chương 402/ 624

Năng lực Băng Bích phòng ngự dĩ nhiên không thể so được với Băng Tường do Tuyết Ny buông thả, cả hai đạo Băng Bích sụp đổ trong nháy mắt, thoạt nhìn hình như không khác gì chưa từng xuất hiện.

Chốc lát sau, đám người Tác Phỉ Á cho ra một lựa chọn chính xác, đó là liều mạng buông thả Băng Tinh ra phía trước. Mặc dù các nàng thả ra bí kỹ uy lực không bằng Băng Diễm Hổ, phạm vi cũng không lớn, nhưng ít nhất tạm thời vẫn có thể ngăn cản Băng Nhận đánh tới.

Sau đó các nàng không còn kịp quan sát bí của mình kỹ sinh ra hiệu quả như thế nào, vừa quay lưng chạy trốn vừa thả ra Băng Tường và Băng Bích ngăn chặn ở phía sau.

Ca Đốn thả ra biển lửa đã bắt đầu ảm đạm, loại bí kỹ này không giống Chân Hồng Chi Vũ, bởi vì Chân Hồng Chi Vũ có thể dùng y thức điều khiển công kích đối thủ, bỏ qua những chướng ngại không cần thiết, nhưng Hỏa Thịnh Yến sẽ cắn nuốt toàn bộ mọi vật trong phạm vi thiêu đốt.

Đổi lại giải thích ở góc độ khác, nếu như Ca Đốn buông thả Chân Hồng Chi Vũ thì Lôi Mông đứng cách hắn gần ba thước sẽ không chịu ảnh hưởng gì. Nhưng Hỏa Thịnh Yến lại không làm được như vậy, chỉ cần lọt vào phạm vi biển lửa sẽ phải chịu ngọn lửa đốt cháy.

Vô số đạo Băng Nhận lọt vào trong biển lửa, mặc dù nhanh nhanh chóng bốc hơi nước nhưng vẫn làm hao tổn một phần biển lửa. Từ khi cơn mưa Băng Nhận bộc phát đến lúc khôi phục bình tĩnh chỉ có vài giây, thế mà phạm vi biển lửa bao phủ đã giảm bớt hai phần ba. Mới vừa rồi Băng Diễm Hổ bị biển lửa nuốt hết đã hiện ra ngoài, thần thái của nó đã không còn uy mãnh như lúc nãy, tinh thần suy sụp, bộ dáng mỏi mệt, hai tròng mắt màu đen đã biến thành xanh lam

Địch Áo đã bắt đầu lùi về phía sau, chiến đấu dưới tình huống này, hắn xem như lực bất tòng tâm, biểu hiện thậm chí còn không bằng Y Toa Bối Nhĩ. Nhưng khi tầm mắt của hắn rơi vào quả Băng Cầu kia, con ngươi đột ngột co rút lại, thân hình như bị định trụ đứng cứng ngắc tại chỗ.

Quả Băng Cầu kia bắt đầu phình to ra.

Chuyện này ý nghĩa đợt luân phiên công kích lúc nãy chỉ là mới bắt đầu. Địch Áo chuyển tầm mắt một vòng thật nhanh, Ca Đốn hẳn là ở trong biển lửa, khoảng cách với Băng Diễm Hổ chỉ hơn hai mươi thước. Lôi Mông đang nhanh chóng chạy tới chỗ Ca Đốn. Đám người Tác Phỉ Á, Tuyết Ny và Y Toa Bối Nhĩ lui gấp về phía sau nhưng các nàng cách Băng Diễm Hổ chừng năm mươi thước, đứng từ xa nhìn lại sẽ thấy vùng Băng Nhận công kích thứ nhất sẽ bao phủ phạm vi bảy, tám mươi thước vuông, khu rừng nơi đó bị hủy thành một mảnh đất bằng phẳng. Đây là hủy diệt chân chính, ngoại trừ mấy địa phương có Băng Tường và Băng Bích che chắn ra, hết thảy những nơi khác đều biến mất hoàn toàn.

Các bằng hữu có thể tiếp nhận thêm một vòng công kích mãnh liệt nữa không? Thân hình Địch Áo đột nhiên chuyển hướng bay thẳng tới trước.

Lao Lạp ngây dại ra, đám người đối diện là Tác Phỉ Á thấy Địch Áo xông về phía Băng Diễm Hổ cũng cảm thấy cực kỳ kinh hãi. Các nàng không hiểu Địch Áo định làm gì, đầu tiên làm ra phản ứng lại là Miêu Tử. Nó đặt Lao Lạp xuống đất, nhanh chóng giương động quang dực đuổi theo Địch Áo nhanh như tia chớp.

Ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, mỗi người đều có động tác không giống nhau.

Địch Áo nhìn chăm chú vào Băng Diễm Hổ ở phía trước, thân hình của hắn cơ hồ dán sát mặt đất, lướt đi nhanh như mũi tên rời khỏi dây cung.

Miêu Tử gầm gừ một tiếng trầm muộn liều mạng đuổi theo phía sau Địch Áo, mặc dù tốc độ của nó chậm hơn Địch Áo một đường nhưng chạy nước rút trong khoảng cách ngắn, Địch Áo không có biện pháp hất nó ra xa được.

Lôi Mông buông thả Bàn Thạch Thủ Hộ một lần nữa, đâm đầu vào trong biển lửa, hô to: "Ca Đốn ~!"

Ca Đốn nghe thấy tiếng Lôi Mông kêu gọi liền tản đi ngọn lửa, để cho Lôi Mông dễ tìm được mình.

Tuyết Ny thả ra một đạo Băng Tường rồi vội vã lui về phía sau, thối lui được khoảng sáu, bảy thước lại buông thả Băng Tường lần nữa.

Lúc này Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ đã đến gần Tuyết Ny, các nàng núp ở phía sau Băng Tường rồi tự mình thả ra Băng Bích.

"Ầm !"

Tiếng nổ oanh minh vang lên nhức tai, lần này mãnh liệt hơn cả lúc nãy, thậm chí đại địa cũng bị chấn động run rẩy. Ngay sau đó, cơn mưa Băng Nhận mới xuất hiện ở trên đầu mọi người.

Lần này cơn mưa Băng Nhận bao phủ phạm vi cực kỳ rộng lớn, nhưng do bị hạn chế góc độ và thân hình Băng Diễm Hổ lại cao lớn, quả Băng Cầu treo ở phía trên đầu nó. Vì thế không gian chung quanh nó bảy, tám thước chính là phạm vi Băng Nhận có lực công kích yếu nhất.

Địch Áo dốc toàn lực ứng phó rốt cuộc thành công tiếp cận Băng Diễm Hổ trước khi cơn mưa Băng Nhận buông xuống. Da mặt hắn đã tái nhợt, thậm chí có thể thấy gân xanh nổi lên từng cục, tia máu lan rộng trên cổ, trên trán hắn. Ngay lúc đó, hắn giơ tay lên trước sau phóng ra năm đạo Lôi Quang Phong Nhận tạo thành một đường thẳng tắp lao tới Băng Diễm Hổ.

Miêu Tử chậm hơn Địch Áo lại không may mắn như thế, vừa lúc bị mưa Băng Nhận đánh trúng mấy cái, nhưng nó dựa vào màn hào quang màu trắng mạnh mẽ giải khai Băng Nhận công kích, tiến nhập vào khu vực an toàn.

Bộ dạng Băng Diễm Hổ lộ vẻ rất mệt mỏi nhưng không có nghĩa là không còn sức hoàn thủ, nó mở to miệng nhắm về phía Địch Áo phun ra một đoàn Băng Tinh.

Địch Áo thả ra Lôi Quang Phong Nhận không có bị Băng Tinh ảnh hưởng, xuyên thấu qua vô số Băng Tinh rất nhẹ nhàng rồi tiến thẳng tới trước.

Trên thực tế, tất cả động tác đều hoàn thành trong thời gian cực ngắn, chỉ thấy Địch Áo phóng tới gần và Băng Diễm Hổ uể oải ngẩng đầu lên. Địch Áo giơ tay ra, Băng Diễm Hổ há miệng, Lôi Quang Phong Nhận xuyên qua luồng Băng Tinh trong nháy mắt. Hơn nữa, vào lúc này khoảng cách giữa Địch Áo và Băng Diễm Hổ chỉ có năm, sáu thước, Băng Tinh mới vừa xuất hiện bao phủ không gian nhỏ hẹp, dĩ nhiên là đánh trúng Địch Áo.

Địch Áo chỉ kịp nhắm mắt lại, sử dụng một cánh tay bảo vệ đầu, kế tiếp liền cảm giác cả người đau nhói tựa hồ có hàng nghìn hàng vạn cương châm đâm vào thân thể hắn.

Băng Diễm Hổ cũng không khá hơn là mấy, giống như có một cây sắt nung đỏ đâm vào cổ họng khiến cho lông mao toàn thân nó dựng dứng cả lên. Sau đó lại cảm thấy có thứ gì đó xuyên phá từ bên trong thân thể, cảm giác vô cùng đau đớn nhưng không thể phát ra thanh âm.

Miêu Tử dựa vào màn hào quang trắng noãn bảo vệ cứng rắn xông qua luồng Băng Tinh, nhào tới trước mặt Băng Diễm Hổ, đuôi trùy đâm xuống nhanh như chớp. Không biết là cố ý hay vô tình, đuôi trùy thế mà đâm vào trong tai Băng Diễm Hổ, cái đuôi dài vài thốn đầy gai nhọn hoắc biến mất bên trong đầu Băng Diễm Hổ, cái miệng của Miêu Tử cũng không có nhàn rỗi, hung hăng cắn vào cổ Băng Diễm Hổ ra sức giật xé.

Ở nơi xa, Tuyết Ny thả ra hai đạo Băng Tường trước sau sụp đổ, đạo Băng Tường tiếp theo mới vừa thả ra lại tan nát trong nháy mắt. Chốc lát sau, Tuyết Ny nổi giận hét lên một tiếng, vung chưởng thẳng tới trước thả ra Băng Tinh, thế nhưng cơn mưa Băng Nhận lần này có uy lực mạnh mẽ hơn rất nhiều. Thậm chí có một đạo Băng Nhận bay tới đánh trúng bả vai Tuyết Ny.

Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ đều bình yên vô sự, Tuyết Ny phóng ra Băng Tường bảo vệ các nàng đầy đủ, các nàng cũng không ngừng phóng thích Băng Bích ra phía trước, vì thế hàng phòng ngự bền bỉ hơn Tuyết Ny nhiều lắm.

Năm đạo Lôi Quang Phong Nhận biến mất trong yết hầu Băng Diễm Hổ, từ bên ngoài nhìn vào thì Băng Diễm Hổ không có bị thương tổn. Nhưng thực tế, cổ họng và nội phủ của nó đã nát bấy cả rồi, đau đớn thống khổ cực độ khiến cho nó dựng thẳng người lên như bị điện giật. Sau đó co giật mấy cái ngã chổng vó xuống mặt đất.

Mấy người Địch Áo không nhìn thấy có hai người đang lơ lửng ở trên đỉnh đầu bọn hắn, một người trung niên da dẻ tái nhợt vung bàn tay phóng ra hồng quang, có lẽ là chuẩn bị công kích xuống phía dưới.

"Tiểu tử này đủ ngoan độc." Một người khác cười cười nói: "Có tính cách, ta thích." Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Người trung niên kia phất tay một cái, hồng quang theo đó biến mất không thấy gì nữa, vẻ mặt lộ vẻ khá cổ quái. Hắn vốn cho là đám người Lôi Mông tuyệt đối không thể ứng phó được một kích cuối cùng của Băng Diễm Hổ. Nhưng không nghĩ đến Địch Áo lại dám liều mạng xông qua cơn mưa Băng Nhận, hơn nữa lại còn đánh bại Băng Diễm Hổ.

Thật ra lúc này cũng không tính vào đâu, thanh niên gan lớn dám liều mạng thì chỗ nào cũng có, lấy địa vị người trung niên kia tối đa cũng chỉ tỏ vẻ thưởng thức Địch Áo mà thôi. Thứ làm cho hắn chú ý chân chính là Lôi Quang Phong Nhận do Địch Áo thả ra.

Người của Nguyệt Ảnh đế quốc? Đây là đáp án đầu tiên hiện ra trong đầu người trung niên kia, ngoại trừ cái đó ra không còn điều gì để giải thích tốt hơn. Nhưng hắn lại hơi mê hoặc, nếu quả thật là người Quân Đồ Minh phái tới, hẳn là phải để mặc cho Lôi Mông chết mới đúng, vì sao lại có thể phấn đấu quên mình xông lên cứu viện?

"Đang suy nghĩ gì đó?" Người thứ hai nhìn sang người trung niên bệnh hoạn đang giật mình ngây người hồi lâu, tò mò mở miệng hỏi.

Bình luận





Chi tiết truyện