chương 448/ 624

Cổ Lạp Gia Tư phán đoán không sai, sáng sớm ngày thứ hai Y Toa Bối Nhĩ đã tỉnh lại. Ngoại trừ cảm giác toàn thân mềm nhũn không có khí lực ra, những bộ phận khác hầu như không có vấn đề.

Tác Phỉ Á và Tuyết Ny oán giận Y Toa Bối Nhĩ một phen, lần này cũng may vận khí của nàng tốt .Nếu không còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nguyên lực tiêu hao cạn kiệt là vấn đề võ sĩ kiêng kỵ nhất, rất có thể tạo thành hậu quả không có cách nào vãn hồi.

Y Toa Bối Nhĩ cười cười không nói, nàng rất cao hứng khi biết được Lôi Mông bình yên vô sự, còn bản thân mình thì không để ý nhiều lắm. Ngay cả Cổ Lạp Gia Tư cũng nói không có chuyện gì, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn là tốt rồi, vậy thì nàng lo lắng làm gì?

Lúc này khu năm mươi mốt có hai bệnh nhân, Ca Đốn thương thế vẫn chưa có hoàn toàn khỏi hẳn. Y Toa Bối Nhĩ cũng nằm trên giường không khác gì hắn, vấn đề ở trước mặt mọi người là cuộc tranh tài sau này phải làm sao bây giờ?

Để cho Ca Đốn mang thương tích ra sân hiển nhiên là không thích hợp, Y Toa Bối Nhĩ lại càng không cần phải nói. Nếu nghỉ ngơi không đủ thì ngay cả bí kỹ cũng không thể buông thả, vì thế Lao Lạp là nhân tuyển duy nhất. Mấu chốt là học viện tranh tài không cho phép mang theo yêu thú tham gia, mà Miêu Tử chưa bao giờ rời khỏi Lao Lạp nửa bước, không ai dám bảo đảm đến lúc đó Miêu Tử có vọt lên trên đài hay không. Không tuân theo quy tắc là chuyện nhỏ, một khi bị thủ tiêu tư cách tranh tài cái được không bù nổi cái mất.

Thật ra chỉ cần bốn người Địch Áo, Lôi Mông, Tác Phỉ Á và Tuyết Ny lên thi đấu cũng có thể giành chiến thắng, nhưng làm như vậy không thể nghi ngờ là sẽ gia tăng nguy hiểm rất lớn. Nhất là nếu gặp phải đối thủ giống như Gia Nạp Lợi, quyết tâm muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết. Chỉ dựa vào ba người Lôi Mông, rất khó lòng ngăn cản bốn người của đối phương liên thủ tấn công.

Cho nên trái lo phải nghĩ hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn để cho Lao Lạp ra sân xem như là ổn thỏa tình hình. Mặc dù nha đầu này xuất thủ không biết phân nặng nhẹ, nhưng chung quy vẫn đỡ hơn để phe bên mình bị thương. Về phần Miêu Tử đành phải ủy khuất Ca Đốn không đi quan sát trận tranh tài, ở lại trong thạch động trông coi là tốt rồi. Dựa vào Hỏa Hống Thú phụng bồi một bên, đoán chừng Miêu Tử sẽ không quấy rối nhiều lắm.

Mấy người Địch Áo ở trong động thương thảo đội hình ra sân tranh tài xong xuôi, nhưng không biết trong lúc này đã có người đã suy nghĩ chu toàn dùm cho bọn họ.

Trong rừng cây ở gần khu bốn mươi chín, hai người đang đứng cạnh nhau nhỏ giọng trò chuyện.

"Đạt Nhĩ Sâm, lần này cơ hội của các ngươi tới rồi." Khố Ân Tư thấp giọng nói.

"Cơ hội?" Đạt Nhĩ Sâm cười lạnh một tiếng: "Nếu như ngươi tìm ta chỉ là để nói chuyện này, ta nghĩ là thôi đi. Thực lực Địch Áo đã quá rõ ràng, đừng nói là bọn họ chỉ còn lại bốn người, cho dù chỉ có một mình Địch Áo, khu chúng ta ra hết cũng chưa chắc là đối thủ của hắn."

Khố Ân Tư nhìn chăm chú vào Đạt Nhĩ Sâm một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười khinh khỉnh: "Không phải là ngươi bị dọa sợ rồi chứ? Địch Áo chỉ là con người, không phải ma quỷ ba đầu sáu tay. Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, ta đây có trách nhiệm nói cho ngươi biết, thời điểm chết của ngươi không còn xa nữa."

Đạt Nhĩ Sâm hừ lạnh nói: "Bớt nói chuyện giật gân, nếu như giáp mặt bọn họ, cùng lắm thì ta trực tiếp nhận thua. Ở trước mắt bao người, cho dù Địch Áo gan lớn hơn nữa cũng không dám làm gì ta."

"Ngươi đúng là quá ngây thơ." Khố Ân Tư lắc đầu, dùng ánh mắt thương hại nhìn tới Đạt Nhĩ Sâm: "Ngươi cho rằng Địch Áo là ai? Không có đủ tính quyết đoán sao? Ngươi đã nhiều lần bố trí bẫy rập làm hại hắn như vậy, bây giờ mới biết sợ có phải là quá muộn rồi không?"

"Ta nói sợ lúc nào?" Đạt Nhĩ Sâm vẫn cố gắng giữ thể diện, trợn mắt với Khố Ân Tư.

"Như vậy còn không gọi là sợ? Trực tiếp nhận thua. Trời ạ, lịch sử Tử Vong Chi Ca học viện thượng chưa từng phát sinh chuyện này bao giờ. Đạt Nhĩ Sâm, ngươi xác định ngươi có dũng khí làm như vậy?" Khố Ân Tư mỉm cười gian xảo, híp mắt nhìn tới Đạt Nhĩ Sâm, bộ dạng này rơi vào trong mắt Đạt Nhĩ Sâm tự nhiên lộ vẻ cực kỳ đáng giận.

Đạt Nhĩ Sâm hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Có dũng khí hay không là chuyện của ta, rồi lại nói Địch Áo chỉ có thể lớn lối ở bộ sơ cấp một đoạn thời gian ngắn mà thôi. Chờ hắn tiến vào bộ cao cấp ti luyện, ta sẽ có biện pháp thu thập hắn, căn bản không cần thiết liều mạng với hắn vào lúc này."

"Chờ Địch Áo vào bộ cao cấp là ngươi sẽ có biện pháp? Sợ rằng chưa chắc." Khố Ân Tư thản nhiên nói: "Đạt Nhĩ Sâm, ta phát hiện phương thức suy nghĩ của ngươi quá nông cạn rồi. Trong lúc ngươi tìm cách đối phó Địch Áo, đồng thời cũng phải chuẩn bị thừa nhận người ta trả thù. Nói đơn giản là khi các ngươi đi ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu như đám người Địch Áo đó đột nhiên xuất hiện sẽ có hậu quả gì đây? Chỉ cần giết chết toàn bộ các ngươi không còn một mống thì có ai biết là do hắn động tay động chân?"

"Hắn dám?" Mặc dù Đạt Nhĩ Sâm ngoài miệng nói mạnh cứng rắn, nhưng trong lòng không nhịn được âm thầm tính toán khả năng đó, kết quả làm cho hắn đột nhiên thất kinh. Tử Vong Chi Ca học viện quả thật cấm tư đấu, trừng phạt cũng rất nghiêm khắc, nhưng trên thực tế không thể nào hoàn toàn ngăn chặn tình huống hạ độc thủ sau lưng. Hàng năm đều có học viên tử vong không thể giải thích được, dĩ nhiên phần lớn hung thủ trong đó chạy không thoát học viện chế tài, nhưng vẫn có một vài vụ án tìm không ra đầu mối. Khố Ân Tư nói không sai, chỉ cần Địch Áo làm đủ gọn gàng, bên phía học viện phương rất khó nắm được chứng cớ. Căn cứ theo Địch Áo biểu hiện từ trước đến giờ thì hắn không phải là người từ tâm mềm tay gì, nói đúng lý thì khả năng triển khai trả thù rất lớn.

Vẻ mặt Đạt Nhĩ Sâm hơi biến hóa lập tức lọt vào trong mắt Khố Ân Tư. Hắn cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ bình thản: "Hiện tại đã biết rõ chưa? Cho dù ngươi thu tay lại cũng không còn kịp rồi. Cho nên ngươi phải nắm giữ mỗi một cơ hội xuất hiện, hoặc là hắn chết hoặc là ngươi chết, không có con đường nào khác để đi."

Đạt Nhĩ Sâm trầm mặc một lúc lâu mới ảm đạm nói: "Ngươi có thể làm gì? Lúc nãy ta đã nói qua, cho dù một mình Địch Áo ra trận, chúng ta cũng không thể nào là đối thủ của hắn, huống chi hắn còn có đồng bạn."

Khố Ân Tư nở nụ cười tà, tròng mắt khẽ chuyển một vòng, chậm rãi nói: "Ta nói cơ hội sắp tới không phải là khu năm mươi mốt không đủ nhân thủ. Trên thực tế nếu bọn họ thật chỉ có bốn người đi ra, ta cũng khuyên ngươi trực tiếp nhận thua mới tốt."

"Cái gì?" Đạt Nhĩ Sâm lâm vào mê hoặc, không hiểu nổi ý đối phương đang nói.

"Nếu ta nhớ không lầm, trong nhóm bọn họ còn có một tiểu nha đầu mang theo sủng vật." Khố Ân Tư cười cười nói: "Quy củ của học viện là năm người tạo thành một đội tranh tài. Cho nên ta đoán bọn họ có thể là vì gom đủ nhân số sẽ để cho tiểu nha đầu kia tham gia trận đấu, đó sẽ là cơ hội của ngươi."

Đạt Nhĩ Sâm mơ hồ hiểu ra ý tứ trong lời nói của Khố Ân Tư: "Ngươi nói là..."

"Địch Áo cường thịnh trở lại cũng chỉ là Cực Hạn võ sĩ, dưới tình huống không có nguyên lực chiến giáp, bất kỳ Phong hệ võ sĩ nào cũng không chịu nổi võ sĩ cùng giai đả kích. Dĩ nhiên các ngươi muốn đánh trúng Địch Áo là chuyện rất khó khăn, bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh. Nhưng ngươi chú ý tới không? Chỉ cần những người khác xuất hiện nguy hiểm, Địch Áo sẽ liều lĩnh trở về cứu viện, đây chính là sơ hở trí mạng của hắn." Khố Ân Tư nói rất đơn giản, nhưng mấy ngày nay chắc chắn hắn đã đổ ra không ít công sức thu thập tình báo.

Đạt Nhĩ Sâm đã rõ ràng đối phương muốn nói gì: "Ý của ngươi là chỉ cần chúng ta dốc toàn lực đối phó tiểu nha đầu kia, Địch Áo sẽ liều mạng trở về cứu viện. Sau đó chúng ta lại dốc toàn lực quay sang công kích Địch Áo?"

"Trên lý luận là như vậy, các ngươi không yếu đến mức không đối phó nổi một tiểu nha đầu chứ?" Khố Ân Tư lộ cười cười, bộ dạng có vẻ chắc chắn: "Dĩ nhiên, ngàn vạn lần phải chú ý một điểm, mặc kệ như thế nào cũng không thể giết chết tiểu nha đầu kia. Nếu không, nghe Địch Áo sẽ không cố kỵ gì nữa, vậy thì sẽ đến phiên các ngươi xui xẻo."

"Có thể làm vậy không?" Đạt Nhĩ Sâm cũng không dám xác định.

"Ta nói đây là một cơ hội của ngươi, về phần có thể làm được hay không chính là vấn đề của ngươi." Khố Ân Tư nhìn sang Đạt Nhĩ Sâm: "Ngươi không muốn cuộc sống sau này phải lo lắng đề phòng cả ngày chứ? Thủ đoạn của Địch Áo, ngươi đã được chứng kiến rồi. Ngay cả đạo sư ra mặt cũng không thể ngăn cản hắn ra tay giết người, còn có chuyện gì hắn không dám làm đây?"

Đạt Nhĩ Sâm trầm mặc rất lâu, ánh mắt lúc sáng lúc tối hẳn là đang tiến hành chọn lựa một quyết định vô cùng khó khăn. Thời gian lặng lẽ trôi qua, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên nhìn tới Khố Ân Tư: "Ta hiểu rồi, ngươi cũng lo lắng Địch Áo trả thù đúng không? Cho nên mới cố gắng thuyết phục ta liều mạng với hắn, ha hả, đúng là ý kiến hay."

"Không sai, ta đang nghĩ như vậy đó." Khố Ân Tư trả lời hoàn toàn nằm ngoài Đạt Nhĩ Sâm dự liệu.

"Ngươi…" Trong mắt Đạt Nhĩ Sâm tràn đầy lửa giận.

"Nhưng mà chúng ta có chung một địch nhân đúng không?" Khố Ân Tư cười nói: "Huống chi, tại sao ngươi không suy nghĩ một chút, vì sao ta kết thù hận với Địch Áo? Đạt Nhĩ Sâm, chúng ta bây giờ có thể làm chính là đồng tâm hiệp lực diệt trừ địch nhân này, như vậy mới có lợi đối với chúng ta."

Sắc mặt Đạt Nhĩ Sâm nhất thời lúng túng, Khố Ân Tư nói không sai, là do hắn lợi dụng đối phương trước, còn có thể diện gì đi chỉ trích người khác?

"Ta chỉ nói nhiêu đó, về phần lựa chọn như thế nào là chuyện của ngươi, suy nghĩ thật kỹ đi. Thật ra cho dù ngươi không làm gì hết, ta tổn thất cũng không thể nào lớn hơn ngươi. Dù sao nếu Địch Áo lựa chọn trả thù, người thứ nhất chắc chắn là ngươi chứ không phải ta."

Sau khi nói xong, Khố Ân Tư không thèm quản Đạt Nhĩ Sâm phản ứng ra sao, trực tiếp xoay người rời khỏi rừng cây, lưu lại một mình Đạt Nhĩ Sâm đứng tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Khố Ân Tư từ từ đi xa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, lại thêm một vòng tranh tài kết thúc. Đến thời điểm rút thăm, lần này Lôi Mông nói gì cũng không cho Địch Áo đi, nói là vận khí Địch Áo quá kém, Địch Áo không thèm để ý, mặc kệ Lôi Mông xung phong nhận việc, đúng lúc hắn có việc phải đi một chuyến.

Mấy giờ sau, đám người Địch Áo ngồi ở ngoài thạch động tán gẫu, chợt nghe từ nơi xa truyền đến tiếng cười vô cùng lớn lối, thanh âm đúng là cái loại hắn đã cực kỳ quen thuộc.

Mấy người Địch Áo lúc này liếc nhau nghi ngờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cái tên Lôi Mông này lại phát điên gì đây?

"Ha ha ha ~!" Lôi Mông cứ như vậy vừa cười lớn vừa đi tới, bản mặt vênh váo tự đắc quét một vòng qua mấy người Địch Áo, bộ dạng dương dương đắc ý ngồi xuống giang hai chân ra thật rộng. Nhưng lại không nói một câu, chỉ ngồi ở đó thỉnh thoảng cười to một trận, cười sảng khoái đến mức những người khác bắt đầu nghi ngờ, âm thầm suy nghĩ trong lòng: "Có chuyện gì thì nói thẳng ra không được sao, nhà ngươi cười cái rắm thúi gì thế aa.a?"

"Hắn trước kia đã bao giờ như vậy chưa?" Y Toa Bối Nhĩ ngồi ở một bên nhỏ giọng hỏi Ca Đốn.

Ca Đốn liếc nhìn Lôi Mông, vẻ mặt cũng rất nghi ngờ: "Mặc dù tên này tương đối ngu ngốc, vốn dĩ trước kia không có ngu si đến trình độ này, không biết hôm nay hắn bị cái gì kích thích nữ."

Mặc dù thanh âm Y Toa Bối Nhĩ và Ca Đốn không lớn, nhưng khoảng cách thật sự quá gần. Cho dù Lôi Mông muốn làm bộ không nghe được cũng đã lỡ nghe mất rồi, tiếng cười sảng khoái từ từ dừng lại, bộ dạng buồn bực nhìn chằm chằm vào Ca Đốn: "Có phải là huynh đệ hay không đó? Tại sao ngươi không thể phối hợp với ta một chút?"

"Nói nhanh đi, rốt cuộc là chuyện gì?" Ca Đốn không nhịn được hỏi tới, đám người Tác Phỉ Á cũng dựng lỗ tai lên, các nàng rất muốn biết đáp án. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Ánh mắt Lôi Mông lần lượt đảo qua trên mặt từng người, giảm thanh âm xuống thấp, thần thần bí bí nói: "Các ngươi đoán ta rút được khu nào?"

Đám người Địch Áo hai mặt nhìn nhau, nhìn vẻ mặt Lôi Mông không phải là vừa trúng giải thưởng lớn sao? Thật sự rút được khu bốn mươi chín của Đạt Nhĩ Sâm rồi?

"Rút được Đạt Nhĩ Sâm rồi?" Ca Đốn vui mừng hỏi.

"Ha ha, không sai." Lôi Mông cười phá lên: "Như thế nào? Ta đã nói gì nhỉ? Vận khí của ta khác xa Địch Áo đúng không?"

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, đây đúng là một tin tức tốt, cái tên Đạt Nhĩ Sâm kia rất thích gian lận trong lúc tranh tài, lần này vô tình đụng phải, nhìn xem hắn còn có hoa chiêu gì nữa đây.

"Rất tốt." Ca Đốn nhe răng cười: "Hắn không phải là muốn chiếm đoạt Hỏa Hống Thú của ta sao? Một hồi ta đi tìm Phổ Lai Tư nhờ hắn chuyển cáo Đạt Nhĩ Sâm một tiếng, nếu có thể thắng chúng ta trong trận đấu, ta sẽ giao Hỏa Hống Thú cho hắn."

"Ta đoán chừng hắn không dám đánh cuộc với ngươi." Lôi Mông cười hì hì nói: "Đám người kia biết trận tranh tài tiếp theo sẽ đánh với chúng ta, vẻ mặt ai nấy như đưa đám, làm như trong nhà có người chết vậy, ha ha ha~!"

"Tên kiêu ngạo như vậy cũng biết sợ?" Ca Đốn lạnh lùng nói.

"Cũng không thể hoàn toàn trách hắn, bởi vì chúng ta lớn lối hơn hắn mà thôi." Lôi Mông thở dài, nhún vai ra vẻ rất tội nghiệp.

"Ngươi đang nói ai?" Ca Đốn hỏi: "Là bản thân ngươi hay là Địch Áo?"

"Đương nhiên là Địch Áo, ca ca ta rất là hiền lành." Lôi Mông thần thần bí bí nói: "Hơn nữa ta còn nghe được một tin tức có liên quan tới Địch Áo."

"Là gì?" Tác Phỉ Á vội vàng hỏi.

"Xét thấy Địch Áo mấy lần biểu hiện trong trận đấu quá kinh điển, đám đạo sư học viện đang thương nghị có nên đặc cách cho Địch Áo trực tiếp tiến vào trận chung kết cuộc thi cá nhân không." Lôi Mông nói: "Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, đề nghị này nhất định sẽ được thông qua."

"Còn thi đấu cá nhân ở bộ cao cấp?" Tác Phỉ Á hỏi tới: "Có phải cũng cho Địch Áo trực tiếp tiến vào trận chung kết luôn?"

"Chuyện này thì ra không biết." Lôi Mông lắc đầu nói: "Đạo sư các bộ tự hình thành một hệ, không có phụ thuộc quan hệ gì với nhau, bộ sơ cấp đề nghị không thể nào ảnh hưởng đến bộ cao cấp được."

"Bằng không chúng ta tìm Thương Nam nhờ hắn đi hỏi thăm xem sao?" Tác Phỉ Á nói.

"Không cần." Địch Áo nói: "Có thể trực tiếp tiến vào trận chung kết hay không, đối với ta cũng không thành vấn đề, chỉ khác nhau ở chỗ đánh ngã nhiều ít vài người mà thôi."

"Nghe một chút đi, các ngươi nghe một chút đi." Lôi Mông dùng sức vỗ vào bắp đùi của mình, chỉ thẳng vào Địch Áo: "Tên này lớn lối ghê chưa? Ai dà, cũng may hắn là bằng hữu của ta, nếu như hắn là địch nhân, có khi ta bị hắn chọc tức chết."

"Ta nói là sự thật." Địch Áo mỉm cười nói.

"Phi phi !" Thân là bằng hữu, ngay cả Lôi Mông cũng chịu không được nữa rồi, kêu lên: "Ngươi đã có bản lãnh như vậy, tại sao không xin tham gia thi đấu cá nhân ở bộ cực hạn?"

"Ta đã hỏi rồi." Địch Áo nói: "Nhưng mà thời gian thi đấu cá nhân ở cực hạn có xung đột với bộ cao cấp, cho nên ta bỏ qua."

Ca Đốn và Lôi Mông không nhịn được quay mặt nhìn nhau, thật lâu sau Ca Đốn mới hỏi dò: "Không thể nào? Địch Áo, không nên nói giỡn, ngươi thật sự có ý định tham gia thi đấu cá nhân ở bộ cực hạn?"

Địch Áo gật đầu nói: "Thi đấu cá nhân ở bộ cực hạn nhất định có tính khiêu chiến."

Lần này tất cả mọi người đều không nói ra lời, sự thật rõ ràng là nếu Địch Áo đã thử xin thi đấu cá nhân ở bộ cực hạn, chuyện này có ý nghĩa hắn ít nhất cũng phải nắm chắc vài phần chiến thắng, mà học viên bộ cực hạn là ai? Đều là Võ Tôn tương lai, cường giả chân chính đó nha?

"Địch Áo, ngươi nói thật đi, ngươi bây giờ rốt cuộc đạt tới mấy giai rồi?" Lôi Mông la lên.

"Cấp ba, gần tới cấp bốn." Địch Áo bình thản trả lời.

"Thằng ngốc mới tin ngươi." Lôi Mông vô cùng buồn bực, hắn tự cho rằng thiên phú của mình đã là tốt lắm rồi, đã từng dũng cảm tiếp nhận đủ các loại khảo nghiệm, nhưng vì cái gì mà chênh lệch với Địch Áo càng lúc càng lớn đây?

"Địch Áo gần đây biểu hiện quá hoành tráng rồi, học viện có thể điều hắn tới bộ cao cấp không?" Y Toa Bối Nhĩ nhẹ giọng nói, nàng lo lắng cũng có đạo lý. Mấy lần tranh tài, Địch Áo luôn luôn duy trì ưu thế áp đảo, thậm chí có thể lấy một đánh ba. Nếu để cho đệ tử như vậy tiếp tục lưu lại bộ sơ cấp chính là không công bình đối với những học viên khác. Đợi đến năm sau, Địch Áo tiếp tục tham gia trận đấu tranh tài, không phải là giải thưởng bộ cao cấp và bộ cực hạn đều nằm trong tay hắn hay sao? Thực lực cường hãn cỡ đó làm gì có học viên nào dám lên đài đấu với hắn?

"Ta đã hỏi Thương Nam rồi, học viên nào cũng có một năm điều chỉnh." Địch Áo nói: "Nói đến chuyện này, ta càng ngày càng bội phục Hoắc Phu Mạn đại đế và Tư Thản Sâm viện trưởng khai sáng Tử Vong Chi Ca học viện."

"Hắc hắc, đó là đương nhiên." Lôi Mông mặt mày hớn hở nói chen vào, mặc dù hắn hoàn toàn luôn không hiểu vì sao Địch Áo đột nhiên nói đến chuyện này, nhưng nghe người khác khen trưởng bối của mình, hiển nhiên hắn vô cùng cao hứng.

"Tại sao nói vậy?" Y Toa Bối Nhĩ khó hiểu hỏi lại.

"Không phải là nói mấy câu có thể diễn tả rõ ràng, tóm lại bọn họ sẽ vui mừng nhìn thấy các học viên bồi dưỡng tình cảnh với nhau." Địch Áo nói: "Một khu vực sẽ có mấy huynh đệ cùng nhau phấn đấu, sau đó một người trong nhóm tiến giai sẽ để cho hắn lên bộ cao cấp tu luyện. Cứng rắn tách rời một tiểu đội cùng nhau chiến đấu trong thời gian dài hình như quá bất cận nhân tình, cũng bất lợi đối với việc tu luyện. Hoàn cảnh nơi này rất gian khổ, có thể dựa vào không chỉ là thực lực của mình, còn có các bằng hữu thân thiết. Nếu như thiếu một trong hai, các ngươi nói sẽ biến thành tình cảnh gì?"

"Các học viên sẽ càng ngày càng ích kỷ, bởi vì chỉ có trông cậy vào chính bản thân mình." Y Toa Bối Nhĩ bừng tỉnh đại ngộ.

"Như vậy sau khi bọn họ đi ra ngoài thì sao?"

"Năm bè bảy mảng." Tác Phỉ Á mỉm cười nói: "Bọn họ thậm chí sẽ lựa chọn quên lãng Tử Vong Chi Ca học viện, bởi vì ở chỗ này chỉ lưu lại ký ức khó khăn, vất vả, mệt mỏi, cơ hồ không có một chút tình cảm ấm áp."

"Không sai." Địch Áo nói: "Cho nên mỗi lần xuất hiện tình huống như thế, học viện sẽ cho từng khu vực thời gian một năm để điều chỉnh, khích lệ bọn họ cùng nhau tiến vào bộ cao cấp, giữ vững tiểu đội chiến đấu như cũ. Y Toa Bối Nhĩ, ngươi cần phải nỗ lực, ha hả, nhiều nhất chỉ có một năm thời gian thôi đó."

"Ai dà, còn phải ở lại địa phương này một năm." Ca Đốn ngẩn người ra: "Đã bao lâu nhỉ? Ta sắp quên mất mùi rượu ngon rồi."

Bình luận





Chi tiết truyện