chương 172/ 624

Dã nhân hiển nhiên không có ý thức được vấn đề này, vẻ mặt hoàn toàn không có quan hệ gì tới hai chữ tàn nhẫn, chỉ tiện tay ném cái đùi sang một bên, hưng phấn nói: "Hắn... chạy..."

Mấy người Địch Áo liếc nhìn nhau, bọn họ cảm thấy hơi xấu hổ, thoạt nhìn gã võ sĩ này từ lúc bắt đầu chiến đấu liền đã nhận ra không ổn, dự định lặng lẽ rời khỏi chiến trường, không nghĩ tới lại bị dã nhân phát hiện.

Đây là một người sống duy nhất rồi, Địch Áo ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét thương thế của gã võ sĩ, chỉ chốc lát sau Địch Áo thở dài đứng lên. Hắn chỉ có thể nói rằng tên này còn sống tới bây giờ đã là kỳ tích rồi, chẳng những tay gãy chân gãy, trên người da tróc thịt bong, máu tươi tuôn trào lâm ly, ngay cả xương sườn cũng bị cắt đứt bảy, tám cái. Nghiêm trọng hơn nữa chính là có mấy khúc xương còn đâm ngược vào trong nội tạng, cho dù muốn cứu cũng cứu không nổi.

Địch Áo dùng ánh mắt quái dị nhìn sang dã nhân, đây là cái dạng thâm thù đại hận gì mới có thể đánh người ta thành ra như vậy? Còn không bằng trực tiếp giết chết cho dứt khoát, đoán chừng cái tên đang nằm trên mặt đất cũng tràn đầy cảm xúc lắm đó?

"Làm sao không cứu tỉnh tên này?" Lôi Mông đứng ở một bên kỳ quái hỏi.

Địch Áo bất đắc dĩ nói: "Thương thế quá nặng, làm sao cứu tỉnh được? Ta sợ rằng lỡ tay trực tiếp giết chết hắn."

Nghe Địch Áo nói, Ca Đốn và Lôi Mông cũng khom người xuống xem xét. Sau đó hai người đồng thời hít vào một hơi lạnh, ánh mắt nhìn về phía dã nhân cũng phải thay đổi rồi, hành động chém chém giết giết đối với bọn họ thật ra không có gì xa lạ. Nhưng mà từ trước tới giờ bọn họ còn chưa bao giờ gặp qua tình huống như thế. Nói cho rõ ràng thì muốn đánh một người tới loại trình độ này, lại còn bảo đảm hắn không chết, điều này thật sự là một công việc rất khó khăn, vô cùng có tính khiêu chiến.

Dã nhân thấy mấy người Địch Áo nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, không biết làm sao nên mở trừng hai mắt ra nhìn lại. Lúc này Địch Áo mới phát hiện ánh mắt dã nhân thật ra rất lớn, to tròn y như con mèo ở trong lòng ngực hắn vậy.

"Thế nào… tồi?" Dã nhân cười cười ngây ngô hỏi.

"Ngươi đánh hắn thành như vậy có khác gì người chết hả?" Địch Áo thở dài nói.

"Hắn… không có chết." Vẻ mặt dã nhân cực kỳ vô tội, sau đó tựa hồ là vì chứng bản thân không có nói láo, dã nhân giơ chân lên đá vào đầu gã võ sĩ.

"Phốc !" Gã võ sĩ lập tức phun ra một ngụm máu lớn, đầu cũng vô lực quẹo sang một bên, mấy người Địch Áo thấy vậy trong lòng đồng thời căng thẳng, cũng quá dứt khoát đi, người ta đã như vậy mà còn đánh nữa? Ca Đốn không nhịn được định trực tiếp xuất thủ giết chết gã võ sĩ, tránh cho hắn sống mà chịu tội.

Ngoài ý muốn chính là gã võ sĩ bị đá một cước này thế nhưng thật sự tỉnh dậy, chuyện này làm cho mấy người Địch Áo không khỏi than thở không dứt đối với năng lực sinh tồn cường hãn của hắn, đúng là đánh không chết mà, bộ dạng như vậy mà còn tỉnh lại được?

Gã võ sĩ chậm rãi mở hai mắt ra, thấy mấy người Địch Áo đầu tiên là ngơ ngác, sau đó vừa thấy dã nhân đứng trước mặt, làn da trên mặt hắn nhất thời vặn vẹo, liều mạng chật vật muốn lui về phía sau. Nhưng tay chân đã đứt rời cả rồi, mặc cho hắn dùng sức cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể động đậy ngay tại chỗ.

Thấy gã võ sĩ tỉnh lại, dã nhân cao hứng cười lên thật tươi hở hai hàm răng trắng bóc, giơ chân lên tựa hồ còn muốn đá xuống phát nữa. Địch Áo vội vàng cản lại, nói đùa gì vậy, chẳng lẽ hắn cho rằng đây là đùa giỡn sao? Rồi lại nói cho dù muốn đá chơi cũng phải hỏi vài thứ rồi lại tính tiếp.

"Có thể nói chuyện không?" Địch Áo hỏi gã võ sĩ.

"A..." Võ sĩ há miệng, mấy người Địch Áo liền phát hiện hàm răng trong miệng hắn đã rớt ra hơn phân nửa, thỉnh thoảng còn có nướt bọt cùng với máu tươi nhiễu xuống.

"Van… cầu..." Gã võ sĩ nằm trên mặt đất ngó chừng Địch Áo, miệng cầu khẩn mơ hồ không rõ, trong mắt hiện ra cảm xúc tuyệt vọng đến tận cùng.

Lôi Mông không nhịn được tiến tới bên cạnh dã nhân, nói: "Ngươi làm gì tên này vậy? Vì sao lại hù dọa hắn thành ra như vậy?"

"Ta... đánh hắn… đánh..." Dã nhân hào hứng vung cánh tay lên, khoa tay múa chân hồi lâu mấy người Địch Áo mới hiểu được vấn đề, thì ra dã nhân sử dụng tất cả thủ đoạn thường ngày đối phó dã thú lên trên người gã võ sĩ. Dã thú đều là chủng loại da dày thịt béo, đánh đám tàn bọ một chút cũng rất khó giết chết, chỉ có thể ưu tiên lựa chọn điểm yếu để hạ thủ, thí dụ như tứ chi, cái đuôi, lỗ mũi…, vì thế gã võ sĩ vô cùng bất hạnh này được hưởng toàn bộ đãi ngộ của chúng nó.

"Vì sao ngươi không dứt khoát đánh chết hắn? Không phải là ngươi có bộ quyền sáo hay sao?" Lôi Mông kỳ quái hỏi.

"Không... không thể, dùng quá nhiều."

Nghe dã nhân nói, mấy người Địch Áo trao đổi ánh mắt với nhau, như vậy còn hợp lý một chút. Nếu không, cái loại vũ khí không bị nguyên lực ảnh hưởng này có thể sử dụng không hạn chế, điều này cũng quá khoa trương rồi.

Địch Áo thản nhiên nói với gã võ sĩ đang nằm trên mặt đất, cầu khẩn đau khổ: "Hỏi cái gì, ngươi nói cái đó, nếu như đáp án để cho ta hài lòng, ta có thể giúp cho ngươi chết không thống khổ."

"A..." Gã võ sĩ cố hết sức nói chuyện, nhưng người ngoài vẫn không rõ hắn đáp ứng hay là cự tuyệt.

"Tại sao các ngươi thủ tại chỗ này?"

"Phía trên… mệnh lệnh." Võ sĩ thở hào hển nói ra từng chữ một.

Địch Áo cười cười: "Sư phụ tên kia là ai?" Nói xong, Địch Áo chỉ tay sang bên cạnh, Lôi Mông bước qua kéo thi thể võ sĩ cầm đầu lại.

"Đại… đại thủ lĩnh."

Đám người Địch Áo nhìn nhau dò xét, chuyện này giống với suy đoán của bọn hắn.

"Địch Áo, đang suy nghĩ gì đó?" Lôi Mông thấy Địch Áo tập trung suy nghĩ, không khỏi tò mò hỏi.

"Cái tên Phật Lang Duy kia thật sự không đơn giản." Địch Áo nói: "Từ khi ta rời khỏi trang viên tới nay, hắn là đối thủ nguy hiểm nhất mà ta từng gặp, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Cực Hạn võ sĩ Mễ Nhĩ."

"Ta biết." Lôi Mông nhìn xuống cỗ thi thể trong tay, sau đó ném nó ra thật xa.

"Ngươi biết?"

"Ừ, bởi vì sắc mặt của ngươi rất mệt mỏi." Lôi Mông nói, trong những lần chiến đấu trước kia, Địch Áo luôn luôn giết chết đối thủ cực kỳ nhẹ nhàng, còn lần này Địch Áo đánh rất lâu, rất khó khăn.

"Ta cũng hơi kỳ quái, nếu như hắn toàn lực xuất thủ thì mấy gã mạo hiểm giả kia không thể nào kiên trì cho đến bây giờ." Địch Áo nói.

"Cũng không nên coi thường lực lượng của Địa hệ võ sĩ chúng ta." Lôi Mông cười hì hì nói, hắn đang nói ở trong tiểu đội mạo hiểm giả kia, gã đại hán trung niên có lực chiến đấu rất mạnh.

"Nữ... nữ nhân." Gã võ sĩ nằm trên mặt đất lầm tưởng đây cũng là vấn đề Địch Áo hỏi, miễn cưỡng trả lời.

"A?" Đám người Địch Áo bừng tỉnh đại ngộ, thì ra bọn đạo tặc muốn bắt sống, việc này nhất định phải hao phí công sức hơn nhiều. Dù sao hai nữ tử trong tiểu đội mạo hiểm giả cũng là võ sĩ, không phải là sơn dương bó tay chờ chết.

"Một vấn đề cuối cùng, các ngươi có bao nhiêu người lưu lại chỗ này?" Địch Áo hỏi.

Ánh mắt gã võ sĩ đã bắt đầu ảm đạm, rồi từ từ khép lại, lồng ngực cũng phập phồng cực kỳ yếu ớt.

Địch Áo cúi người xuống quan sát mí mắt gã võ sĩ, thở dài nói: "Hắn xong rồi."

"Không quản bọn hắn có bao nhiêu người." Lôi Mông cười nói: "Dù sao chúng ta cứ một đường giết qua là được."

"Này, đây là lời nói của ta mà?" Ca Đốn cũng nở nụ cười.

Ánh trăng sáng như gương, hai bóng người lặng lẽ chui ra khỏi rừng cây tiến về phía Thiên Tinh hồ, chính là Địch Áo và dã nhân.

Có câu nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đầu tiên phải tìm hiểu rõ ràng thực lực địch nhân mới có thể cho ra quyết định chính xác. Về phần ý định của Lôi Mông cho dù có bao nhiêu địch nhân, bọn họ cứ thế một đường giết qua chỉ là đùa giỡn mà thôi, cũng không có ai nghĩ làm thật cả.

Vào ban đêm Hỏa Hống Thú rất dễ bị phát hiện, Ca Đốn chỉ có thể lưu lại trông nom Hỏa Hống Thú, dù sao thời gian Hỏa Hống Thú bị thuần phục hơi ngắn, dã tính còn chưa tiêu trừ. Hắn lo lắng chạy một vòng trở lại sẽ không tìm thấy Hỏa Hống Thú nữa.

Lôi Mông cũng bị Địch Áo lưu lại, Địa hệ võ sĩ không thích hợp ra ngoài trinh sát, lỡ may bị địch nhân phát hiện, Lôi Mông căn bản trốn không thoát.

Hai canh giờ sau, Địch Áo và dã nhân đã tiếp cận Thiên Tinh hồ. Trên thực tế đây là một khu vực ao đầm, Thiên Tinh hồ là khu vực do vô số đầm nước lớn nhỏ tạo thành. Ở dưới ánh trăng sáng tỏ, những đầm nước kia phản chiếu ánh trăng, nhìn từ xa cả vùng đất giống như có vô số viên trân châu lặng lẽ tỏa sáng. Nếu nhìn từ trên trời xuống sẽ thấy mỗi một điểm sáng giống như một vì sao, vì thế nơi này mới được mệnh danh là Thiên Tinh hồ.

Từ mớ tin tức mơ hồ lấy được chỗ Mạt Khắc, khi đó Mạt Khắc đã sắp chết nên không thể trao đổi gì nhiều. Địch Áo chỉ biết là khu vực mảnh vỡ tinh thần cực phẩm nằm ở trong sơn động cách Thiên Tinh hồ hai mươi dặm, vô tình bị một gã mạo hiểm giả phát hiện.

Sau khi đến gần Thiên Tinh hồ, Địch Áo và dã nhân đi ngược về hướng nam, từ đó có thể phía trước xuất hiện một dãy núi non liên miên bất tuyệt, lại đi thêm mấy canh giờ, bọn họ rốt cuộc đi tới dưới chân núi.

Dọc theo đường đi, bọn họ gặp phải mười mấy đội ngũ tuần tra, nhưng hai người vốn là mục tiêu tương đối nhỏ. Địch Áo lại rất giỏi ẩn núp, năng lực dã nhân ở trên phương diện này còn trên cả Địch Áo. Hắn luôn luôn có thể phát hiện địch nhân ở ngoài sáng hoặc núp trong tối, sau đó ra hiệu cho Địch Áo biết trước một bước.

Nhờ thế, mặc dù tối nay ánh trăng rất sáng nhưng bọn họ đi thẳng một đường hữu kinh vô hiểm (có kinh ngạc nhưng không hề nguy hiểm).

Dưới chân núi có một doanh trại, từ quy mô doanh trại để phán đoán, số lượng đạo tặc nơi này hẳn là vào khoảng sáu, bảy mươi tên. Cộng thêm những đội ngũ tuần tra gặp phải dọc đường, còn có mấy trạm canh gác trong bóng tối, đoán chừng đám cướp Phật Lang Duy tụ tập ở chỗ này vượt qua một trăm người.

Địch Áo và dã nhân cẩn thận bò lên đỉnh núi ở một hướng khác, cũng may ngọn núi không cao. Dựa theo Địch Áo tính toán thì độ cao vào khoảng 300 thước, vách núi hơi nghiêng, bọn họ chỉ dùng nửa giờ đã trèo lên tới đỉnh.

Muốn tìm một sơn động ở trong dãy sơn mạch kéo dài liên miên thế này là một việc vô cùng khó khăn. Hơn nữa bây giờ là ban đêm, ánh trăng chiếu sáng cỡ nào cũng không thể thay thế ánh mặt trời, tầm nhìn của bọn họ chỉ có giới hạn. Thế nhưng Địch Áo đã có chủ ý riêng, cứ chỗ nào phát ra ánh sáng hoặc tiếng người là bọn họ chạy tới chỗ đó.

Sự thật chứng minh phương pháp này rất hữu hiệu, sau đó rất nhanh, Địch Áo và dã nhân men theo ánh sáng của những cây đuốc tìm được một tòa sơn động.

Sơn động hẹp và dài hiện ra trước mắt bọn họ, ở trước cửa động đang đứng mười mấy võ sĩ tập trung tinh thần đề phòng.

Trải qua đoạn thời gian rèn luyện này, Địch Áo đã dưỡng thành lực quan sát tương đối chính xác, lúc trước hắn cần phải nhìn vào huy chương trên người đối phương mới có thể phán đoán được. Nếu người ta không đeo huy chương thì chỉ có cách chiến đấu để thăm dò thực lực, bây giờ thì không cần làm như vậy nữa. Chỉ cần quan sát ánh mắt, khí chất, tư thế bước đi …vân …vân là hắn có thể đoán ra rất nhiều tin tức hữu ích.

Người có thói quen hất hàm vênh mặt sai khiến chính là tiểu đầu mục, thần thái sẽ khác với những đạo tặc bình thường làm việc lặt vặt hoặc bị sử dụng như pháo hôi.

Những gã võ sĩ đứng trước cửa động, mặc dù thủy chung duy trì tinh thần cảnh giác, nhưng thần sắc thong dong, ánh mắt lanh lợi, bọn hắn rất có thể là võ sĩ tinh anh của đoàn đạo tặc. Nói cách khác, thực lực kém cõi nhất trong đó cũng là Quang Mang võ sĩ trung giai, mặc dù có người đeo vũ khí nhưng đó không phải là tiêu chuẩn chính xác để bình luận đối phương không phải là Quang Mang võ sĩ. Một bằng hữu của phụ thân Tác Phỉ Á vốn thích đeo một cây đại phủ trên lưng hù dọa người, ngay cả Lôi Mông cũng luôn mang theo một tấm thuẫn lớn kia mà.

Không trách được một đường đi tới không hề có cảm thấy lực cản, thì ra nhóm tinh anh của đoàn đạo tặc Phật Lang Duy đều tập trung ở nơi này. Địch Áo nhíu mày suy nghĩ, khi bọn họ mới vừa tiến vào Khắc Lý Tư bình nguyên thường xuyên đụng tới vài ba tiểu đội võ sĩ, lại phân tích tình cảnh trước mắt. Hình như nhóm đạo tặc này chỉ vừa phát hiện khu vực mỏ quặng, tin tức còn chưa có truyền ra bên ngoài, cho nên vẫn còn không ít đạo tặc tiếp tục tìm kiếm trên Khắc Lý Tư bình nguyên.

Thế nhưng, tại sao phần lớn võ sĩ tinh anh đều tập trung ở nơi này? Ít nhất bọn hắn phải phân ra từng nhóm trông giữ sơn động và thay phiên nghỉ ngơi, chứ không phải tập trung tất cả mọi người lại một chỗ.

Mấy gã đại hán trần như nhộng từ trong sơn động đi ra, cực kỳ đúng nghĩa với ba từ trần như nhộng, đừng nói là quần đùi, áo lót, ngay cả giầy cũng không có. Mặc dù bây giờ là mùa hè, không mặc quần áo cũng không cảm thấy lạnh, nhưng đám muỗi mòng ở dãy núi đồi này cũng đủ khiến cho bọn hắn bị hành hạ điên người rồi.

Các võ sĩ ở cửa động lập tức tiến lên, nhận lấy bao lớn từ trong tay mấy gã đại hán, bên trong chứa rất nhiều tảng đá tỏa sáng, bề ngoài trong suốt, vừa nhìn là biết ngay mảnh vỡ tinh thần. Có một số hòn đá không có gì lạ, cần phải dùng chùy đập nát lớp vỏ ngoài mới có thể đoán được nó có giá trị hay không.

Thật ra công việc này rất ít khi xảy ra sai lầm, đại đa số mảnh vỡ tinh thần là phải dựa vào bản thân võ sĩ tiến hành cảm ứng trong viên đá có nguyên lực ba động hay không, nếu cảm nhận được thì khẳng định ở trong đó có chứa mảnh vỡ tinh thần.

Về phần mấy viên mảnh vỡ tinh thần của dã nhân là do đã được người khác xử lý rồi.

Mấy võ sĩ bên ngoài động luân phiên huy động chùy sắt đập nát hòn đá tìm kiếm mảnh vỡ tinh thần, nếu có lập tức chuyển giao cho đồng bọn đứng ở sau lưng.

Còn mấy võ sĩ khác thì lục soát các đại hán ở trần rất cẩn thận, theo lý thuyết một người trần truồng căn bản không cần thiết phải lục soát. Bởi vì trên người bọn họ không có chỗ nào giấu đồ, nhưng mấy võ sĩ kia vẫn kiểm tra rất cẩn thận, ngay cả lỗ tai, hậu môn cũng tìm tòi, vạch ra xem xét.

Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Địch Áo có cảm giác rất kỳ quái, sợ rằng ở trong ngục giam nghiêm khắc nhất đại lục cũng không thể hơn chỗ này.

Sau khi kiểm tra xong, mấy người đại hán mới cúi đầu khom lưng rời khỏi động, tiếp theo nhặt y phục ở dưới đất lên mặc vào người, vừa ngáp vừa đi vào trong rừng cây ở, trong đó có một doanh trại quy mô nhỏ được bố trí bảy, tám cái lều. Hiển nhiên, ngày hôm nay bọn hắn đã làm việc xong, bây giờ phải đi ngủ hồi sức.

Trong nhóm võ sĩ có người cẩn thận ghi chép số liệu, đến khi tất cả mảnh vỡ tinh thần được tập trung lại một chỗ, có một võ sĩ mang tới rất nhiều cái hộp vỏ ngoài đen thui, cuối cùng bọn họ đặt mảnh vỡ tinh thần vào trong hộp, dán giấy niêm phong lên.

Địch Áo đoán chừng tổng cộng bốn gã đại hán sẽ đào được hơn trăm viên mảnh vỡ tinh thần, chẳng qua là không biết được bọn họ làm việc trong thời gian bao lâu. Nhìn tình cảnh này, hắn cũng biết mình không có biện pháp lẫn vào trong, cho nên không thể xem xét cụ thể quy mô mỏ quặng này.

Sau khi đóng hộp kỹ lưỡng, một gã võ sĩ cầm tất cả cái hộp rời khỏi sơn động đi tới sườn núi đối diện, phía sau có bảy, tám võ sĩ đi theo.

Địch Áo hiểu ra, nhiều võ sĩ như vậy tập trung một chỗ tựa hồ không phải là vì bảo vệ, mà là vì quan sát lẫn nhau. Đối với cái nghề nghiệp đạo tặc này không bao giờ tồn tại vinh dự và ý thức trách nhiệm, chỉ cần xuất hiện cơ hội sẽ có người mang mảnh vỡ tinh thần chạy trốn.

Địch Áo nhẹ nhàng kéo tay dã nhân, hai người lặng yên bám theo những võ sĩ kia, tiến vào bên sườn núi.

Dã nhân không rõ ràng dụng ý Địch Áo, vươn quả đấm ra khoa tay múa chân về phía những võ sĩ kia. Địch Áo lập tức lắc đầu, nếu như xuất kỳ bất ý cũng có một ít hi vọng chiếm được đống mảnh vỡ tinh thần này, nhưng hắn không muốn đánh rắn động cỏ, mặc dù những mảnh vỡ tinh thần kia coi như là một khoản tiền của phi nghĩa, nhưng còn cách mục tiêu chân chính của hắn xa lắm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Những võ sĩ kia đi lên đỉnh núi, rồi lại đi vòng xuống phía dưới, cho dù bọn hắn có nằm mộng cũng không nghĩ tới ở trong rừng cây đang có hai cặp mắt tỏa sáng nhìn chăm chú vào lưng bọn hắn.

Khi những gã võ sĩ kia đi xuống sườn núi, đến gần doanh trại lập tức có người tiến lên nghênh đón. Hai bên thấp giọng trò chuyện với nhau, đúng lúc này dã nhân đột nhiên cảm giác được phía sau có người đến gần, vội vàng kéo Địch Áo núp vào trong một bãi cỏ.

Tám gã võ sĩ bước nhanh qua sát người bọn họ, Địch Áo nhận ra bọn hắn, đó là những tên canh giữ sơn động lúc nãy.

Sau khi nhóm võ sĩ thứ hai cũng đi vào doanh trại, song phương cùng lúc móc ra sổ sách, bao bố chứa hộp đen, mọi người cẩn thận đếm số lượng mảnh vỡ tinh thần, tiếp theo nhận lấy từng quyển sổ quan sát rất cẩn thận.

Địch Áo cảm thấy khá là buồn cười, trải qua nhiều thủ tục như vậy, khả năng trộm đồ hẳn là cực kỳ bé nhỏ. Xem ra Phật Lang Duy không hề yên lòng đối với thủ hạ của mình.

Sau một lát mấy cái hộp lại được đóng lại, lại dán giấy niêm phong lần nữa, sau đó một bóng người quen thuộc lọt vào mắt Địch Áo.

Hỏa Hồ Chu Địch Ti?

Trải qua nghỉ ngơi thời gian dài như vậy, thương thế Chu Địch Ti đã khỏi hẳn, thoạt nhìn thần sắc của nàng rất tốt. Mấy gã võ sĩ cầm hộp đưa đến trước mặt Chu Địch Ti, còn Chu Địch Ti nhận lấy xoay người đi tới một cỗ xe ngựa.

Địch Áo biết Chu Địch Ti lợi hại, hắn ngừng thở nhìn tới cỗ xe ngựa không chớp mắt, khi cửa xe mở ra, dựa vào ánh nến ở bên trong buồng xe phát ra. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong xe đang xếp đặt mấy dãy hộp lớn, số lượng hẳn là hơn ba mươi.

Lúc này Địch Áo chú ý tới một chi tiết, nhóm võ sĩ canh giữ ở trước sơn động cầm sổ sách đi trở về, còn một nhóm võ sĩ ở lại trong doanh trại thì giấu sổ sách đi, nhìn động tác lén lút rõ ràng là đang né tránh ánh mắt Chu Địch Ti.

Ngay cả Chu Địch Ti cũng không tin? Địch Áo cảm thấy cực kỳ buồn cười, xem ra cái tên trùm đạo tức Phật Lang Duy mà hắn ngưỡng mộ đại danh đã lâu hẳn là một người rất đa nghi. Điều này cũng hợp tình hợp lý, nếu như không đủ đa nghi, không đủ xảo trá, có lẽ Phật Lang Duy đã sớm chết ở trong tay Tái Nhân Hầu tước từ lâu rồi, căn bản không sống nổi cho đến bây giờ.

Địch Áo lặng lẽ ra hiệu cho dã nhân, nơi này có Chu Địch Ti tồn tại khiến cho kế hoạch mà bọn họ nghĩ ra biến thành vô nghĩa. Nếu chỉ có một mình Chu Địch Ti, bọn họ có thể liều mạng đánh thử một chút, nhưng cộng thêm nhiều Quang Mang võ sĩ cao cấp như vậy, bọn họ khẳng định không chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào.

Bình luận





Chi tiết truyện