chương 441/ 624

"Cái gì gọi là ý tốt?" Lôi Mông hất tay Phổ Lai Tư ra, lớn tiếng nói: "Hắn là một đạo sư bộ cao cấp, chạy đến bộ sơ cấp của chúng ta làm gì? Hù dọa người ta à? Mụ nội nó, ca chưa bao giờ sợ chuyện này."

Sắc mặt Đa Lan đã biến thành xanh mét, không khí trong thạch động chợt nóng hầm hập, Lôi Mông vẫn không kiêng sợ trợn mắt nhìn chằm chằm vào đối phương. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nếu như chỉ một mình Lôi Mông xúc động như vậy còn không coi vào đâu. Ngay cả thần sắc Địch Áo, Ca Đốn cũng bất thiện y như hắn, hình như bọn họ căn bản không thèm đặt thân phận hoặc lực lượng của đối phương vào trong mắt.

Giằng co chốc lát, người trung niên tên là Đa Lan thở ra một hơi dài, học viên có quy tắc của mình, đám đạo sư cũng có. Lỡ may khống chế không được đích thân xuất thủ giáo huấn những học viên này, hắn sẽ dính vào phiền toái lớn, không có biện pháp khai báo với học viện.

Huống chi làm cho chuyện này náo lớn, học viện tự nhiên sẽ nhúng tay vào điều tra, hôm nay hắn tới đây làm gì? Phát ra cảnh cáo với học viên khu năm mươi mốt? Về tình về lý đều không đúng chút nào, hắn là đạo sư bộ cao cấp không có quan hệ gì tới bộ học viên sơ cấp, sau khi học viện điều tra chân tướng rõ ràng, hắn lại càng mất mặt hơn nữa.

"Có người nhờ ta nói với các ngươi một câu." Đa Lan lạnh lùng nói: "Các ngươi còn rất trẻ tuổi, cho rằng tu luyện ở Tử Vong Chi Ca học viện đơn giản như vậy sao? Sau này làm chuyện gì không nên quá tuyệt tình, lưu lại cho mình một con đường lui mới tốt."

"Không cần ngài quan tâm." Địch Áo thản nhiên nói: "Chúng ta cũng không còn nhỏ, tự biết phải nên làm thế nào."

Đa Lan hết chỗ nói rồi, đành phải hung hăng nhìn tới đám người Địch Áo, hồi sau xoay người đi ra khỏi thạch động. Ngay khi hắn bước ra khỏi thạch động, một cỗ khí lưu nóng bức từ bên ngoài động cuốn vào trong mang theo cát bụi mù mịt.

Trong thạch động an tĩnh chốc lát, Tác Phỉ Á là người đầu tiên cười nói: "Đa Lan đạo sư bị các ngươi chọc giận không nhỏ nha!"

"Ta còn đang tức giận đây." Lôi Mông kêu lên: "Mụ nội nó, ta không phải là người dễ ăn hiếp, hắn dựa vào cái gì để khi dễ ta, không được, tuyệt đối không được."

"Xem như ta đã biết Lôi Mông là hạng người gì rồi." Ca Đốn cười rú lên quái dị, nói: "Bạo lực gia đình."

"Ta thế nào?" Lôi Mông nhìn về phía Ca Đốn.

"Ở học viện trước kia của chúng ta, hắn thấy người nào cũng cúi đầu khom lưng, sợ rước lấy phiền toái, bây giờ thì… ha ha, hắn biết đã về nhà mình."

"Ngươi thúi lắm." Lôi Mông giận dữ mắng ầm lên.

"Phẩm chất Lôi Mông làm gì kém như ngươi nói." Y Toa Bối Nhĩ chợt nói ra một câu công đạo: "Hắn chỉ cẩn thận hơn ngươi một chút mà thôi."

"Còn có trầm tĩnh." Lôi Mông bổ sung thêm.

"Địch Áo, nói chuyện với đạo sư không vui như thế sẽ không có lợi đối với các ngươi." Phổ Lai Tư cười khổ nói: "Lúc nãy Bối Lạc Khắc nói không sai, các ngươi sẽ lên tới bộ cao cấp rất nhanh. Hắn là đạo sư bộ cao cấp, nếu như muốn trả thù các ngươi sẽ có rất nhiều phương pháp. Ví như ước định thực lực của các ngươi cao hơn một chút, học viện sẽ cho các ngươi nhận nhiệm vụ không thể nào hoàn thành."

"Hắn chưa chắc sẽ trở thành đạo sư của ta." Địch Áo nói.

"Nói chung các đạo sư khác cũng phải cấp mặt mũi cho hắn." Phổ Lai Tư nói.

"Sự tình sau này cứ để sau hãy nói." Địch Áo khoát tay áo, thân phận Lôi Mông còn tại đó. Hơn nữa hắn mấy lần phóng ra Lôi Quang Phong Nhận trong nhiệm vụ hẳn là đã khiến cho thượng tầng học viện chú ý. Cái gã đạo sư tên là Đa Lan kia không có biện pháp giở trò quỷ. Nếu đổi lại góc độ khác, cho đến tận bây giờ bọn họ chưa từng được đạo sư chỉ dạy cái gì, để mặc tùy ý bọn họ tự tu luyện. Nhưng thái độ người ta vẫn luôn khách khách khí khí, hiển nhiên là đã nghe được một chút tiếng gió rồi, cái tên Đa Lan kia không biết gì hết, cả gan chạy đến nơi này ngạo mạn, từ đó có thể đoán ra quan hệ của hắn cũng chỉ có hạn.

Phổ Lai Tư đã quen với tác phong ngang ngược, kiêu ngạo của khu năm mươi mốt, biết khuyên cũng chỉ là vô ích, vì thế nói thêm mấy câu nhàn thoại rồi cùng với Bối Lạc Khắc cáo từ.

Sau khi Phổ Lai Tư và Bối Lạc Khắc rời đi, Ca Đốn cười nói: "Đạt Nhĩ Sâm sợ, không phải sao? Không hi vọng lại xuất hiện chuyện tình không tốt? Hắc hắc hắc, Địch Áo thân ái của chúng ta đã quyết định chú ý, nó chắc chắn sẽ xuất hiện."

"Cũng có thể không liên quan tới Đạt Nhĩ Sâm." Lôi Mông nói: "Đạt Nhĩ Sâm tỷ tỷ tên là gì nhỉ? San Đóa Lạp phải không? Hắc hắc, tên đẹp lan xa nha, có thể làm cho một đạo sư ra mặt dùm nàng, có trời mới biết đã giao ra cái giá cỡ nào."

"Vậy mà cũng phải đoán?" Ca Đốn nói: "Chỉ cần nàng nguyện ý nhấc lên..."

"Đi ra ngoài." Y Toa Bối Nhĩ thấy Lôi Mông và Ca Đốn nói chủ đề càng lúc càng hạ lưu, cả giận hét lớn: "Nếu muốn hàn huyên loại chuyện vô liêm sỉ thế này thì đi ra ngoài mà nói.

Sau khi vòng loại thứ ba kết thúc, những khu vực có tư cách tham dự tranh tài chỉ còn có ba mươi tám, sáu khu trong đó bởi vì thành viên dự thi bị thương thế quá nặng phải bỏ qua tranh tài. Nói cách khác, tổng cộng sẽ có ba mươi hai khu vực tham dự vòng tiếp theo.

Không biết là Địch Áo vận khí quá kém hay là Đạt Nhĩ Sâm vận khí quá tốt, lần này Địch Áo rút trúng chính là khu sáu mươi bảy, vẫn không thể nào rút trúng Đạt Nhĩ Sâm làm đối thủ. Không thể không nói kết quả này làm cho người ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Bộ dạng Phổ Lai Tư có vẻ rất cao hứng, gặp phải Địch Áo càng muộn, bọn họ càng có hi vọng chiếm được học phần càng nhiều. Đối với hắn đây là một tin tức cực tốt.

"Tại sao các ngươi không có rút được cái tên Đạt Nhĩ Sâm nhỉ? Lần sau để cho ta rút đi, vận khí của ta luôn luôn tốt." Lôi Mông quét mắt nhìn vào cây thăm bằng trúc trong tay hai người, bất mãn nói.

"Là nhóm các ngươi muốn rút trúng Đạt Nhĩ Sâm, cho tới bây giờ ta không vẫn không có nghĩ như vậy." Phổ Lai Tư cười khổ nói: "Ngươi cho rằng thực lực ta cũng biến thái giống như các ngươi sao? Đạt Nhĩ Sâm chính là người vô địch hai lần tranh tài liên tục, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy ta bị bọn họ đánh thành đầu heo?"

"Tăng cao chí khí lên một chút được không? Nói đi nói lại, trước kia ngươi đã từng đánh với nhóm Đạt Nhĩ Sâm chưa?"

"Chưa hề." Phổ Lai Tư lắc đầu nói: "Hai lần tranh tài, trước chúng ta chưa gặp bọn họ đã bị loại rồi. Ở bộ sơ cấp có không ít người thực lực khá cao, dĩ nhiên đây là đối với ta, các ngươi hoàn toàn không cần thiết để ý."

Địch Áo và Lôi Mông cười cười không nói gì, trên thực tế tranh tài bộ sơ cấp đối với đám người Địch Áo thật sự là không có nửa điểm khó khăn. Nếu không phải lúc nào cũng "nhớ thương" đến chuyện giáo huấn Đạt Nhĩ Sâm, đoán chừng bọn họ đã sớm thay phiên nhau hăng hái rèn luyện rồi. Bây giờ đa số các học viên đều nghĩ rằng người mạnh nhất khu năm mươi mốt là Địch Áo, tiếp theo mới là Ca Đốn có thể buông thả Hỏa Thịnh Yến. Thế nhưng tình huống thật sự không phải như vậy, tính riêng về lực chiến đấu thì Lao Lạp mới là người tiếp cận Địch Áo nhất. Nếu để cho nha đầu này ra sân, kết quả thật sự là khó dự liệu rồi, muốn hoàn hoàn khống chế quá trình thi đấu đúng là chuyện cực kỳ khó khăn.

Mấy người Địch Áo vừa định rời đi, bên cạnh đã truyền đến thanh âm của ai đó dường như đang xấu hổ.

"Các … ngươi … khỏe !"

Mấy người Địch Áo quay đầu nhìn lại thì thấy một thanh niên sắc mặt ửng đỏ đang đứng nhìn bọn họ. Nhìn thấy ánh mắt mấy người Địch Áo rơi vào trên người mình, hắn vội vàng nói tiếp: "Có thể là hơi đường đột, nhưng ta cảm thấy cần thiết phải tự giới thiệu mình, ta chính là đối thủ lần này của các ngươi, đội trưởng khu sáu mươi bảy, tên là Gia Nạp Lợi."

Địch Áo gật đầu, nghi hoặc nhìn sang đối phương: "Có việc?"

"Là như thế này." Tên thanh niên Gia Nạp Lợi cẩn thận cân nhắc cách dùng từ, hồi lâu sau mới cười nói: "Ngài chính là Địch Áo đội trưởng đúng không? Vị này là Lôi Mông, mà vị này … phải chăng là Phổ Lai Tư của khu năm mươi."

Mấy người Địch Áo liếc mắt nhìn nhau, vừa mới bắt đầu rút thăm mà đối phương đã rõ lai lịch bên mình như lòng bàn tay, đến tột cùng là bọn họ đã quá nổi danh hay là tên này cố ý điều tra qua?

"Mấy lần các ngươi tranh tài, ta ở trên khán đài đều cẩn thận quan sát, nếu bình tĩnh xem xét thì khu vực chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của các ngươi." Gia Nạp Lợi tựa hồ là một người nhút nhát rất hay đỏ mặt, ít nhất cho tới bây giờ, mấy người Địch Áo không thấy được sắc mặt tên này bình thường lúc nào cả. Nếu như chuyện này phát sinh trên người một nữ tử thì không có gì, nhưng một gã nam nhân động chút là xấu hổ hình như hơi quỷ dị thì phải? Loại người này cũng làm đội trưởng?

"Ngươi muốn nói gì? Trực tiếp nói luôn đi." Địch Áo cười cười nói.

Gia Nạp Lợi nhận ra trong giọng nói của Địch Áo không nhịn được nữa, ánh mắt hắn có vẻ hoảng hốt: "Thật ra... ta muốn nói lần này tranh tài … ngài có thể … xem như là một lần tỷ thí hay không?" Nói tới đây, Gia Nạp Lợi ngại ngùng vuốt mặt mình mấy cái, khuôn mặt lại càng đỏ hơn: "Mặc dù chúng ta nhất định không phải là đối thủ của ngài, nhưng trong lịch sử học viện vẫn chưa có tiền lệ trực tiếp nhận thua. Ngài có thể làm giống như khi đánh với khu ba mươi ba không?"

Bình luận





Chi tiết truyện