chương 40/ 624

Ngã Lệ đã đồng ý rời đi nên không ngại Lôi Mông giày xéo hầm rượu Mân Côi Lộ còn chưa có ủ tốt, tạo thành kết quả là bất kể Lôi Mông đi đến chỗ nào luôn luôn ôm theo một thùng rượu. Kích thước thùng rượu cao chừng một thước, rộng nửa thước, rượu bên trong nặng trên trăm cân, thế mà Lôi Mông không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Vì thế, một khi Lôi Mông ôm thùng rượu đá văng cửa phòng ra, Địch Áo không có cảm thấy kinh ngạc, phía sau còn có Ca Đốn không có biện pháp né tránh. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ theo sau Lôi Mông, cho dù lấy định lực vượt xa thường nhân của Địch Áo cũng không thể an tâm tu luyện dưới tình huống bị một con ruồi quấy nhiễu không ngừng.

Trải qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Địch Áo đã có bước đầu đánh giá về Lôi Mông và Ca Đốn. Ca Đốn bề ngoài lạnh lùng, không nói nhiều lắm, thoạt nhìn hẳn là loại người thích mưu rồi động, nhưng sự thật lại khác hẳn hoàn toàn. Lá gan Ca Đốn to đến kỳ lạ, cơ hồ không có điều gì khiến hắn cố kỵ, trên thế giới chỉ có chuyện hắn làm không được, không có chuyện gì hắn không dám làm.

Lôi Mông làm cho người ta có cảm giác oanh oanh liệt liệt, giống như ông trời là lão đại, mặt đất là lão nhị thì hắn chính là lão tam. Trên không phục quan lớn, dưới không sợ cường hào ác bá, nhưng trên thực tế hắn lại là người cực kỳ cẩn thận. Hễ có chuyện gì là nhả ra một câu "chúng ta cẩn thận phân tích phân tích..."

Về phần khuyết điểm thì Địch Áo tạm thời phát hiện một cái, trước mặt rượu ngon Lôi Mông mất đi một phần tự chủ, hắn không thể nào quên mất thứ này. Đêm khuya ngày hôm qua, Lôi Mông trong lúc vô tình đi xuống mật thất, phát hiện hầm rượu dưới đó liền kinh hô ầm ĩ.

Bệnh tâm thần, tuyệt đối bệnh tâm thần. Tiếng huýt gió điên cuồng quanh quẩn trong phạm vi Đôi Tháp trấn rất lâu, ngay cả mấy con ngựa ở hậu viện cũng bị dọa sợ đến mức đạp bay hàng rào trốn thoát, chạy loạn khắp sân.

Mới vừa ngồi xuống, Lôi Mông mặt mày đỏ hồng lại bắt đầu công khai lên án Ca Đốn, nói hắn nóng đầu làm chuyện càn rõ. Không có chuyện gì đi nhận cái loại nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm này, đây là lấy tánh mạng của mình ra đùa giỡn.

Ca Đốn làm bộ bất cần, thản nhiên nói: "Thật ra mới bắt đầu thấy Chu Địch Ti, ta cũng định bỏ qua nhiệm vụ bởi vì thực lực chênh lệch quá lớn. Thế nhưng, nàng đã bị cao thủ thần bí đánh thành trọng thương, cơ hội như thế ta không lấy chẳng phải biến thành kẻ ngu rồi?"

Lôi Mông lại chuyển đề tài, bắt đầu lên án Ca Đốn lạnh lùng, nói mình chạy xa như vậy tới đây hỗ trợ, thế mà không cấp cho hắn một lời cảm ơn hay sắc mặt nhã nhặn một chút…

Địch Áo đã hơi nhức đầu, thân là người của hai thế giới, Lôi Mông là gã nam nhân dài dòng nhất mà hắn từng thấy qua, nói chuyện không bao giờ dứt, nhất là uống rượu xong lại còn nghiêm trọng hơn.

Ca Đốn tựa hồ đã sớm quen với thái độ Lôi Mông, hắn không thèm để ý, chỉ giơ bộ mặt bình thản ra đối phó, hoặc là nói hắn căn bản khinh thường cãi cọ với Lôi Mông. Chỉ bình tĩnh nói một câu: "Ta mệt rồi." Sau đó dựa vào vách tường nhắm hai mắt lại.

Đối mặt Ca Đốn ra vẻ lãnh đạm nhưng Lôi Mông không có nổi giận, hắn biết quấy rầy Ca Đốn thương thế chưa lành hình như không tốt lắm. Ngược lại quay sang nhích lại gần Địch Áo, làm ra bộ dạng thần bí, còn cố ý giảm thấp thanh âm nói: "Ta phát hiện một vấn đề."

"Vấn đề gì?" Địch Áo bất đắc dĩ nhích ra xa một chút rồi hỏi, để tránh bị nước miếng của hắn phun dính mặt.

"Ta phát hiện..." Lôi Mông hạ thấp thanh âm hơn nữa: "Trong nhà kia, hình như có chút ý tứ với ngươi."

Địch Áo ngẩn người, tên này có phải quá rỗi rãnh hay không chứ? Trên thực tế Địch Áo cũng đã nhận ra, mấy ngày gần đây thái độ Ngã Lệ quả thật hơi khác thường, nhưng vấn đề là chuyện đó có quan hệ gì tới Lôi Mông không?

"Ngươi nhìn lầm rồi." Địch Áo trả lời không cần nghĩ ngợi, hắn cứu Ngã Lệ không phải là vì muốn phát sinh chuyện gì. Mặc dù nhân cơ hội này có thể thuận lý thành chương thoải mái thu phục quả phụ ném lên giường, nhưng Địch Áo thật sự không có hứng thú đối với Ngã Lệ. Ngã Lệ trong mắt người khác phong tình vạn chủng, còn Địch Áo chỉ thấy bình thường thôi, căn bản không thể đánh đồng với Tác Phỉ Á.

"Làm sao có thể nhìn lầm được?" Lôi Mông trợn mắt thật to, nói: "Ánh mắt của ta luôn luôn chuẩn xác, chúng ta cẩn thận phân tích phân tích, căn cứ ta nhiều năm kinh nghiệm..."

"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Địch Áo đột nhiên hỏi.

"Cái gì?" Đột nhiên bị cắt lời Lôi Mông ngẩn ra, nhất thời không kịp phản ứng.

"Hắn năm nay mới hai mươi mốt, theo ta được biết hắn lớn như vậy ngay cả bàn tay con gái cũng chưa từng được nắm qua lần nào." Ca Đốn không biết mở mắt ra từ lúc nào, không thèm nhìn ánh mắt bi phẫn của Lôi Mông, mở miệng vạch trần không chút lưu tình.

"À." Địch Áo làm bộ bừng tỉnh đại ngộ nói: "Vậy theo lời hắn kinh nghiệm nhiều năm là chỉ..."

"Đương nhiên là kinh nghiệm bị cự tuyệt vô số lần, bằng không ngươi cho rằng hắn có kinh nghiệm gì chứ?" Nói xong câu đó Ca Đốn liền nhắm mắt lại.

Nhìn khuôn mặt Lôi Mông dần dần đỏ lên, Địch Áo cười thầm trong lòng, xem ra gã Ca Đốn này cũng không hoàn toàn lạnh lùng như bề ngoài biểu hiện. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Ăn cơm thôi." Thanh âm Ngã Lệ từ phía dưới truyền lên, trùng hợp hóa giải lúng túng cho Lôi Mông.

Ba người nối đuôi nhau đi xuống thang lầu nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn, Lôi Mông vẫn ôm thùng rượu sắc mặt trở nên khó coi, do dự thật lâu mới thừa dịp Ngã Lệ đi vào phòng bếp nhỏ giọng hỏi Địch Áo: "Thương thế nàng ra sao rồi?"

"Tốt hơn mấy ngày hôm trước." Địch Áo hồi đáp đơn giản, sau đó ngồi xuống ghế.

Ca Đốn ngồi ở đối diện Địch Áo, không khách khí trực tiếp đưa tay cầm lấy cái bánh bao nhét vào trong miệng, Địch Áo cũng bắt đầu bữa cơm.

"Ờ." Lôi Mông gật đầu nhìn chằm chằm Địch Áo và Ca Đốn.

"Ngươi rốt cuộc có ăn hay không? Không ăn thì tránh qua một bên. Nhìn ta làm cái gì?" Ca Đốn mất hứng, bất kỳ ai trong lúc ăn cơm bị nhìn chằm chằm cũng sẽ thấy không thoải mái.

"Ngươi cũng biết ta mà, ta không có yêu thích gì nhiều, chỉ có ăn uống hơi cầu kỳ một chút. Lỡ may trong này lưu lại mùi vị ngày đó, ta đây không bằng đi uống nước lạnh qua bữa." Lôi Mông vẫn còn chưa quên bữa ăn đầu tiên bước vào lữ điếm.

"Giếng ở sân sau, muốn uống thì đi ngay đi, không ai ngăn cản ngươi." Ca Đốn trợn mắt nhìn Lôi Mông nói: "Đi ăn chùa phải có giác ngộ ăn chùa, ngươi giao ra đồng tiền nào chưa?"

"Nàng không lấy mà, ta đây có biện pháp gì chứ?" Lôi Mông la lên.

Lôi Mông nói thật, dù làm thế nào Ngã Lệ cũng không chịu lấy tiền. Đối với cách làm của Ngã Lệ, Địch Áo có thể hiểu được một hai, nếu như ba người bọn họ bây giờ rời khỏi lữ điếm, bảo đảm không tới một phút sẽ có lưu dân (dân lưu lạc) xông vào. Phải giao ra mới có hồi báo, Ngã Lệ bắt buộc phải làm một cái gì đó, thí dụ như cung cấp đồ ăn, phòng ở miễn phí, mới có thể yên tâm thoải mái tiếp thụ mấy người Địch Áo bảo vệ. Không phải người nào cũng vô liêm sỉ đến mức có thể hưởng thụ phúc lợi do người khác cung cấp mà không trả giá.

Thật ra, nếu như Ngã Lệ thu tiền mấy người Địch Áo cũng sẽ không bỏ mặc nàng, nhưng Ngã Lệ không nghĩ như vậy, hoặc có thể nói đây là cách mà người yếu dùng để bảo hộ một chút tôn nghiêm của mình.

Lúc này Ngã Lệ từ trong bếp đi ra vừa vặn nghe thấy Ca Đốn nói đến hai chữ khó ăn, nhất thời khuôn mặt nàng đỏ bừng, khập khễnh đi mấy bước tới trước bàn nói: "Có phải lại cho muối nhiều nữa rồi? Thật tình xin lỗi, để ta mang vô nấu lại." Vừa nói dứt lời nàng liền đưa tay định bưng mâm thức ăn trên bàn.

"Ta khẳng định ngươi nghe lầm." Ca Đốn vội vàng ngăn cản Ngã Lệ, đồng thời đánh mắt ra hiệu cho Lôi Mông: "Chúng ta đang khen ngươi nấu ăn ngon, đúng không Lôi Mông?"

Mấy chữ cuối cùng Ca Đốn nhả từ trong kẽ răng ra, hàm chứa tính uy hiếp cực kỳ nồng nặc, Lôi Mông nghe được kìm lòng không đậu rùng mình một cái, liên tục nói: "Đúng vậy, đúng vậy, tài nấu nướng của Ngã Lệ quả thực là tuyệt vời."

Vì chứng minh bản thân không có nói láo, Lôi Mông nhanh chóng quơ lấy một tảng thịt bò đang bốc khói nghi ngút, ngay cả thổi cho nguội cũng không cần, cứ như vậy há miệng trực tiếp cắn một miếng lớn, dùng sức nhai nhai nuốt nuốt y như sói đói.

Thật ra Lôi Mông đã quá lo lắng, ngày đó Ngã Lệ tâm tình thất thường, hoàn toàn bị huy chương Quang Mang võ sĩ hù dọa choáng váng, cộng thêm thương thế làm ảnh hưởng đến khả năng nấu nướng của nàng.

Lôi Mông nhai được vài cái phát hiện mùi vị tảng thịt bò cũng không có bết bát như hắn tưởng tượng, thế là hắn yên tâm bắt đầu thật tình khích lệ Ngã Lệ.

Ngã Lệ lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, cười híp mắt nhìn mấy người ăn uống. Chẳng qua là một bên mặt còn sưng to làm cho nụ cười của nàng có vài phần thê thảm, khiến cho lòng người thương xót, đã bị thương thành bộ dáng này vẫn phải lo lắng đến mùi vị thức ăn trong bếp, quá khổ cực rồi.

Địch Áo nhìn biểu hiện của hai người trong không khỏi hiểu thêm vài thứ. Hai người trước mặt đều là Quang Mang võ sĩ, từ trên người bọn họ nhìn không thấy tới một tia ngang ngược càn rỡ nào hết, nhìn Ca Đốn bình thời luôn luôn một thân lạnh như băng, cự người ngoài ngàn dặm, lại e sợ Ngã Lệ khổ cực vội vội vàng vàng giải thích. Còn Lôi Mông bộ dạng cao to lẫm liệt dưới tình huống chưa có tiếp xúc thức ăn đã ra vẻ hưởng thụ sung sướng an ủi Ngã Lệ, tâm tính hai người như thế nào từ đó có thể nhận ra được một ít.

Ngay lúc này chợt có mấy thân ảnh xuất hiện ở ngoài lữ điếm, một gã nam nhân gầy gò tuổi chừng ba mươi, vóc người tương đối bước vào lữ điếm nhìn quanh.

Sắc mặt Ngã Lệ nhất thời trắng bệch, trong mắt rõ ràng lộ ra nét sợ hãi, nàng thật sự biến thành một con chim trúng tên sợ cả cành cong.

Trước mắt thực lực mạnh nhất chính là Lôi Mông, dĩ nhiên phải gánh chịu trách nhiệm "bảo vệ quốc gia", hắn đột nhiên đứng lên bước nhanh ra ngoài nghênh đón, quát to: "Này này, các ngươi là ai? Ở chỗ này lén lút làm cái gì?"

"Đại nhân, có một chuyện rất gấp gáp cần phải thương lượng với mấy vị đại nhân một chút." Gã nam nhân gầy gò cười nói.

"Chuyện gì?"

"Đại nhân, tối ngày hôm qua ta ra ngoài trấn dò xét một vòng, có mấy nhóm giặc cướp hạ trại ở bên ngoài trấn, bọn họ..."

"Ngươi đi vào rồi nói." Lôi Mông sửng sốt, sau đó ngoắc tay ý bảo gã nam nhân theo vào trong, khẩu khí của hắn cũng hòa hoãn hơn nhiều.

Gã nam nhân gầy gò cúi đầu khom lưng đi vào, Lôi Mông xoay người trở về vị trí của mình, tiếp theo chỉ chỉ một cái ghế: "Ngồi xuống đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Gã nam nhân kia phi thường cao hứng bước tới gần, Ca Đốn lộ vẻ lo âu giành trước hỏi cặn kẽ tình huống, nghe tới đoạn bọn giặc cướp say rượu cuồng hoan trắng đêm, Ca Đốn sắc mặt đại biến thấp giọng nói: "Hừ, những tên cướp thường có một thói quen, mỗi lần trước và sau bộc phát chiến đấu đều phải triệt để thả lỏng một lần, chuyện này có ý nghĩa trong vòng hai ngày tới bọn chúng sẽ triển khai tiến công."

"Được rồi, chúng ta cẩn thận phân tích phân tích..." Lôi Mông lại nhai đi nhai lại luận điệu cũ rích, mỗi lần hắn nói đến đây thần sắc sẽ trở nên cực kỳ nghiêm túc, giống y như một Đại tướng quân thân kinh bách chiến đang thảo luận vấn đề địch tình. Chỉ có điều khuôn mặt hắn vẫn còn nét ngây ngô, cộng thêm mái tóc quăn màu nâu đỏ làm cho bộ dạng hắn có vẻ buồn cười nhiều hơn. Thế nhưng giờ phút này Ca Đốn và Địch Áo lại cười không nổi.

"Còn có gì để phân tích nữa chứ?" Ca Đốn nói: "Khuya hôm nay chúng ta phải xông ra ngoài."

"Nói nhảm." Lôi Mông la lên: "Ta dĩ nhiên biết là phải xông ra, nhưng mà xông ra từ chỗ nào? Phải đi đâu? Còn có thương thế của ngươi ra sao rồi? Rất nhiều chuyện chúng ta cần phải thảo luận cẩn thận."

"Lôi Mông, cám ơn ngươi." Ca Đốn không có bởi vì Lôi Mông phản bác mà tức giận, ngược lại mỉm cười đa tạ.

"Chuyện gì?" Lôi Mông nghe thế liền lấy làm hồ nghi, trong dĩ vãng gặp phải loại tình huống này Ca Đốn chắc chắn sẽ trả lời lại một cách mỉa mai mới đúng, hôm nay tự nhiên lên tiếng cám ơn mình, vậy là thế nào?

"Ngươi biết rõ ràng Đôi Tháp trấn là một nơi nguy hiểm lại còn nguyện ý lưu lại cùng chúng ta. Ta biết ngươi suy nghĩ rất khó khăn mới có thể cho ra quyết định này, cho nên ta cám ơn ngươi." Ca Đốn nhẹ giọng nói.

Lôi Mông ngơ ngác nhìn Ca Đốn, nhất thời nói không ra lời, tức giận sao? Đây là từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên Ca Đốn biểu đạt cảm kích đối với hắn, hắn nên vui mừng mới đúng, cao hứng sao? Nhưng lời nói Ca Đốn rõ ràng có ý ngầm, chính là: "Nếu đổi thành lúc bình thường, gặp chuyện không ổn ngươi đã sớm bỏ trốn mất dạng rồi."

"Cho nên, hắn cần rượu." Địch Áo cười nói.

"Ở đây có rất nhiều rượu." Ca Đốn dời tầm mắt vào thùng rượu bên cạnh Lôi Mông, cười ha hả, sau đó nói với gã nam nhân: "Các ngươi muốn đi cùng chúng ta?"

Bình luận





Chi tiết truyện