chương 532/ 624

Tiểu đội 16 cố thủ ở vị trí nguy hiểm nhất trên chiến trường, nhưng điểm này không có gì đáng trách. Địch Áo một cũng không nghĩ nhiều, vấn đề Địch Áo quan tâm nhất không phải là chuyện này, mà trận chiến này nhằm vào Liệt Diễm quân đoàn, bên đối diện có thể xuất động Thánh giả hay không.

Nghe thấy Địch Áo vấn đề nêu ra, Khoa Lỗ Tư đầu tiên là ngạc nhiên, ngay sau đó cười cười đáp: "Xem ra ngươi đúng là lần đầu tiên ra chiến trường, chiến tranh quy mô lớn phát triển đến cuối cùng tất nhiên sẽ có Thánh giả xuất hiện. Nhưng thời cơ xuất hiện rất trọng yếu, phương nào kiên trì không nổi cho Thánh giả đầu nhập chiến trường nhất định sẽ bị phương kia vây giết. Vì thế nếu phe đối thủ xuất động Thánh giả trước, ngược lại là một chuyện tốt. Bởi vì điều này cũng có nghĩa là bên phía chúng ta chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, bọn họ phải xuất động Thánh giả để vãn hồi cục diện."

Nghe Khoa Lỗ Tư nói, trong lòng Địch Áo cảm thấy vô cùng mông lung, như vậy chẳng phải là ngoại trừ Thánh giả ra, toàn bộ những người khác đều biến thành pháo hôi? Thế nhưng Địch Áo vẫn phải thừa nhận Khoa Lỗ Tư nói không sai, Thánh giả là chiến lực cao cấp không thể đầu nhập chiến trường quá sớm, lúc mới bắt đầu dĩ nhiên có đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chiếm hết thượng phong. Nhưng làm như vậy cũng tương đương với giao quyền chủ động cho địch nhân, nhất là khi thực lực của hai bên chênh lệch không xa điểm này càng thêm trọng yếu.

Chiến tranh hợp lại chính là tiêu hao tài nguyên và nhân số. Mặc dù trên đại lục này chiến tranh là do cường giả cao cấp làm chủ đạo, nhưng vẫn không thoát khỏi phạm vi này. Nếu không, Nguyệt Ảnh đế quốc cũng không cần phía tiểu đội kia xâm nhập vào cảnh nội Sư Tâm đế quốc tập kích đoàn xe lương thực.

Võ sĩ cấp thấp và Thánh giả đều thuộc về loại hình tài nguyên, khác nhau là cái sau quý giá hơn mà thôi. Bên nào nội tình không đủ, không chịu nổi võ sĩ cấp thấp tiêu hao, vậy thì chỉ có thể mạo hiểm xuất động Thánh giả. Dĩ nhiên, nếu chiếm cứ ưu thế áp đảo là một ngoại lệ, ví như lần đó Quân Đồ Minh tiến công Thần Vực căn bản không cần biết vị trí Thánh giả đối phương.

Địch Áo khẽ thở dài, thực lực của mình vẫn còn quá thấp, ở trong chiến tranh quy mô cỡ này chỉ có thể coi là tồn tại cao hơn pháo hôi một chút mà thôi.

Khoa Lỗ Tư một mực cẩn thận quan sát thần sắc Địch Áo, nhìn thấy Địch Áo than thở, trong mắt hắn hiện lên cảm giác hiểu ra. Nhưng ngay sau đó khôi phục bình tĩnh rất nhanh, nhàn nhạt nói: "Địch Áo, thật ra ngươi không cần phải lo lắng, ngươi là do quân đoàn trưởng Thi Lạc Tư tự mình an bài đến chỗ của ta, chỉ cần ngươi xin dời khỏi tiểu đội 16, ta tin tưởng Thi Lạc Tư đại nhân sẽ đồng ý."

Địch Áo ngẩn ra, hồi lâu sau mới cười cười nói với Khoa Lỗ Tư: "Ta nhìn qua có vẻ sợ chết như vậy sao?"

"Ta chỉ nói lời thật tâm." Khoa Lỗ Tư không cười, mà là nghiêm túc nhìn tới Địch Áo: "Ngươi và ta không giống nhau, ta đã không còn bao nhiêu không gian phát triển, chết ở chỗ này cũng không có gì. Nhưng ngươi còn trẻ, không cần thiết phải tiếp nhận nhiệm vụ nguy hiểm cỡ này."

Địch Áo nhìn Khoa Lỗ Tư thật lâu, sau khi xác định đối phương không phải đang thử dò xét bản thân mình, mới mỉm cười lắc đầu: "Nếu đã đứng ở chỗ này, ta đã có giác ngộ sẵn sàng chấp nhận hết thảy rồi. Hơn nữa, ta không đồng ý với cách nhìn của ngươi, chẳng lẽ ngươi cho là nhóm chúng ta không phải là đối thủ của người ta?"

Khoa Lỗ Tư còn tưởng rằng Địch Áo không có ý thức được chuyện tình nghiêm trọng, cười khổ nói: "Người trẻ tuổi có lòng tin là chuyện tốt, nhưng quá mức tự tin sẽ ngược lại làm ảnh hưởng đến chính mình. Chúng ta là hàng rào phòng thủ thứ nhất, cho dù cuối cùng giành được thắng lợi, tiểu đội 16 tổn thất sẽ lớn nhất trong tất cả tiểu đoàn. Ở trong đó người nào cũng có thể chết, bao gồm cả ta và ngươi."

"Nếu bây giờ ta rời đi chẳng phải biến thành đào binh?" Địch Áo nhún nhún vai ra vẻ bất cần: "Ta rất quý trọng thân phận bây giờ của mình, cho nên chỉ đành phải cám ơn ý tốt của ngươi rồi." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ánh mắt Khoa Lỗ Tư rất là phức tạp, từ góc độ chiến sĩ mà nói, hắn dĩ nhiên hi vọng Địch Áo có thể lưu lại kề vai chiến đấu với mình. Như vậy cũng có nghĩa sẽ gia tăng tỷ lệ sống sót cho tiểu đội của hắn, hoặc có thể nói là sống lâu hơn một chút. Nhưng ở một phương diện khác, Khoa Lỗ Tư lại thật lòng muốn Địch Áo rời đi, bởi vì tiềm lực của Địch Áo thật sự là kinh người, còn có Lao Lạp nữa, hai người này đều còn rất trẻ tuổi nhưng thực lực biểu hiện ra làm cho người khác khó thể tin tưởng. Chỉ cần đợi thêm một đoạn thời gian, hai người này sẽ có không gian phát triển rất lớn, nếu chết đi ở chỗ này không tránh khỏi quá đáng tiếc.

Nhưng Địch Áo hết lần này tới lần khác lại lựa chọn như vậy, Khoa Lỗ Tư biết Địch Áo không phải là một một dễ bị thuyết người, trong lòng ngoại trừ vui mừng lại có thêm mấy phần tiếc hận. Nhưng đã nói đến nước này, hắn không có cách nào nói thêm gì nữa.

Ở trong lều lớn, Thi Lạc Tư nhìn chằm chằm bản đồ bố trí binh lực trước mặt, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn về phía sĩ quan phụ tá: "Đã xác định vị trí tiểu đoàn 8 rõ ràng, nói cho bọn họ biết phải thủ vững ở nơi đó. Nếu không có mệnh lệnh của ta không được phép tự tiện hành động "

Sĩ quan phụ tá nghi ngờ đi ra khỏi lều lớn, quân đoàn trưởng đại nhân hôm nay là thế nào? Bỗng nhiên cảm thấy hứng thú đối với tiểu đoàn 8. Phải biết rằng đây là chuyện trước chưa từng có, Liệt Diễm quân đoàn cho tới bây giờ không có tiền lệ làm trái mệnh lệnh Thi Lạc Tư, chỉ là an bài đơn giản mà thôi, có cần thiết phải đối chiếu đi đối chiếu lại nhiều lần như vậy không?

Trong lều lớn, ánh mắt Thi Lạc Tư nhìn kỹ ký hiệu của tiểu đoàn 8, trong lòng khe khẽ thở dài, tiểu tổ tông này ngàn vạn lần đừng có chọc phiền toái tới cho mình là tốt lắm rồi.

Mà Lôi Mông ở tiểu đoàn 8 hiển nhiên không biết chuyện ở trong soái doanh, hắn đang nhíu mày lông nhìn một gã võ sĩ trung niên đứng cách đó không xa: "Ta không nghe lầm chứ? Lần này tiểu đoàn chúng ta vẫn ở tại chỗ đợi lệnh?"

Gã võ sĩ trung niên "phù" một tiếng, nhổ ra cọng cỏ trong miệng, tiện tay nhổ một cọng cỏ khác đưa vào miệng, bộ dạng bất cần đời nói: "Phía trên đúng là nói như vậy, ta có biện pháp gì đây?"

"Đi tìm quân đoàn trưởng Thi Lạc Tư." Lôi Mông cực kỳ nóng nảy, hắn tự nhiên nghe nói Địch Áo và Lao Lạp tạo ra chiến tích huy hoàng, trong lòng đã sớm nóng lòng muốn thử rồi. Muốn gầy dựng một phen chiến công ở trên chiến trường trước giờ vẫn luôn là mục tiêu của hắn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, kể từ khi Lôi Mông đi tới tiểu đoàn 8, chỉ được tham dự mấy lần chiến đấu quy mô nhỏ. Nói cho đúng là truy kích bại binh của địch nhân, mấy cái tên mặt mày xám xịt chỉ biết cắm đầu chạy trốn làm gì được Lôi Mông nhìn vào trong mắt. Cái hắn cần là chiến đấu khi hai bên thực lực ngang nhau, đối thủ như vậy mới có thể kích khởi chiến ý trong lòng hắn.

Nhưng lần này Liệt Diễm quân đoàn rõ ràng bắt đầu có động tác lớn, Lôi Mông ở tiểu đoàn 8 lại bị bài xích ra bên ngoài, hắn không có lập tức nổi giận đã là khống chế tâm tình tốt lắm rồi.

"Ta không đi." GÃ võ sĩ trung niên lắc đầu lia lịa: "Để ta đi chất vấn mệnh lệnh của Thi Lạc Tư đại nhân? Còn không bằng ngươi trực tiếp giết ta đi cho gọn gàng, muốn đi tự ngươi đi là được."

"Ta đi một mình." Lôi Mông lập tức đứng lên, nhưng đi không được bao xa liền dừng bước. Lúc này hắn mới nhớ tới lúc ban đầu nhìn thấy Thi Lạc Tư đã có cảm giác đối phương hơi quen mắt, tựa hồ đã gặp nhau ở nơi nào thì phải? Nhưng lúc ấy vẻ mặt Thi Lạc Tư không có bất kỳ chỗ nào khác thường, Lôi Mông không có đặt ở trong lòng, hiện tại hồi tưởng lại có phải là Thi Lạc Tư đã nhận ra mình rồi không? Cho nên mới an bài như thế.

Lôi Mông nhất thời nhục chí, nếu quả thật là như vậy, cho dù tìm được Thi Lạc Tư cũng không thể nào thay đổi quyết định của đối phương được.

Liên tục hai ngày không có xuất hiện tình trạng gì khác thường, Nguyệt Ảnh đế quốc vẫn phát động công kích nhỏ giọt giống như ngày thường, cái gọi là "nhỏ giọt" là vì không còn xuất hiện tình huống đẩy mạnh lên tiền tuyến nữa. Thực lực các tiểu đoàn cao thấp không bằng nhau, tốc độ tiến công hiển nhiên cũng khác nhau, vì thế các sĩ quan chỉ huy phải nắm giữ tình hình thực tế của đối thủ rồi mới có thể cho ra quyết định tương ứng, tùy tình huống mà định liệu.

Thế nhưng, là vì Nguyệt Ảnh đế quốc tấn công quá bình thường ngược lại làm cho cái mùi âm mưu càng thêm nồng nặc. Ngay cả lão binh đi ra chiến trường cũng phát hiện tình hình không ổn, hai quân giao chiến không có gì khác là tập trung ưu thế binh lực rồi từ từ vây giết tiêu hao sinh lực địch nhân. Từ trước tới nay song phương đánh nhau ngang tài cân sức, nói tóm lại không có ai chiếm được tiện nghi.

Mà hai ngày gần đây Nguyệt Ảnh đế quốc bỗng nhiên hành động mờ ám hơn rất nhiều. Không phải nói bọn họ công kích không đủ mãnh liệt, mà là thiếu hụt sự linh hoạt trong chiến đấu, thay vì nói là tiến công, còn không bằng gọi là thử dò xét thì đúng hơn.

Ngày thứ ba, từ ngoài mặt nhìn không có bất kỳ chỗ nào khác với trước đó, đội ngũ hai bên từ từ tập trung vào giữa chiến trường, sau đó tụ lại chung một chỗ, cho đến khi một phương chủ động lùi về sau. Chiến đấu như vậy không cần phải nhức đầu suy nghĩ làm gì, nhưng đó là thủ đoạn tốt nhất để tiêu hao sinh lực địch nhân, cũng là phương thức trực tiếp nhất.

Thế nhưng theo thời gian trôi qua, Địch Áo phát hiện ngày hôm nay phe đối thủ tấn công lộ vẻ cực kỳ kiên quyết, có thể nói là tre già măng mọc, không chết không lùi. Khoa Lỗ Tư đứng ở bên cạnh cũng đã nhận ra đầu mối, lập tức phát mệnh lệnh để cho các chiến sĩ không được liều lĩnh, trong lúc ngăn cản Nguyệt Ảnh đế quốc tiến công, đồng thời phải tận lực giữ vững thực lực. Bởi vì chiến đấu kế tiếp rất có thể sẽ càng thêm kịch liệt.

Quả nhiên thời gian qua không lâu lắm, thế cục trên chiến trường đã xuất hiện biến hóa, một vài cường giả ẩn trong đám võ sĩ bình thường bắt đầu xuất thủ. Nếu như là chiến đấu một chọi một tự nhiên có thể đoán được thực lực đại khái của đối thủ, nhưng trên chiến trường bí kỹ bay đầy trời thế này rất khó lòng cho ra suy đoán chính xác. Trước người sau người, trên đầu dưới chân đều là nguyên lực dao dộng hỗn loạn, căn bản không thể nào bảo đảm đối phương sử dụng chủng loại bí kỹ nào để tiến hành công kích. Trước một giây có thể là một võ sĩ bình thường sử dụng Phong Nhận công kích, nhưng sau một giây rất có thể là tên đó bỗng nhiên thả ra Phong Dực xông tới đánh cho ngươi một kích trí mạng.

Đối mặt tiểu đội 16 của Địch Áo là tiểu đoàn 11 của Nguyệt Ảnh đế quốc, bên kia có hai gã Võ Tôn, đó là Nguyệt Ảnh đế quốc bố trí tiêu chuẩn, hai gã Võ Tôn chống lại tổ hợp Địch Áo và Lao Lạp, cộng thêm Khoa Lỗ Tư hiển nhiên không chiếm được một chút ưu thế. Nhưng mấy người Địch Áo muốn đánh chết đối phương cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thực lực Địch Áo có mạnh hơn nữa cũng không thể nào xông vào giết chết thủ lĩnh đối phương trong vòng vây nhiều Cực Hạn võ sĩ như vậy.

Khi hai bên lâm vào giai đoạn giằng co, Hỏa hệ Võ Tôn của đối phương bỗng nhiên chạy ra khỏi chiến trận, hai tay huy vũ phóng ra làn sóng lửa cực nóng, tất cả võ sĩ che chắn trước mặt hắn đều bị đánh bay ra ngoài, sau đó ngọn lửa nhanh chóng cuốn tới Địch Áo.

Thân hình Địch Áo chợt lóe lách sang một bên né tránh, mới vừa định tiến hành phản kích chợt phát hiện trong quân trận phe đối diện có một người làm ra tư thế rất cổ quái. Những người khác đang ra sức đánh giết rung trời lở đất, nhưng mà người này đứng ở xa xa chỉ một ngón tay về phía Địch Áo.

Trái tim Địch Áo giật mạnh một cái trật nhịp, không cần suy nghĩ gì nữa, lập tức thu hồi động tác, vốn thân hình đang vọt tới trước đổi lướt ngược về sau. Đáng tiếc là đã chậm, một tầng lực lượng vô hình đã bao vây hắn vào trong, Địch Áo cảm thấy không khí bốn phía sềnh sệch như keo dán, căn bản sử không thể sử dụng khí lực nhúc nhích.

Không Gian Nhược Thủy của Thủy hệ Võ Tôn.

Tên Hỏa hệ Võ Tôn vừa lao ra liền nhe răng cười, giơ tay phóng ra ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ cuốn tới Địch Áo. Còn hai gã Võ Tôn khác từ trong đám người chạy ra, đồng loạt nhằm phương hướng vị trí Địch Áo đang đứng. Đồng thời ở trong quân trận còn có một thân ảnh xông thẳng lên bầu trời, một luồng thanh mang cực lớn từ trên không trung tà tà hạ xuống, mục tiêu khóa chặt thân thể Địch Áo.

Tính cả Thủy hệ Võ Tôn xuất thủ giam cầm Địch Áo, phe đối diện vì vây giết Địch Áo thế mà xuất động năm vị cường giả Võ Tôn.

Lúc này Khoa Lỗ Tư quá sợ hãi, vừa lớn tiếng ra lệnh cho thủ hạ trợ giúp Địch Áo, vừa nhanh chóng bày ra mấy đạo Ám Diễm cố gắng ngăn cản hai gã Võ Tôn khác tiếp cận Địch Áo. Nhưng sau khi đạt đến cấp bậc Võ Tôn đã rất khó bị Ám Diễm xúc phạm, Ám Diễm có lực sát thương quả thật cường đại, nhưng khuyết điểm cũng đồng dạng rõ ràng. Đối phương chỉ cần sử dụng một vài bí kỹ cấp thấp mở đường là có thể nhìn thấy vị trí Ám Diễm.

Khoa Lỗ Tư dĩ nhiên không ngây thơ cho rằng làm như vậy có thể ngăn cản đối phương. Trong tay hắn ngay lập tức bộc phát ra hỏa diễm chói mắt, một con Viêm Long thật to cuốn theo sóng lửa ngập trời đánh tới hai gã Võ Tôn.

Hai gã Võ Tôn kia hiển nhiên đã sớm dự đoán được cục diện sẽ biến thành như thế, một người trong đó không nóng không vội tiếp tục vọt tới trước, còn một người khác dừng lại chịu trách nhiệm ngăn cản Khoa Lỗ Tư công kích. Mặc dù giai vị của hắn yếu hơn Khoa Lỗ Tư, nhưng vẫn có thể cuốn lấy Khoa Lỗ Tư một đoạn thời gian ngắn, không cho rảnh thời gian chạy đi cứu viện Địch Áo.

Cứ như vậy, Địch Áo sắp sửa đối mặt là bốn gã cường giả Võ Tôn.

Đám chiến sĩ ở gần đó ý thức được sự tình nghiêm trọng, vội vàng rống giận nhào tới. Vốn thực lực bọn họ chỉ là Cực Hạn võ sĩ, vì thế những người có thể nhào tới gần đều bị sóng lửa đầy trời đánh bay ra ngoài.

Gã Thủy hệ võ sĩ thả ra Không Gian Nhược Thủy liên tục phất tay dựng đứng mấy bức tường băng phía sau lưng Địch Áo. Cường giả Võ Tôn thả ra tường băng không phải là thứ dễ dàng phá vỡ, trong lúc nhất thời dùng để ngăn cản chiến sĩ từ trong quân trận lao ra cứu viện Địch Áo rất hữu hiệu.

Phá Không Trảm và Chân Hồng Chi Vũ đánh mạnh vào người Địch Áo, nguyên lực chiến giáp nhất thời ảm đạm xuống rất nhanh. Bởi vì Không Gian Nhược Thủy giam cầm nên Địch Áo không thể nào giảm bớt xung lực, khí huyết trong lồng ngực sôi trào một mảnh, tình hình nguy cấp tới cực điểm.

Công kích nhằm vào Địch Áo đến đây vẫn chưa chấm dứt, vào lúc này gã Phong hệ Võ Tôn đã bay đến bầu trời trên đầu Địch Áo. Hai tay cùng vung lên phóng ra hai đạo thanh mang nhanh chóng lao tới Địch Áo đang đứng cứng ngắc tại chỗ.

Thời gian Không Gian Nhược Thủy tồn tại cũng không lâu, nhưng đối với Phong hệ Võ Tôn với năng lực phòng ngự yếu nhất đã đủ tạo thành sơ hở trí mạng. Mặc dù Địch Áo đã thả ra Cụ Phong kết giới nhưng nguyên lực chiến giáp đã ảm đảm đi nên rất khó lòng ngăn cản ba tên cường giả Võ Tôn liên thủ công kích. Đối phương hiển nhiên là đã có dự mưu từ sớm, Thủy hệ Võ Tôn chịu trách nhiệm giam cầm Địch Áo và ngăn cản những người khác xuất thủ cứu viện. Một tên trong nhóm chịu trách nhiệm cuốn lấy Khoa Lỗ Tư, những người khác dốc toàn lực đối phó Địch Áo.

Lao Lạp ở cách đó không xa phát hiện tình hình nơi này lập tức chạy nhanh trở lại, tốc độ cực nhanh làm cho thân thể nàng hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ, nơi nàng đi qua phàm là võ sĩ cản ở trước mặt đều bị đụng văng khỏi mặt đất. Giờ phút này Lao Lạp đã không còn rảnh phân biệt địch ta nữa rồi, nàng chỉ biết là mình phải chạy tới bên cạnh Địch Áo trong đoạn thời gian ngắn nhất.

Chẳng qua là thời gian chốc lát, Lao Lạp đã vọt tới vị trí cách Địch Áo vài chục thước, hai gã Hỏa hệ Võ Tôn đang công kích Địch Áo bỗng nhiên đồng thời thay đổi phương hướng công kích, ngọn lửa trong tay đan vào nhau tạo thành một tấm lưới lửa che trời lấp đất nghênh đón Lao Lạp đang lao tới nhanh như gió. Gã Phong hệ Võ Tôn ở giữa không trung cũng nhanh chóng lướt xuống đất, đưa tay nhắm ngay Lao Lạp. Thân hình Lao Lạp đang nhanh chóng vọt tới trước chợt ngừng lại.

"Chân Không kết giới."

Tại sao đối phương phối hợp ăn ý tới mức này, trong mắt Địch Áo nhất thời bốc lên lửa giận, mục tiêu của đối phương dĩ nhiên là Lao Lạp.

Mắt thấy tấm lưới lửa cách Lao Lạp càng lúc càng gần, Miêu Tử theo sát phía sau Lao Lạp gầm thét một tiếng vọt tới trước mặt Lao Lạp. Tên người nó rực sáng một tầng màn hào quang màu trắng bao phủ Lao Lạp vào trong.

Vô số ngọn lửa đánh lên phía trên màn hào quang làm vảy ra hàng loạt tia lửa đỏ rực, luồng sáng trên người Miêu Tử bắt đầu run rẩy kịch liệt. Hai gã Hỏa hệ Võ Tôn cũng biến sắc, vốn hai người liên thủ đánh một kích là có thể dễ dàng hủy diệt màn hào quang hộ thân của Miêu Tử, nhưng không ngờ năng lực phòng thủ của nó lại cường hãn tới mức này, đây rốt cuộc là yêu thú gì? Thiên phú kỹ năng làm sao có thể cường hãn đến trình độ như vậy chứ?

Nhưng lần này kế hoạch vây giết Lao Lạp đã dự mưu từ lâu, mấy người đã sớm bố trí mấy phương án tốt. Mắt thấy trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào công phá Miêu Tử phòng ngự, gã Phong hệ Võ Tôn bay ra sau lưng Lao Lạp, chặt đứt đường lui của nàng. Còn gã Thủy hệ Võ Tôn ở phía sau quân trận cũng vọt ra, mục tiêu của hắn là Địch Áo, chỉ cần hắn có thể cuốn lấy Địch Áo chốc lát, màn hào quang hộ thân của Miêu Tử nhất định sẽ bị công phá.

Địch Áo trong lúc nhất thời nóng lòng như lửa đốt, màn hào quang trên người Miêu Tử mặc dù cường hãn nhưng tuyệt đối không chịu được quá lâu. Mắt thấy Thủy hệ Võ Tôn của đối phương đang nhanh chóng tiến tới gần, nếu như không thể tránh thoát Không Gian Nhược Thủy trói buộc, Lao Lạp hiển nhiên sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.

Tốc độ gã Thủy hệ Võ Tôn mặc dù không sánh kịp Địch Áo, nhưng đối phương quyết tâm quấn lấy Địch Áo sẽ làm cho hắn hao phí một chút thời gian, mà thứ Địch Áo đang thiếu nhất bây giờ chính là thời gian.

Thi Lạc Tư đứng ở trên một gò núi phía xa xa quan sát toàn cảnh chiến trường, mấy người bên cạnh cũng y như thế. Nhưng vừa nhìn qua bọn họ thậm chí còn tập trung hơn cả Thi Lạc Tư.

"Này…" Thi Lạc Tư dời ánh mắt từ trên chiến trường trở lại, nhìn về phía Cổ Lạp Gia Tư ở bên cạnh: "Các ngươi đứng ở chỗ này đều nhìn rõ ràng rồi?"

Cổ Lạp Gia Tư không thèm để ý Thi Lạc Tư, chỉ quay đầu nhìn sang Á Nhĩ Duy Tư: "Ngươi bảo trì bình thản đủ tốt nha!"

Gương mặt ngăm đen của Á Nhĩ Duy Tư lộ ra nụ cười hiếm có: "Tình huống đơn giản này không thể làm khó hắn."

Bình luận





Chi tiết truyện