chương 537/ 624

Lúc Địch Áo thấy Á Nhĩ Duy Tư liền thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Địch Áo vẫn luôn nghĩ sẽ có người đang âm thầm bảo vệ mình. Nhưng đó chỉ là suy đoán mà thôi, thế cục trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, có thể kịp thời chạy tới hay không là một vấn đề rất khó nói trước. May là Á Nhĩ Duy Tư xuất hiện kịp thời, nếu không chỉ riêng đạo Phong Nhận loại khủng kia cũng có thể đoạt mạng Địch Áo và Lao Lạp rồi.

Á Nhĩ Duy Tư nhẹ nhàng phất tay, một cổ khí lưu cường đại từ hư không thoáng hiện cuốn Địch Áo, Lao Lạp và Miêu Tử nhanh chóng bay về hậu phương.

Người trung niên ở trên không cảnh giác nhìn trường thương trong tay Á Nhĩ Duy Tư. Hắn có thể cảm giác được mũi thương bị băng vải bao quanh đang lưu động một loại lực lượng quỷ dị, sau khi đạt tới cảnh giới cao cấp, có năng lực phóng thích nguyên lực ra ngoài, hầu như không có người nào sử dụng vũ khí nữa. Nhưng một khi sử dụng, nhất là Thánh giả như Á Nhĩ Duy Tư, vậy thì nhất định không phải là vật thường.

Người trung niên đang lơ lửng giữa không trung đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lại đã ở phía sau mấy người Địch Áo. Không phải là hắn biết Không Gian Di Động, mà chỉ là thi triển Phong Ẩn. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên thoạt nhìn giống như vượt qua không gian vậy.

Nhưng không đợi hắn phát động công kích Địch Áo, trường thương Á Nhĩ Duy Tư đã lập tức xuất hiện, tốc độ mũi thương cực nhanh nhưng quỷ dị là không hề phát ra âm thanh. Tựa như một con độc xà lặng lẽ trườn tới vậy.

Người trung niên nghiêng người đá vào mặt bên mũi thương, thân thương nhất thời bị đánh bật ra vẽ thành một đường vòng cung. Người trung niên mượn lực phản chấn bất chợt gia tốc, chỉ cần đánh chết Địch Áo và Lao Lạp, hắn sẽ lập tức rút lui. Chiến lực Á Nhĩ Duy Tư có lẽ mạnh hơn hắn, nhưng tính riêng về tốc độ thì giữa hai người tồn tại chênh lệch không nhiều lắm.

Á Nhĩ Duy Tư cười lạnh một tiếng, bàn tay khẽ run lên, toàn thân trường thương bỗng nhiên rung động kịch liệt, băng vải quấn quanh thân thương chợt bắn ra quấn lấy mắt cá chân người trung niên vô cùng chính xác.

Người trung niên làm gì đặt miếng băng vải tầm thường nàyvào trong mắt, thân hình không chút trì hoãn, đồng thời trong lúc đó cổ chân vận lực vẩy mạnh. Ở trong dự tính của hắn, chỉ cần sử dụng một chút lực lượng là có thể thoát khỏi băng vải trói buộc rồi, nhưng sau một cái chớp mắt, thân hình người trung niên bỗng nhiên ngừng lại giữa không trung, miếng băng vải quấn chân hắn bị kéo giãn ra thẳng tắp nhưng không hề có dấu hiệu đứt rời. Còn một đầu băng vải khác là Á Nhĩ Duy Tư tay cầm trường thương đen nhánh.

Á Nhĩ Duy Tư nhảy tới một bước, trường thương trong tay đâm ra như rắn nước đớp mồi, trước một cái nháy mắt Á Nhĩ Duy Tư còn đang ở ngoài mười thước, nhưng ngay sau đó mũi thương quỷ dị đã xuất hiện ở trước ngực người trung niên.

Đầu thương đâm thẳng tới trước, nguyên lực chiến giáp của người trung niên lập tức nhộn nhạo phát ra từng đợt sóng gợn. trường thương trong tay Á Nhĩ Duy Tư không có công kích trúng thân thể hắn, nhưng cuối cùng hắn y như đụng phải một đòn nghiêm trọng, lùi về sau mấy bước. Từ đó có thể thấy nếu quả thật bị đầu thương đâm trúng, hậu quả tuyệt đối không chịu nổi.

Sắc mặt người trung niên rốt cuộc biến đổi, bởi vì hắn đã có thể xác nhận trường thương trong tay Á Nhĩ Duy Tư chắc chắn là Thánh khí.

Người trung niên theo bản năng thả ra Phong Ẩn, nhưng mà hắn quên mất mắt cá chân vẫn đang bị băng vải quấn quanh. Á Nhĩ Duy Tư không cần phí sức cũng có thể biết được hướng hắn di chuyển.

Thân hình người trung niên liên tiếp thoáng hiện, nhưng mặc kệ hắn tránh né như thế nào, trường thương của Á Nhĩ Duy Tư luôn luôn xuất hiện ở ngay điểm hắn dừng chân. Khiến cho hắn phải liên tiếp di động không dám ngừng nghỉ chút nào, trì hoãn như vậy vài lượt, người trung niên bất đắc dĩ nhìn thấy Địch Áo và Lao Lạp đã chạy ra thật xa.

Vốn nghĩ là một nhiệm vụ có thể dễ dàng hoàn thành, nhưng diễn biến thành cục diện này, người trung niên cũng phải cảm thấy xấu hổ. Trên mắt cá chân của hắn chợt lóe thanh quang, băng vải quấn quanh nhất thời vỡ vụn ra từng khúc, nhưng làm ra động tác mạnh như vậy khó tránh khỏi làm cho tốc độ của hắn chậm lại chút ít.

Bắt được cơ hội này, thân hình Á Nhĩ Duy Tư chợt gia tốc lên nhanh gấp đôi, trường thương trong tay đâm ra liên tiếp, ở giữa không trung rơi lập tức hiện ra một mảng khí lưu đen tuyền bao phủ toàn bộ thân thể người trung niên kia.

Người trung niên đã sớm dự liệu sẽ có tình cảnh như thế xuất hiện, thật ra hắn không có ý định tiếp tục dây dưa với Á Nhĩ Duy Tư. Bên phía đối phương khẳng định còn có Thánh giả chạy tới, mục tiêu đã chạy thoát mất rồi, vậy thì hắn phải nhanh chóng rút về quân trận. Dĩ nhiên, nếu trong tay Á Nhĩ Duy Tư không phải là Thánh khí, hắn sẽ không ngần ngại giáo huấn đối phương một chút rồi mới rời đi, nhưng với tình hình hiện tại thì không thể làm được chuyện đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bên ngoài thân thể người trung niên dần dần hiện ra một tấm chắn màu xanh, đồng thời thả ra Phong Ẩn tan biến vào trong không khí.

"Ầm ầm ầm ~!"

Một tràng thanh âm vang dội chấn động không khí bốn phía run rẩy từng đợt, dòng khí lưu màu đen đánh lên trên tấm chắn. Chỉ trong chốc lát, tấm chắn đã bị đánh nát bấy biến thành vô số lưu quang tản ra bốn phía.

Á Nhĩ Duy Tư không tiếp tục công kích nữa, bởi vì hắn đã mất đi vị trí của người trung niên kia, công kích lung tung sẽ không có bất kỳ tác dụng nào. Á Nhĩ Duy Tư đứng im bất động ở giữa không trung, hai mắt khép hờ, trường thương trong tay đâm chếch sang một bên. Thế mà tình cảnh quỷ dị vẫn tiếp tục phát sinh, thân thương không hề nhúc nhích, nhưng đầu thương lại bắt đầu giãy dụa y như có tính mạng riêng vậy.

Mỗi một Thánh khí chân chính đều có một công hiệu bí mật, mà năng lực của Xà Thương chính là dò xét.

Á Nhĩ Duy Tư dùng băng vải cuốn lấy người trung niên kia, mục đích thực sự không phải là quấy nhiễu động tác của đối phương, mà là vì chuẩn bị cho lúc này. Phàm là người bị băng vải tiếp xúc qua một lần, Xà Thương nhất định có thể cảm ứng được vị trí của người đó, cho dù là Thánh giả thi triển Phong Ẩn cũng không thể ngoại lệ.

Đầu thương rung động một lát rồi dừng lại, đầu thương nhọn hoắc chợt cong lại vô cùng quỷ dị chỉ phương hướng bên trái Á Nhĩ Duy Tư. Ngay lúc này khóe miệng Á Nhĩ Duy Tư hiện lên nụ cười tà, trường thương liên tục huy động bắn ra vô số thanh mang.

Dưới tình huống bị công kích dày đặc như thế này, người trung niên kia không còn cách nào tiếp tục ẩn núp, bất đắc dĩ từ không trung hiện ra, từng cái tấm chắn màu xanh nhàn nhạt xuất hiện quanh người hắn ngăn cản lưu quang công kích.

Á Nhĩ Duy Tư cảm thấy buồn cười, lĩnh vực của đối thủ lại là thủ đoạn triệt để phòng ngự. Thân là một gã Phong hệ Thánh giả điều này hình như là quá mức cẩn thận rồi. Vốn đã có tốc độ không gì sánh kịp, lại còn dốc lòng học tập phương thức này bảo vệ mình, sợ chết không có gì đáng trách, nhưng sợ đến trình độ này, Á Nhĩ Duy Tư đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Thân hình Á Nhĩ Duy Tư xẹt tới nhanh như tia chớp, trường thương đâm thẳng vào ngực người trung niên. Để xem đến tột cùng là lĩnh vực của đối phương vững chắc, hay là mũi thương của mình sắc bén, Á Nhĩ Duy Tư rất mong chờ được nhìn thấy kết quả.

Thế nhưng, người trung niên kia hiển nhiên không chuẩn bị tâm tư tự mình nhận thức trình độ sắc bén của Xà Thương, vừa thấy đối phương ra đòn hiểm ác, hắn liền vội vã lui về phía sau. Nếu Á Nhĩ Duy Tư dám đuổi theo, hắn sẽ có cách làm cho Á Nhĩ Duy Tư có tới nhưng không có lùi, ở trong quân trận bên hắn cũng không có thiếu Thánh giả.

Nhưng mà đúng lúc này, một thân ảnh lặng yên từ phía sau người trung niên hiện ra, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ là nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay lại, một màn hào quang xanh nhạt trống rỗng xuất hiện bao phủ người trung niên vào trong.

Ở trong quân trận Nguyệt Ảnh đế quốc, ánh mắt người đầu lĩnh nọ chợt co rút lại, lập tức xoay người sải bước xông về phía trước. Mỗi một bước hạ xuống đều phát ra một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, cả mặt đất theo từng bước chân của hắn mà rung động kịch liệt, từng hàng võ sĩ ở tiền tuyến mất tự chủ lùi ra hai bên vừa vặn tạo thành một lối đi rộng rãi cho hắn.

Các võ sĩ Sư Tâm đế quốc lại không có vận khi tốt như vậy, tất cả đều bị lực lượng vô hình chấn cho ngã trái ngã phải. Bọn họ còn chưa kịp rõ ràng xảy ra chuyện gì đã bị kình khí ập đến đánh bay ra ngoài, miệng mồm nhất thời phun trào máu tươi, thân thể tứ chi vặn vẹo nhìn mà lạnh người. Gã đầu lĩnh chỉ di chuyển cuốn theo kình khí, thế mà đã có thể làm cho xương cốt các võ sĩ nát bấy toàn bộ.

Thi Lạc Tư đứng ở hai mắt sáng ngời, không còn do dự nữa ném ống tròn màu bạc trong tay lên. Kèm theo một thanh âm bén nhọn, một luồng ánh sáng bạc phóng thẳng lên cao, ở trong quân trận Sư Tâm đế quốc có rất nhiều thân ảnh bắt đầu di chuyển về phía chiến trường.

Mà lúc này Xà Thương của Á Nhĩ Duy Tư đã đâm tới trước mặt người trung niên. Vô số tấm chắn màu xanh lần lượt hiện ra đón đỡ, nhưng mỗi khi có một tấm chắn hiện ra sẽ bị đầu thương lập tức hủy diệt. Người trung niên đã toát mồ hôi lạnh, Xà Thương trong tay Á Nhĩ Duy Tư tạo thành áp lực cho hắn quá lớn, làm cho hắn ngoại trừ bị động phòng ngự thì không có rảnh tay phản kích.

Bình luận





Chi tiết truyện