chương 254/ 624

Sau khi đám người Địch Áo trở lại Thánh Đế Tư thành, Tái Nhân Hầu tước cũng chân trước chân sau quay trở về, hơn nữa vừa trở lại đã lập tức chui vào trong phòng Nhã Duy Đạt viện trưởng. Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được "tình cảm" của Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt viện trưởng hình như đang nhanh chóng ấm lên, không có chuyện gì là tụ chung một chỗ bàn luận xôn xao, có trời mới biết bọn họ đang nói đến chuyện gì.

Dĩ nhiên người khác đang hiểu lầm bọn họ, Tái Nhân Hầu tước bỏ qua Tây Cách Thụy Na vốn quen biết từ trước, trực tiếp tìm tới Nhã Duy Đạt là vì hắn và Nhã Duy Đạt có tiếng nói chung. Bọn họ đều có "bụng đen" như nhau, những lúc cần hạ quyết tâm tuyệt đối không mềm lòng nhẹ tay, bếu đổi thành Tây Cách Thụy Na chắc chắc sẽ không thể nào chém tận giết tuyệt hai gia tộc Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư như thế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Thánh Đế Tư thành rốt cuộc đánh bại các bộ lạc võ sĩ, tòa thành thị từ trên xuống dưới đang ở trong không khí ăn mừng chiến thắng. Nhưng đời có câu phúc họa song hành, họa phúc tương giao, vào một ngày Nhã Duy Đạt viện trưởng khai mạc yến hội kết hợp với mở tiệc chiêu đãi Tái Nhân Hầu tước hoàn thành một đại sự. Ngay khi đám người Ngõa Tây Lý, Địch Áo bước vào trong quảng trường thì một sự tình không ai ngờ được phát sinh.

"Mọi người khỏe !" Theo tiếng chào hỏi xã giao, một người trung niên mỉm cười cợt nhả sải bước đi đến, bên cạnh hắn là hai võ sĩ Thánh Đế Tư học viện, xem bộ dáng là muốn ngăn cản đối phương nhưng không biết tại sao bọn họ không có cách nào tiếp cận người trung niên. Làm như chung quanh thân thể người trung niên là một hàng rào vô hình bài xích bọn họ ra bên ngoài vậy, cho nên bọn họ chỉ có thể chật vật đuổi theo, bộ dáng khó coi đến cực điểm.

"Ngõa Tây Lý tiên sinh, đã lâu không gặp, ngài nhất định rất tưởng niệm ta nhỉ? Ha ha ha. Ta cũng rất tưởng niệm ngài." Tầm mắt người trung niên lại chuyển, quét về phía Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt viện trưởng: "Ngài nhất định chính là Tái Nhân Hầu tước rồi? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Ha ha, ngài là Nhã Duy Đạt viện trưởng đúng không? Ta đã nghe thấy không ít lời đồn đãi có liên quan đến ngài, ta còn tưởng rằng ngài là một lão thái bà răng rụng đầy đất rồi chứ, không nghĩ tới ngài còn trẻ đẹp như vậy, thật sự làm cho người ta phải giật mình nha!"

Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt viện trưởng rất kinh ngạc, đây là người nào? Lại dám ngang nhiên xuất hiện phá trường hợp này tới? Thế nhưng dù sao bọn họ cũng là người có kiến thức, có lịch duyệt, chú ý tới đối phương đầu tiên là chào hỏi Ngõa Tây Lý, hình như là người quen cũ của Ngõa Tây Lý, vì thế không dám tự tiện phát tác. Huống chi, mặc dù Ngõa Tây Lý không phải là chủ nhân nhưng tại nơi này Ngõa Tây Lý mới thật sự là người chủ đạo, muốn tỏ thái độ gì phải do Ngõa Tây Lý quyết định.

Khi tầm mắt bọn họ rơi vào trên người Ngõa Tây Lý lập tức thất kinh lần nữa, chỉ trong nháy mắt Ngõa Tây Lý đã biến thành một người khác, cả người bất động y như tượng đá, nhưng râu tóc giận dữ dựng đứng cả lên, thái dương và cổ nổi lên từng sợi gân xanh to bằng đầu ngón tay, lại còn không ngừng nhúc nhích như muốn bạo phát ngay tại chỗ, chuyện gì đang diễn ra?

Ngay sau đó, bảy, tám cái cửa sổ ở chung quanh đồng thời nát bấy, một cổ cuồng phong từ bốn phương tám hướng tràn vào, điểm kỳ quái chính là trong nháy mắt phá nát cửa sổ, khí thế cơn cuồng phong thoạt nhìn không thể ngăn cản, thế mà vừa mới tiến vào trong sân đã lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi gì nữa, đống thủy tinh nát bấy nhẹ nhàng chạm đất không hề phát ra tiếng vang.

Tất cả mọi người ở trong sân, bao gồm Tái Nhân Hầu tước, Nhã Duy Đạt viện trưởng, Địch Áo và Tác Phỉ Á đều cảm giác được không khí bỗng nhiên vô cùng trầm trọng, tựa như đang có ngọn núi lớn đè xuống ngực bọn họ vậy.

Sau một lát, đồ đạc trong sân bắt đầu rung động, ban đầu là một vài vật phẩm thể tích nhỏ, thí dụ như chén rượu, cái mâm, dao ăn, nĩa, còn có giá cắm nến, khăn trải bàn…v…v, chỉ vài giây sau tần số rung động đã bắt đầu lan dần ra mỗi một góc nhỏ, thậm chí sàn nhà và vách tường cũng bắt đầu rung động, làm như chuẩn bị sụp đổ tới nơi rồi.

"An tĩnh... an tĩnh một chút, Ngõa Tây Lý tiên sinh." Người trung niên hình như rất kiêng kỵ hiện tượng này, khi còn cách Ngõa Tây Lý vài chục thước đã dừng lại không dám tiến tới nữa, cười hì hì nói: "Ngõa Tây Lý tiên sinh, vọng động cũng không có gì tốt, chẳng lẽ ngài muốn tòa thành thị mỹ lệ này giống như Thánh Đế Tư hồ, biến thành một mảnh đất chết hay sao?"

Lời người trung niên nói đã có tác dụng, lực lượng rung động vô hình chậm rãi khôi phục lại bình thường, chỉ có điều không khí thì bình tĩnh, nhưng thân thể Ngõa Tây Lý lại bắt đầu run rẩy. Hắn đang cố gắng khống chế bản thân, nhưng không thể nào khống chế được, nhất là mười đầu ngón tay của hắn run rẩy cực kỳ lợi hại.

Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta dùng bạo lực phá ra, một người trung niên mặc trang phục quản gia dẫn theo mấy võ sĩ tiến vào, người quản gia kia quét mắt một vòng thì thấy Ngõa Tây Lý, âm trầm nói: "Ngõa Tây Lý đại nhân, đã lâu nhỉ, ha hả, hình như ngài khỏe hơn rất nhiều, không có khoa trương giống như trước kia."

"Địch Uy, quản tốt con chó của ngươi." Ngõa Tây Lý gằn giọng nhả ra từng chữ.

"Ta? Ngài đang phân phó ta?" Người trung niên dùng ngón tay chỉ vào mũi của mình, làm bộ suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Không thành vấn đề."

Nói xong hắn xoay người vẫy vẫy tên quản gia kia, còn tên đó thấy chủ nhân gọi thì cười lạnh bước tới. Nếu như hắn một mình đối mặt Ngõa Tây Lý, đoán chừng đã sớm bị dọa cho sợ đến tè ra quần rồi, nhưng có chủ nhân ở đây nên hắn không cần phải sợ hãi. Hơn nữa, lâu nay đi theo bên cạnh chủ nhân, hắn đã chịu rất nhiều khuất nhục nhằm mục đích kiếm được chút ít công lao và tiền tài, bây giờ có được cơ hội dĩ nhiên phải tranh thủ phát tiết oán khí.

"Nghe thấy Ngõa Tây Lý tiên sinh nói không?" Người trung niên làm ra vẻ tràn đầy lo lắng.

"Nghe rồi." Tên quản gia lộ ra nụ cười khinh miệt, chủ nhân rõ ràng tìm cơ hội trêu chọc Ngõa Tây Lý, hắn chỉ cần phối hợp là được.

"Rất tốt." Người trung niên cong ngón tay bắn ra một đạo thanh mang, luồng sáng quét qua cần cổ tên quản gia kia nhanh như chớp.

Ngay sau đó, một vòi máu phụt ra từ vị trí cổ của tên quản gia, cái đầu của hắn từ từ rơi xuống, thân thể cũng bắt đầu ngã quỵ về phía sau. Khi dòng máu trải rộng khắp không gian thì cái đầu đã lăn xuống đất, cho đến lúc này khuôn mặt tên quản gia kia vẫn duy trì vẻ cười lạnh.

"Hắn đàng hoàng rồi." Người trung niên cười nói: "Ngõa Tây Lý tiên sinh, còn có chuyện gì cần phân phó không?"

Ngõa Tây Lý hừ lạnh một tiếng, đôi môi khẽ cong lên biểu thị sự khinh bỉ.

"Thật ra ta không muốn dẫn bọn hắn tới, nhưng bọn hắn nhất định phải đi theo, ta cũng không có biện pháp nào khác." Người trung niên vừa nói vừa chậm rãi bước tới gần Ngõa Tây Lý: "Hình như bọn họ không yên lòng ta thì phải."

Nhìn thi thể tên quản gia, sắc mặt mấy gã võ sĩ còn lại biến thành xanh mét, cộng thêm lời người trung niên nói có hai ý tứ hoàn toàn trái ngược, hiểu theo ý tốt là không yên lòng về an toàn của hắn, còn hiểu theo ý không tốt chính là đi theo để quan sát hành vi của hắn.

Sắc mặt Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt của viện trưởng cũng không hề dễ coi, bọn họ biết Ngõa Tây Lý phản bội Quân Đồ Minh đại đế, đã chuẩn bị xong tâm tư ứng phó, nhưng không thể nào nghĩ tới người ta lại có thể truy sát tới đây nhanh như thế.

Nếu đối phương không sợ hãi uy năng Ngõa Tây Lý, bọn họ chỉ là hai Võ Tôn tự nhiên không đáng lọt vào mắt đối phương, thậm chí có thể nói người ta chỉ cần phất tay là có thể mạt sát bọn họ, giống như bọn họ đối phó một đám Quang Mang võ sĩ vậy.

"Nhã Duy Đạt viện trưởng, có thể nhường chỗ ngồi cho ta không?" Người trung niên cười ha hả nói: "Ta muốn tâm sự với Ngõa Tây Lý tiên sinh một lúc."

Nhã Duy Đạt viện trưởng nhìn sang Ngõa Tây Lý, từ từ đứng lên nhường chỗ, còn người trung niên nghênh ngang ngồi xuống, làm như không hề phòng bị Nhã Duy Đạt viện trưởng, bình thản giơ phần lưng của mình ra trước mặt Nhã Duy Đạt viện trưởng.

Ngõa Tây Lý vẫn không nhúc nhích, chẳng lẽ ngươi muốn tòa thành mỹ lệ biến thành vùng đất chết như Thánh Đế Tư hồ? Lúc đối phương nói ra những lời này đã đánh trúng điểm yếu của hắn.

"Đừng có như vậy. Ngõa Tây Lý tiên sinh, quá kích động sẽ không có lợi đối với thân thể của ngài." Người trung niên cầm bộ đồ ăn lúc nãy Nhã Duy Đạt viện trưởng đã dùng qua, không có chút nề hà gì cả, tùy tiện cắt một cục thịt dê nướng đưa vào trong miệng, chậm rãi nói: "Có phải tuổi càng lớn thì khả năng tự điều khiển bản thân lại càng kém? Hắc hắc…"

Ngõa Tây Lý vẫn bất động, hắn không dám mở miệng là vì sợ vừa có động tác sẽ triệt để phóng thích sự phẫn nộ ra ngoài.

"Thật ra ta đến Thánh Đế Tư thành được một đoạn thời gian rồi, nhưng ta vẫn không có lộ diện, biết tại sao không?" Người trung niên biết Ngõa Tây Lý sẽ không trả lời, bình thản nói tiếp: "Bởi vì ta vẫn tuân thủ lời ngài dạy bảo, ân sư của ta."

Hai đấm Địch Áo ở dưới mặt bàn lặng lẽ nắm chặt, mặc dù có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng hắn đang dâng trào từng cơn sóng biển. Khi hắn nhìn cha mẹ bị hãm hại, lão quản gia Phúc bá bị hung đồ vây giết, và cả bây giờ, cái loại cảm giác bất lực chỉ có thể trơ mắt nhìn sự tình phát triển theo hướng không tốt, nhưng không có cách nào vãn hồi cục diện làm cho hắn vô cùng thống hận.

Hắn lại càng thống hận bản thân hơn, tại sao? Hắn cố gắng nhiều năm như vậy, tại sao vẫn không đủ cường đại bảo vệ những thứ mình yêu quý chứ?

Bình luận





Chi tiết truyện