." Tiếng nói trầm thấp của Lan Bác Tư Bản truyền vào trong tai từng người một: "Nhưng mà sự thật chung quy vẫn là sự thật, không ai có thể thay đổi được. Nửa tháng trước, Địch Áo ở trong Sư Tâm đế quốc đế đô bị ám sát, may là vận mệnh vẫn chiếu cố chúng ta, Địch Áo chỉ bị thương nhẹ, không có nguy hiểm đến tính mạng." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tất cả mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nếu như Địch Áo cứ như vậy chết đi, vậy thì chuyện này quá buồn cười rồi, nói không chừng sẽ trở thành trò cười cấp lịch sử cũng nên.

"Thế nhưng chuyện này không thể kết thúc như vậy." Lan Bác Tư Bản hạ thấp giọng xuống, thanh âm cực kỳ lạnh lẽo, ánh mắt xẹt qua tất cả mọi người ngồi cạnh bàn: "Những người đó nhất định phải trả giá đắt cho hành động ngu xuẩn của mình."

Bên trong phòng họp lại rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người đang đợi Lan Bác Tư Bản nói ra hung thủ phía sau màn. Sau đó chỉ cần Lan Bác Tư Bản ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ phát động tất cả lực lượng không chút ngần ngại xé xác cái tên có can đảm ám sát Bất Hủ truyền thừa.

Ánh mắt Lan Bác Tư Bản rơi vào trên người Ngả Đặc Lý Kỳ và tên mập: "Các vị, không muốn nói với ta điều gì đó sao?"

Vẻ mặt Ngả Đặc Lý Kỳ không hề thay đổi, ánh mắt nhìn Lan Bác Tư Bản thậm chí còn mang theo vài phần thưởng thức: "Đây mới là Lan Bác Tư Bản mà ta quen biết, những năm gần đây ngươi biểu hiện quá hèn yếu."

"Ta từng nói qua tạm thời thối lui chỉ là vì chờ đợi một thời cơ quật khởi tốt hơn. Trong từ điển của ta cho tới bây giờ không bao giờ có hai chữ hèn yếu."

"Không sai, nhưng mà ngươi đã bỏ qua một chuyện." Ngả Đặc Lý Kỳ thở dài: "Thời gian sẽ làm cho người ta quên đi rất nhiều thứ, cũng sẽ làm cho người ta nảy sinh ra nhiều ý nghĩ. Lan Bác Tư Bản, thời gian Thần Vực yên lặng đã quá lâu, phát triển đến cục diện như hiện tại, ngươi không thể trốn tránh trách nhiệm trong đó."

"Ta thừa nhận." Lan Bác Tư Bản thản nhiên trả lời, chợt tiếng nói chuyển sang cực kỳ nghiêm túc: "Nhưng đây không thể là lý do để các ngươi hạ thủ đối với Địch Áo."

Mọi người lại bị kinh hãi một lần nữa, ám sát Địch Áo dĩ nhiên là nhóm người của Ngả Đặc Lý Kỳ. Thế nhưng lần này không có ai phát ra thanh âm nghị luận, bởi vì ai nấy đều biết rõ song phương mâu thuẫn từ xưa đến nay chưa bao giờ ngừng lại. Nếu như là những người khác, sợ rằng không cần Lan Bác Tư Bản lên tiếng, bọn họ sẽ trực tiếp xông lên hạ sát thủ. Nhưng Ngả Đặc Lý Kỳ lại không giống, mặc dù Ngả Đặc Lý Kỳ đã bắt đầu tiến vào thời kỳ già yếu, nhưng hắn là người cùng thời kỳ với Lan Bác Tư Bản. Lực ảnh hưởng của Ngả Đặc Lý Kỳ ở trong Thần Vực không thể đo lường nổi.

"Không, ngươi hiểu lầm rồi." Ngả Đặc Lý Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt: "Ta cho tới bây giờ không muốn giải thích điều gì, nếu Bất Hủ truyền thừa đã thức tỉnh, vậy thì Thần Vực cũng sắp bước vào thời kỳ mới. Thật ra ta đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, Lan Bác Tư Bản, lần này ngàn vạn lần không nên mềm lòng nữa."

Ngả Đặc Lý Kỳ vừa nói ra khỏi miệng, tên mập bên cạnh giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, giận dữ nổ phổi hét lớn: "Ngả Đặc Lý Kỳ, ngươi điên rồi?"

Mấy người khác cũng vừa sợ vừa giận, ý niệm đầu tiên trong đầu bọn họ là Ngả Đặc Lý Kỳ phản bội bọn họ, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì lại thấy không đúng. Bởi vì Ngả Đặc Lý Kỳ và Dĩ Tát có danh vọng cao nhất trong nhóm bọn hắn, nếu Lan Bác Tư Bản muốn đối phó bọn họ, không có đạo lý sẽ bỏ qua cho Ngả Đặc Lý Kỳ.

Lan Bác Tư Bản hiển nhiên cũng không nghĩ tới Ngả Đặc Lý Kỳ sẽ nói ra lời như vậy, ánh mắt nhất thời lộ vẻ phức tạp, từ trên tình cảm thì đám người Ngả Đặc Lý Kỳ thuộc về tầng lớp tinh anh của Thần Vực, mỗi khi tổn thất một người sẽ tước nhược lực lượng của Thần Vực đi một phần. Nhưng đúng như Ngả Đặc Lý Kỳ nói, nếu Bất Hủ truyền thừa đã giác tỉnh, Lan Bác Tư Bản tuyệt đối không cho phép một kẻ nào làm ảnh hưởng đến sự phát triển của Thần Vực.

Lan Bác Tư Bản hít vào một hơi thật dài lấy lại bình tĩnh, từ tốn nói: "Ngả Đặc Lý Kỳ, cám ơn lời đề nghị của ngươi, lúc này không giống ngày xưa, ta sẽ không mềm lòng nữa."

Một vị lão nhân khác biến sắc mặt mấy lần, hai mắt trợn trừng lên, quát to: "Hai vị đại nhân nói chuyện ta nghe không hiểu, có thể giải thích cặn kẽ hơn không?"

Lan Bác Tư Bản mỉm cười nhàn nhạt: "Nghe không hiểu cũng không sao, chỉ cần các ngươi biết rõ mình làm những chuyện gì là đủ rồi."

Lão nhân khẽ nhìu mày, ra vẻ cực kỳ kinh ngạc: "Chúng ta đã làm gì? Chuyện đã xảy ra ở tít Sư Tâm đế quốc sẽ không dính líu tới chúng ta chứ?"

Ngả Đặc Lý Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía vị lão nhân kia đầy vẻ châm chọc: "Không nên nói dối vô vị làm gì nữa, nói thật, nếu như sớm biết biểu hiện của các ngươi kém cỏi như thế này, ngay cả thế cục cơ bản nhất cũng không nhìn thấy. Lúc ban đầu ta sẽ không lựa chọn đứng ở bên phía các ngươi."

Lão nhân bỗng nhiên quay đầu lại: "Ngả Đặc Lý Kỳ, bây giờ mới nói như vậy, ngươi cho là có ý nghĩa không?"

"Đương nhiên là có ý nghĩa, ít nhất chứng minh ta và các ngươi là hai loại người hoàn toàn bất đồng." Ngả Đặc Lý Kỳ cười nói: "Không sai, ta luôn có thành kiến đối với Lan Bác Tư Bản, nhưng đây chỉ giới hạn ở bản thân của hắn mà thôi. Ít nhất ở trong một vấn đề, ta tin tưởng và nhất trí với Lan Bác Tư Bản."

Bình luận





Chi tiết truyện