chương 253/ 624

Dĩ nhiên Địch Áo không nhận ra điểm này có khi lại là chuyện tốt, may là hắn không có cảm giác, nếu không tâm thần hắn sẽ chấn động không thể nào giữ vững tâm cảnh bình thản nổi.

Bên kia hồ nước, đầu Ca Đốn ướp nhẹp mồ hôi từ từ mở mắt ra, vội vã co chân phóng thẳng xuống núi, giờ phút này hắn có cảm xúc mãnh liệt muốn ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét để phát tiết cơn phiền muộn, ức chế ở trong lòng. Nhưng lại sợ quấy rầy những người khác, cho nên cố gắng chạy ra thật xa, thế nhưng trong quá trình chạy đi, Ca Đốn phát hiện tiếng bước chân của mình có thể tiêu trừ tâm tình đang dậy sóng, vì thế hắn từ từ chạy chậm lại, đến lúc này Ca Đốn mới phát giác trên người mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Ca Đốn thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía hồ nước, nhớ lại tình cảnh vừa rồi không nhịn được rùn mình một cái, hiện tại hắn rốt cuộc tin tưởng nơi này chính là địa điểm tu luyện tuyệt hảo. Bởi vì ngồi ở nơi đó, Ca Đốn có thể toàn tâm toàn ý cảm thụ thế giới tĩnh lặng, phát hiện nguyên lực từ bốn phương tám hướng vọt tới, sau đó mơ hồ cảm nhận được điềm báo Chính Luân đột phá. Ca Đốn đã chờ thời khắc này quá lâu rồi, vì thế khó tránh khỏi kích động dẫn đến phân thần, trong một cái chớp mắt đó, nguồn cảm giác kỳ diệu kia nhanh chóng biến mất, mặc cho Ca Đốn cố gắng thế nào cũng không tìm lại được.

Ca Đốn đã bị vây giai đoạn Quang Mang võ sĩ đỉnh phong rất lâu, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể trở thành Cực Hạn võ sĩ. Đến khi đó, hết thảy mọi chuyện sẽ không thành vấn đề đối với hắn, cho dù không tính đến số mảnh vỡ tinh thần cực phẩm ở trong trang viên, chỉ cần quay trở lại Thiên Không Thành, hắn tuyệt đối không cần phải lo lắng phương diện tài nguyên.

Đáng tiếc là chỉ còn kém một điểm nhỏ nữa, Ca Đốn nắm chặc hai đấm, do dự suy nghĩ có nên lại thử một lần, nhưng hắn phát hiện ra vấn đề rất nhanh, bởi vì giờ phút này thể lực của hắn đã tiêu hao gần như cạn kiệt. Nếu Ca Đốn liều mạng tu luyện, lấy tính tình hắn vốn không trầm ổn rất có thể bị tẩu hỏa nhập ma, nguyên lực cắn ngược. Trong hoàn cảnh yên tĩnh tới cực điểm, có thể kiên trì thời gian dài như thế đã là đáng quý rồi, may là Ca Đốn sáng suốt lựa chọn từ bỏ, nếu không, chỉ cần tiếp tục thêm một lúc chính bản thân hắn sẽ bị thương tổn.

Thánh Đế Tư học viện có rất nhiều ví dụ loại này, có vài người sốt ruột lên cấp, bất chấp tình huống nguy hiểm cố gắng chống đỡ kéo dài thời gian. Kết quả là nhẹ thì phun máu té xỉu, nặng thì tinh thần thất thường biến thành kẻ điên.

Người thứ hai kiên trì không nổi chính là Lôi Mông, tính cách của hắn trầm ổn hơn Ca Đốn một chút, hơn nữa Lôi Mông chỉ là Quang Mang võ sĩ cấp chín, tâm tình không có khẩn cấp như Ca Đốn, cho nên khi hắn cảm giác mình không nhịn được nữa liền dứt khoát bỏ qua.

Rón rén đi đến bên cạnh Ca Đốn, Lôi Mông giảm thấp thanh âm hỏi: "Ta kiên trì thời gian bao lâu?"

Thật ra vị trí hai người bọn họ cách mấy người Địch Áo rất xa, cho dù nói lớn tiếng cũng không sao cả, nhưng vừa trải qua cảm giác yên tĩnh tận cùng kia, hai người đều không tự chủ giảm thanh âm đến mức thấp nhất, tựa hồ sợ quấy rầy không khí yên lặng ở nơi này.

Ca Đốn ngẩng đầu nhìn lên trời, khuôn mặt lộ vẻ mất mác, lẩm bẩm: "Ngươi và ta chỉ chịu được hơn nửa canh giờ."

"Còn chưa tới một giờ? Làm sao có thể?" Lôi Mông thấp giọng nói gấp: "Vì sao ta cảm giác mình đã ngồi rất lâu, gần như là cả ngày vậy."

Trong lúc nói chuyện, Lôi Mông cũng ngẩng đầu quan sát sắc trời, sau đó biết điều ngậm miệng lại, bởi vì hắn nhận ra Ca Đốn không hề nói giỡn, trước khi tu luyện hắn từng lưu ý một đám mây khá lớn, mặc dù hiện tại nó đã dịch chuyển một đoạn nhưng nhiêu đó đã nói rõ hết thảy rồi.

Trầm mặc hồi sau, Lôi Mông dời ánh mắt tới vị trí Địch Áo, nhẹ giọng nói: "Nếu như nói ta và ngươi lần đầu tiên chỉ kiên trì được nửa giờ, Địch Áo lại có thể kiên trì trong hoàn cảnh như vậy hai giờ?"

Ca Đốn lắc đầu thở dài nói: "Những chuyện tên kia làm cho chúng ta kinh ngạc còn ít sao? Nếu chính hắn nói là hai giờ, sợ rằng kết quả không chỉ nhiêu đó."

Lôi Mông suy nghĩ một lát thì thấy lời Ca Đốn nói tựa hồ có đạo lý, dù sao Địch Áo cũng là tên quái vật biến thái, cộng thêm chuyện lần này xem như là biến thái hơn một chút mà thôi, bản thân hắn không cần thiết ngạc nhiên làm gì.

Điểm buồn bực nhất chính là bọn họ vừa mới đánh cuộc với Địch Áo, bây giờ nhìn lại thì trận đánh cuộc này coi như thua chắc rồi.

Mặc dù thể lực Lôi Mông không có tiêu hao nghiêm trọng như Ca Đốn, nhưng kiên trì nửa canh giờ đã mỏi mệt không chịu nổi, hiện tại bọn họ đành phải chờ Địch Áo chấm dứt tu luyện rồi cùng nhau trở về. Ngay lúc định tìm một chỗ chờ đợi thì Lôi Mông mới phát hiện y phục Ca Đốn thế nhưng đã ướt đẫm.

"Không cần phải liều mạng như vậy chứ? Không phải Y Toa Bối Nhĩ đã nói gắng gượng chống đỡ sẽ gặp nguy hiểm hả?"

Ca Đốn cười khổ nói: "Ngươi cho rằng ta không nhớ à? Thiếu chút xíu nữa ta có thể lên cấp rồi, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có cam tâm tình nguyện dừng lại không?"

"Sắp sửa lên cấp rồi?" Lôi Mông vui mừng hỏi, hắn thật sự cao hứng dùm cho Ca Đốn, nhưng sau một chốc, Lôi Mông lập tức ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, sắc mặt biến thành rất khó coi: "Mụ nội ngươi, hai người các ngươi, khốn kiếp !"

"Ta thì sao?" Ca Đốn không hiểu được vấn đề, tên này không chúc mừng còn chưa tính, tự nhiên nổi điên làm gì chứ?

"Trước giờ ta vẫn không hiểu tại sao ngươi cứ liều mạng như vậy, thì ra là dự định tranh giành vị trí thủ tịch đội viên của ta!" Lôi Mông liếc mắt về phía Ca Đốn, ý tứ trong ánh mắt quá rõ ràng, "ta rất là khinh bỉ ngươi."

Ca Đốn cảm thấy buồn cười, còn tưởng rằng là chuyện gì to tát. Trên thực tế, Ca Đốn không bao giờ nghĩ tới tranh giành cái chức thủ tịch đội viên, thế nhưng giờ phút này dùng để đả kích Lôi Mông lại là lựa chọn không tồi.

Ca Đốn cười cười đắc ý: "Hình như từ trước tới nay cấp bậc của ta vẫn cao hơn thì phải, tại sao lại nói là tranh giành được? Vị trí này vốn thuộc về ta mà."

"Hừ hừ." Lôi Mông cười lạnh mấy tiếng: "Chờ coi đi, không nhất định nhà người sẽ trở thành Cực Hạn võ sĩ trước."

Ca Đốn nhún nhún vai bất cần, mặc dù không nói một lời, nhưng điệu bộ cho thấy đã nắm hết thảy trong lòng bàn tay rồi, vẻ mặt thong dong kia rơi vào trong mắt Lôi Mông lại càng đáng giận, hắn thật sự muốn lật úp cái tên trước mặt xuống đất, rồi đạp cho mấy cái.

Theo thời gian trôi qua, Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ cũng lần lượt rời khỏi bờ hồ, mọi người ngồi chung một chỗ yên lặng nhìn về phía thân ảnh Địch Áo. Vài canh giờ đã trôi qua, Địch Áo vẫn ngồi im như cũ, trong lòng mỗi người đang suy đoán Địch Áo sẽ mang đến cho bọn họ vui mừng gì nữa đây?

Giờ phút này Địch Áo căn bản không cảm giác được thời gian trôi qua, cũng không nhận ra ánh mắt mọi người đang tập trung vào mình, hắn thủy chung vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Lúc này tiếng sấm cuồn cuộn không còn quấy nhiễu Địch Áo nữa, ngược lại còn làm cho Địch Áo sinh ra cảm giác vui sướng, hình như tiếng sấm đã biến thành một phần trong thân thể hắn, cả hai có sự tương liên chặt chẽ với nhau.

Theo từng tiếng nổ trầm muộn, Phong nguyên lực tự do trên không trung cùng nhau rời khỏi không khí trói buộc, tiến nhập vào thân thể Địch Áo. Hắn có thể cảm giác rõ ràng Căn Luân đang từ từ lớn mạnh lên, mặc dù theo lý thuyết loại biến hóa này cực kỳ bé nhỏ, không thể nào nhận ra được, nhưng không biết tại sao nhập định ở trong thế giới yên tĩnh này, cảm giác của Địch Áo tốt hơn gấp mấy lần, hoàn toàn có thể cảm nhận được mỗi một tia biến hóa ở trong thể nội.

Nếu như Ngõa Tây Lý ở chỗ này, hắn sẽ nói cho Địch Áo biết nhận thức cường đại này là hiếm có đến mức nào, chỉ sợ chỉ lướt qua như phù dung sớm nở tối tàn nhưng sẽ lưu lại cho Địch Áo ích lợi không nhỏ.

Địch Áo tự nhiên không biết những điều này, bây giờ hắn quan tâm nhất là Căn Luân của mình. Mặc dù chưa bao giờ trải qua tình hình như vậy, nhưng Địch Áo theo bản năng cố gắng nắm bắt cơ hội lần này, kéo giãn thời gian ra thật dài, hắn có dự cảm lần này mình kiên trì càng lâu sẽ nhận được lợi ích càng lớn.

Nếu có người quan sát Địch Áo ở cự ly gần sẽ kinh ngạc phát hiện tần số Địch Áo hô hấp đã phát sinh biến hóa, thời gian mỗi một lần hít thở cách nhau rất xa. Nếu không phải lồng ngực Địch Áo vẫn còn phập phồng nhè nhẹ, có lẽ mọi người sẽ cho rằng hắn đã chết rồi.

Ở thế giới trước kia của Địch Áo có một loại phương thức hô hấp cổ quái gọi là Quy Tức. Một số người cho rằng con rùa đen sở dĩ trường thọ có liên quan trực tiếp đến phương thức hô hấp của chúng nó. Nghe nói những võ giả tu luyện nội công tới cảnh giới cao thâm sẽ có thể nắm giữ bí pháp này.

Vô tình trùng hợp ở trong Thần Điển mà Địch Áo ghi nhớ cũng có miêu tả đơn giản về phương thức hô hấp này, nhưng chỉ nói đơn giản sơ lược mà thôi. Đám người biên soạn Thần Điển không nghĩ là thứ này có bao nhiêu tác dụng, sau khi tấn cấp lên Võ Tôn là có thể khống chế tiết tấu hô hấp rồi. Sở dĩ ghi chép lại là bởi vì có một số ít người kiên trì với ý nghĩa phương thức hô hấp này là chính xác và hữu ích cho việc tu luyện

Điều này cho thấy thái độ và nhận thức giữa những người biên soạn Thần Điển cũng không hoàn toàn đồng nhất. Mặc dù đại đa số mọi người ôm tâm thái hoài nghi nhưng bọn hắn vẫn trung thực ghi chép lại tất cả cảm thụ của mình.

Thật đáng tiếc, bởi vì Địch Áo quá mức tập trung vào Căn Luân biến hóa, căn bản không có phát hiện tần số hô hấp của mình phát sinh biến hóa, chuyện này không có quan hệ gì tới cảm nhận, hô hấp là bản năng, giống như là nháy mắt, ai lại quan tâm bản thân nháy mắt bao nhiêu lần, hoặc là cách bao lâu mới nháy mắt một lần?

Theo Phong nguyên lực không ngừng rót vào, Căn Luân của Địch Áo tản mát ra quang mang nhu hòa, đúng lúc này dòng xoáy nguyên lực tồn tại độc lập với cơ thể Địch Áo cũng phát sinh biến hóa, bên trong đó lóe lên từng tia điện quang, sau đó một chuyện làm cho Địch Áo không ngờ được xảy ra, Căn Luân bắt đầu hấp thu nguyên lực từ trong dòng xoáy đó.

Đây quả thực là một chuyện không thể tin nổi, trước kia Địch Áo không bao giờ dám vội vã hấp thu nguyên lực từ dòng xoáy này, luôn luôn duy trì tinh thần tập trung cao độ, chỉ sợ xuất hiện sai lầm sẽ dẫn đến hậu quả bị kịch. Nói cách khác, chỉ khi nào tĩnh tâm tu luyện, Địch Áo mới có thể hấp thu dòng xoáy nguyên lực.

Bây giờ ở giữa dòng xoáy và Căn Luân phảng phất như xuất hiện một cây cầu nối vô hình, dưới tình huống Địch Áo không làm gì cũng liên tục thu hút nguyên lực từ dòng xoáy ra ngoài, dung nhập vào trong Căn Luân. Nếu như tình hình như vậy vẫn có thể kéo dài, tin tưởng rằng không qua bao lâu, Địch Áo sẽ có thể chiếm lấy toàn bộ nguyên lực ở trong dòng xoáy.

Trong lúc vui mừng hớn hở, tâm tình Địch Áo khó tránh khỏi kích động, không phải là định lực Địch Áo không đủ, mà là vì Ngõa Tây Lý miêu tả chuyện này quá mỹ diệu. Ngõa Tây Lý từng nói qua, nếu như có một ngày ngươi hoàn toàn nắm giữ lực lượng dòng xoáy nguyên lực, vậy thì cũng có ý nghĩa ngươi đã bước một chân vào lĩnh vực Thánh Vũ Sĩ.

"Ầm !"

Trong nháy mắt Địch Áo tâm thần kích động thế giới yên tĩnh lập tức bể nát, tiếng sấm trở nên dồn dập. Địch Áo cảm thấy trong đầu quay cuồng choáng váng, khí huyết trong lồng ngực bất chợt dâng trào, cảm giác khó chịu đập thẳng vào não hắn. Địch Áo biết mình không thể nào giữ vững tâm cảnh bình thản nữa, tiếp tục chống đỡ cũng không làm nên chuyện, vì thế hắn chậm rãi thu liễm tinh thần từ trong Căn Luân lui ra ngoài, từ từ mở mắt.

Thánh Đế Tư hồ trước mặt vẫn trơn nhẵn như gương, bốn phía yên tĩnh vô cùng, trong lòng Địch Áo lại trào lên sóng biển ngập trời, bởi vì hắn phát hiện ra nếu Căn Luân có thể tự động hấp thu nguyên lực từ trong dòng xoáy, như vậy nó có thể hấp thu nguyên lực từ trong thiên nhiên rộng lớn hay không? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Khống chế có ý thức hoàn toàn khác với tự phát, nếu như đang ngủ cũng có thể tu luyện, sợ rằng hiện tại Võ Tôn đã tràn ngập đại lục rồi, chuyện này tương đương với tính mạng con người được kéo dài gấp đôi.

Dĩ nhiên Địch Áo chỉ mơ hồ ý thức được có thể tồn tại khả năng này, ngay cả Thần Điển cũng không ghi lại cho thấy tình huống như thế chưa từng xuất hiện ở trên đại lục.

Địch Áo vội vã đứng lên, hắn muốn nói tin tức này cho Ngõa Tây Lý biết, trước kho cơ thể có dòng xoáy nguyên lực, Căn Luân của hắn chưa từng phát sinh biến hóa như thế này. Có lẽ tác dụng của dòng xoáy nguyên lực không giống như Ngõa Tây Lý nghĩ, mà còn có ý nghĩa sâu xa hơn nữa.

"Mau nhìn, Địch Áo đã tỉnh lại rồi." Tác Phỉ Á vui mừng hô lên, lập tức đứng dậy chạy tới bên hồ.

Ca Đốn và Lôi Mông chờ đợi sớm ngán đến chết rồi, lúc này cả hai đang tựa lưng vào vách đá ngủ gà ngủ gật, nghe thấy Tác Phỉ Á nói liền ngẩng đầu nhìn tới. Quả nhiên là Địch Áo đang chạy về phía này, bao gồm cả Y Toa Bối Nhĩ, tất cả mọi người đồng thời thở dài một hơi cảm thán. Địch Áo kiên trì quá dài rồi, mấy người bọn họ từ lúc bắt đầu là kinh ngạc, hâm mộ, sau đó chuyển biến thành lo lắng. Nếu qua thêm vài giờ nữa mà Địch Áo vẫn không nhúc nhích, sợ rằng mấy người sẽ cho rằng Địch Áo đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trực tiếp xông tới cứu viện rồi.

Ca Đốn ngẩng đầu nhìn lên sắc trời, dùng ánh mắt phức tạp nhìn sang Lôi Mông ở bên cạnh: "Ngươi nói lần này hắn có thể lên cấp nữa không?"

"Lên cấp thì lên cấp." Lôi Mông cũng chết lặng ngây người, Địch Áo mang đến cho bọn hắn quá nhiều kinh ngạc rồi. Cho nên trong quãng thời gian này Lôi Mông phải liên tục than thở ông trời bất công, nhưng càng về sau hắn càng quen với cảm giác này, khả năng chịu đựng cũng lớn hơn, không phải là lên cấp hay sao? Chỉ cần Địch Áo chưa nói đã trở thành Võ Tôn, vậy thì hắn không cần phải ngạc nhiên.

"Chẳng lẽ một đạo sư ưu tú lại có thể tạo ra tác dụng lớn như vậy?" Ca Đốn xoa cằm lẩm bẩm.

Lôi Mông trợn mắt nhìn sang Ca Đốn: "Đừng có u mê, quên thời điểm chúng ta mới vừa thấy Địch Áo rồi sao? Khi đó hắn chỉ là một Giác tỉnh giả, hơn nữa Ngõa Tây Lý tiên sinh cũng không có ở bên cạnh hắn, hắn dùng thời gian bao lâu để đạt tới Thiên Phú võ sĩ? Sau đó đoạn đường từ Đôi Tháp trấn Thánh Đế Tư thành, trong quãng thời gian ngắn đó hắn đề thăng mấy giai? Nhiêu đó đã làm cho ngươi rõ ràng chưa?"

Trong lòng Ca Đốn chợt động, quay đầu nhìn về phía Lôi Mông: "Ngươi nói là..."

Lôi Mông cười cười nói: "Ta không nói gì hết, đạo sư ưu tú hiển nhiên là nhân tố không thể thiếu, nhưng ta nghĩ rằng còn có điểm trọng yếu hơn, chính là thiên phú của Địch Áo. Nếu như một cường giả Thánh cấp thật sự có thể tùy tiện lựa chọn một người, sau đó làm cho hắn đạt tới trình độ biến thái như Địch Áo, ta nghĩ là bất kể ta hay là ngươi, sợ rằng cũng không cần phải xuất hiện ở chỗ này, đúng không?"

Ca Đốn lâm vào trầm mặc, Lôi Mông nói không sai, cường giả ở Thiên Không Thành chỗ nào cũng có, tìm một vị cường giả Thánh cấp làm đạo sư cũng không phải là chuyện khó khăn, dĩ nhiên là phải giao ra cái giá nhất định. Sở dĩ Ca Đốn rời nhà trốn đi là vì không muốn bị cuốn vào trong dòng xoáy quyền lực, lý do khác là bởi vì tư chất của hắn không tính là xuất sắc so với những người khác.

Các cường giả lựa chọn đệ tử có điều kiện chủ yếu là thời điểm giác tỉnh, đương nhiên là càng sớm càng tốt. Ca Đốn giác tỉnh lúc bảy, tám tuổi, mặc dù số tuổi này xem như là xuất sắc nhưng không phù hợp với tiêu chuẩn của các cường giả đỉnh phong. Địa vị Ca Đốn ở trong gia tộc tương đối khó xử, đủ loại nguyên nhân kết hợp chung một chỗ tạo thành một hiện tượng kỳ quái, những người chủ động yêu cầu làm đạo sư Ca Đốn thì hắn nhìn không thuận mắt, còn những cường giả chân chính lại bận rộn dạy dỗ những huynh đệ có tư chất xuất sắc hơn.

Mặc dù Ca Đốn không có Thánh giả làm đạo sư, nhưng các huynh đệ của hắn lại có mấy người bái lạy làm môn hạ Thánh giả, tốc độ lên cấp của những người này quả thật nhanh hơn Ca Đốn rất nhiều, nhưng nếu so sánh với Địch Áo quả thực là khác biệt một trời một vực.

Trong mắt Ca Đốn bốc cháy lên ngọn lửa hi vọng, nếu Địch Áo có thể làm được, vậy thì tại sao mình không được? Ca Đốn tin chắc chỉ cần tiếp tục cố gắng, bản thân hắn sẽ không thua kém bất kỳ người nào. Thế nhưng Ca Đốn bắt buộc phải thừa nhận mục tiêu hắn muốn vượt qua không bao gồm Địch Áo ở trong đó.

Y Toa Bối Nhĩ đứng một bên yên lặng nghe hai người nói chuyện với nhau, từ từ lâm vào trầm tư, nàng phát hiện từ trước tới giờ mình đã suy nghĩ sai lầm. Danh tiếng Phong Ngân dĩ nhiên vang dội khắp tòa đại lục, nhưng Ngõa Tây Lý dù sao cũng là người, không phải là thần, không thể nào làm cho một người bình thường nhanh chóng tấn chức Cực Hạn võ sĩ trong khoảng thời gian không tới một năm. Dĩ nhiên không bài trừ một vài loại bí pháp có thể mạnh mẽ tăng cường thực lực. Y Toa Bối Nhĩ từng nghe nói về loại bí pháp này, nhưng khi đạt được cũng phải giao ra cái giá rất lớn, có đáng giá Ngõa Tây Lý làm như vậy không?

Sau khi suy nghĩ một hồi, hai mắt Y Toa Bối Nhĩ bỗng nhiên sáng ngời, xem ra vấn đề có khả năng nằm ở trên người Địch Áo. Vào giờ phút này, Y Toa Bối Nhĩ càng thêm hứng thú đối với Địch Áo, kém chút nữa là chạy tới nắm cổ Địch Áo hỏi cho ra lẽ mới thôi.

"Các ngươi đang suy nghĩ gì đó?" Địch Áo ở xa xa đã thấy mọi người cau mày đau khổ suy nghĩ thì không khỏi ngạc nhiên.

Ca Đốn cười cười đứng lên, trong mắt hắn không còn nửa phần mất mác như lúc nãy, mà chỉ còn ý chí chiến đấu đang bốc cháy hừng hực.

"Ngươi có dám nói cho chúng ta biết ngươi làm sao kiên trì được thời gian dài như vậy không?" Y Toa Bối Nhĩ vừa hỏi vừa nhìn về phía Địch Áo, ánh mắt hứng thú cháy lên nóng bỏng.

Địch Áo gãi gãi đầu, không thể nói với bọn họ là mình ngồi không mười mấy năm, đã sớm đạt được cảnh giới tối cao trong việc ngồi một chỗ rồi? Thật sự là hắn không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

"Không trả lời được?" Lôi Mông trừng mắt nhìn tới: "Ta nói này, không phải là ngươi ngủ một giấc đó chứ?"

"Ha hả, các ngươi có thể cho là như vậy." Địch Áo cảm kích nhìn sang Lôi Mông, câu này vừa đúng lúc giải vây cho hắn: "Đi thôi, chúng ta phải trở về, ta còn một số việc cần phải làm."

Y Toa Bối Nhĩ nhìn vào bóng lưng Địch Áo, âm thầm cắn răng, hôm nay tạm thời bỏ qua ngươi một lần, sớm muộn gì ta cũng sẽ biết hết mọi chuyện.

Bình luận





Chi tiết truyện