chương 379/ 624

"Không phải là tên này cố ý chơi chúng ta chứ?" Ca Đốn nhìn theo bóng lưng tên kia, bĩu môi lầm bầm một câu. Không nói tới nguyên nhân quyết đấu là gì, nếu dùng phương thức này trả thù đúng là quá ngây thơ rồi.

"Vào xem cái đã rồi nói sau." Địch Áo lắc đầu cười khổ, mặc dù không rõ tên kia nói đúng hay không? Tất cả tân sinh đều phải sinh hoạt trong hoàn cảnh như thế này, chỉ biết rằng tình hình trước mắt không có khả năng lựa chọn, ít nhất cũng có nơi che mưa che gió vẫn tốt hơn ngủ ở bên ngoài rất nhiều.

Cũng may là không gian trong thạch động khá lớn, trên vách tường có gắn mấy chén đèn dầu chiếu sáng leo lét. Mọi người thấy bên trong còn mở ra mấy gian phòng nhỏ, mỗi gian phòng đều có một tấm ván gỗ đặt trên mấy khối đá tảng làm thành giường, phía trên là một tầng rơm rạ.

Các nàng Tác Phỉ Á thở phào nhẹ nhõm, mặc dù trước đó mọi người từng ăn ngủ chung một chỗ, nhưng đó dù sao cũng là dã ngoại, còn thạch động không gian nhỏ hẹp như thế này khó tránh khỏi có chỗ lúng túng.

Nhìn qua thạch động này trước đó không lâu từng có người ở, mặt đất được dọn dẹp rất sạch sẽ, không có tồn tại mùi mốc meo ẩm ướt như trong tưởng tượng. Mặc dù ngoại trừ cái giường quá mức "giản dị" thì không còn thứ gì khác bài biện, nhưng vẫn có thể qua được.

Mọi người thu thập đơn giản một phen rồi phát hiện ra một vấn đề, ăn cơm thế nào đây? Vốn là dựa theo mọi người suy nghĩ, nếu đã là học viện cũng nên có phòng ăn riêng, chỗ ở. Nhưng bây giờ nhìn lại không có hy vọng gì nữa rồi, có lẽ cũng có, chẳng qua là cái tên kia cố ý không nói cho bọn họ biết.

Đám người Địch Áo ngay cả đầm lầy Hắc Ám cũng có thể xông qua được, điểm khó khăn nho nhỏ này không tính là vấn đề gì. Nếu học viện không cung ứng thì bản thân tự động thủ là được.

Đoàn người rời khỏi thạch động đi vào trong rừng, về phần lời cảnh báo tên thanh niên từng nói, nơi này ban ngày hay buổi tối đều rất nguy hiểm, mọi người căn bản không để ở trong lòng, hù dọa ai chứ? Nếu nơi này là địa phương học viên ở lại, cho dù có yêu thú thì thực lực cũng phải có hạn. Nếu không Tử Vong Chi Ca đã không phải là huấn luyện học viên nữa, mà là mưu sát mới đúng.

Sự thật giống với mọi người tiên đoán, một con yêu thú mà bọn họ nhìn thấy đầu tiên chính là Tháp Nhĩ Dương. Loài dê này thuộc về yêu thú cấp thấp, dựa vào sừng nhọn sắc bén để công kích địch nhân, ý thức lãnh địa rất mãnh liệt. Một khi có nhân loại bước vào phạm vi thế lực của bọn chúng sẽ lập tức phát động công kích, mặc kệ ngăn cản ở phía trước là cái gì cũng sẽ cắm đầu lao vào.

Đối với võ sĩ cấp thấp, Tháp Nhĩ Dương chính là tồn tại uy hiếp rất lớn, bởi vì bọn chúng cực kỳ am hiểu chạy trốn trong núi rừng, tốc độ lại rất nhanh, hai cái sừng nhọn một khi đâm vào thân thể con người sẽ tạo thành vết thương rất khó khép lại. Cho dù chỉ đâm trúng bắp đùi cũng có thể bị mất máu mà chết.

"Đây là Tháp Nhĩ Dương? Nghe nói thịt nó rất khó ăn." Nhìn Tháp Nhĩ Dương đang đỏ mắt cúi đầu xông tới, mấy người Địch Áo không hề nhúc nhích, chỉ bình thản đứng tại chỗ thảo luận giá trị con vật này.

"Ngươi nói sai rồi, sau khi trải qua xử lý đặc thù thì mùi vị cũng được lắm." "Xử lý đặc thù? Đừng có nói đùa, ngươi cho rằng nơi này là Thánh Đế Tư thành hả? Đây là cái mùi gì vậy, đúng là khó ngửi quá đi." Y Toa Bối Nhĩ bịt kín mũi, giơ tay thả ra một luồng khí lạnh đóng băng con Tháp Nhĩ Dương thành tượng đá.

Nhưng tốc độ của Tháp Nhĩ Dương quả thật rất nhanh, Y Toa Bối Nhĩ không có đóng băng triệt để nó với mặt đất. Kết quả là Tháp Nhĩ Dương bị đóng băng rồi vẫn tiếp tục lao tới trước, sau đó chệch hướng đâm vào một cây đại thụ, nổ "ầm" một tiếng, khối băng bao quanh Tháp Nhĩ Dương bị đụng nát bấy, lực phản chấn mãnh liệt khiến cho Tháp Nhĩ Dương thất khiếu chảy máu, cần cổ vặn vẹo gập xuống, mắt thấy là không sống nổi rồi. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng khó ngửi.

"Thật là tàn nhẫn, nếu không định ăn, ngươi còn giết nó làm gì?" Lôi Mông làm như không đành lòng với hành động tàn bạo kia.

"Nó tự đụng chết mà." Y Toa Bối Nhĩ uất ức đảo cặp mắt trắng dã.

Ca Đốn lúc này chợt nhớ tới chuyện gì đó, mở miệng nói không quá chắc chắn: "Ta nhớ là hình như Tháp Nhĩ Dương là động vật quần cư?"

Lời còn chưa dứt đã nghe từ trong rừng núi truyền đến một trận tiếng động "ầm ầm", mọi người có thể cảm giác được mặt đất cũng phải run rẩy theo từng đợt. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Trên thực tế đoàn người Địch Áo vẫn không biết Tháp Nhĩ Dương là một trong những nhiệm vụ Tử Vong Chi Ca học viện dùng để khảo hạch học viên. Mặc dù giết một con Tháp Nhĩ Dương không phải là chuyện khó khăn, nhưng theo lời Ca Đốn đây là loài động vật quần cư, phải thành công giết chết một con Tháp Nhĩ Dương, sau đó bình yên rút lui mới là trọng điểm khảo hạch.

Cá nhân lực lượng là rất khó làm được chuyện này, bình thường Tử Vong Chi Ca sẽ phân chia các học viên thành vài tiểu tổ đi chung, hoặc là tổ đội riêng biệt cũng được. Chỉ cần trong quy định kỳ hạn mang được thi thể Tháp Nhĩ Dương trở về coi như là hoàn thành nhiệm vụ. Không giống với đám người Địch Áo, những tiểu tổ tham dự khảo hạch đều trải qua quá trình chuẩn bị kỹ lưỡng, ví dụ như lộ tuyến rút lui cùng với bố trí chướng ngại vật cản đường…vân …vân, sau đó tùy thời tìm kiếm Tháp Nhĩ Dương lạc bầy, vừa đắc thủ sẽ lập tức rời đi, cần phải có người lưu lại cản hậu. Làm gì giống như mấy người Địch Áo, cứ đứng tại chỗ không biết sống chết vui vẻ nói chuyện phiếm.

"Trời đất, tại sao ngươi không nói sớm?" Mặc dù đến bây giờ còn không nhìn thấy bầy sơn dương, nhưng từ thanh âm phán đoán có ít nhất cũng hơn trăm đầu.

"Ta vừa mới nhớ ra." Ca Đốn gãi gãi đầu nói: "Đây có gì mà lo lắng, chỉ là một đàn dê mà thôi, không phải là cọp."

Sau đó rất nhanh, Ca Đốn phát hiện ra mình nói sai, một con Tháp Nhĩ Dương quả thật không coi vào đâu, nhưng một đám thì… chỉ riêng vấn đề thị giác đã tạo thành lực xung kích mãnh liệt cho mọi người. Đàn sơn dương từ trong rừng lao ra, sừng nhọn trên đầu tỏa sáng hàn quang lạnh người, y như một cơn thủy triều màu xám trắng hùng hổ lao thẳng tới mọi người.

"Lúc này đã có việc làm rồi."

Trong lòng mọi người cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, đúng là tai bay vạ gió, mới vừa giết một con đảo mắt cái lao ra một đám. Vấn đề là thịt chúng nó ăn không ngon, coi như là giết sạch toàn bộ thì có tác dụng gì?

Nhưng đàn sơn dương hiển nhiên không có nghĩ như vậy, chỉ cần có sinh vật bước lên lãnh địa chính là địch nhân của chúng nó. Mỗi một con Tháp Nhĩ Dương hai mắt đỏ bừng, y như là gặp phải kẻ thù không đội trời chung vậy, toàn bộ đều cắm đầu liều mạng xông thẳng vào đối phương.

Tuyết Ny cúi người xuống đặt hai tay trên mặt đất, một tầng khí lạnh trắng xoá trong nháy mắt bao trùm phương viên mười mấy thước. Chỉ cần con Tháp Nhĩ Dương nào xông vào phạm vi khí lạnh bao trùm sẽ hành động rất chậm chạp, sau đó toàn thân bị một tầng băng trong suốt bao phủ, tiện đà chuyển thành khối băng rồi không động đậy được nữa.

Trong tình huống này để Tuyết Ny xuất thủ là thích hợp nhất, nếu đổi thành Ca Đốn không chừng sẽ tạo thành cháy rừng.

Đàn sơn dương xung phong nhất thời bị chế trụ, nhưng đây chỉ là tạm thời. Năng lực của Tháp Nhĩ Dương tương đối xuất chúng, chỉ có mấy chục con ở trước nhất bị biến thành tượng đá, những con phía sau sẽ nhảy liên tiếp mấy cái, đạp lên thân thể đồng bạn tiếp tục lao tới.

Không đợi Lao Lạp ra chỉ thị, Miêu Tử lao ra ngoài nhanh như chớp, con Tháp Nhĩ Dương đầu tiên vượt qua tầng khí lạnh bị nó chặn lại. Có lẽ là do yêu thú cấp thấp thiếu hụt trí tuệ, ngay cả tồn tại kinh khủng như Cự Mãng hai đầu cũng phải cảnh giác Miêu Tử, thế mà đầu Tháp Nhĩ Dương không hề cảm thấy Miêu Tử đáng sợ, vẫn dùng cách bình thường đối phó kẻ thù xâm phạm lãnh địa, cúi đầu đâm thẳng hai sừng vào Miêu Tử.

Miêu Tử mở rộng hai cánh bay lên không, đồng thời đuôi chùy đập xuống tròng mắt đỏ ngầu của Tháp Nhĩ Dương vô cùng chính xác, máu tươi vẩy ra, não trắng văng tung tóe. Sau đó Miêu Tử run đuôi lên vứt thi thể Tháp Nhĩ Dương ra ngoài, gầm thét một tiếng hung dữ thị uy với đàn sơn dương.

Hỏa Hống Thú không cam chịu yếu thế, lao vọt ra giơ hai vó lên cao rồi đạp mạnh xuống đất, hai đạo hoả tuyến (con đường lửa, lằn ranh lửa) hiện ra, hai con Tháp Nhĩ Dương nhảy lên không trung đứng mũi chịu sào, trong nháy mắt đã bị đốt cháy khét lẹt, kêu thảm ngã xuống mặt đất.

Đàn sơn dương xông phá phong tỏa càng ngày càng nhiều, mắt thấy tầng khí lạnh từ từ mất đi tác dụng, Tuyết Ny thả ra bức tường băng ở trước mặt. Dù sao đàn Tháp Nhĩ Dương rất đần độn, ngay cả thủ đoạn công kích lừa gạt gì cũng không thèm để ý, chỉ biết mỗi chiêu cắm đầu lao tới mà thôi, nhất thời bọn chúng bị tường băng ngăn cản thế công.

Phía trước tường băng, Miêu Tử và Hỏa Hống Thú đánh chết vô cùng thống khoái, tốc độ của Tháp Nhĩ Dương không có cách nào tránh thoát Miêu Tử. Hơn nữa chúng nó cũng không có ý tránh né, đối với Miêu Tử thì hoàn toàn không có chỗ nào khác nhau. Mỗi một lần đuôi chùy đập xuống là đánh gục một con Tháp Nhĩ Dương, đảo mắt cái Miêu Tử đã giết được vài chục con Tháp Nhĩ Dương.

Phương thức chiến đấu của Hỏa Hống Thú không có nhẹ nhàng như Miêu Tử, tên này ưa cách đánh dã man. Ngoại trừ sử dụng kỹ năng thiên phú ra, nó lao về phía đàn Tháp Nhĩ Dương không chút khách khí, ngươi đâm ta? Ta đây liền đâm lại, sừng nhọn trên đầu Hỏa Hống Thú dài hơn Tháp Nhĩ Dương rất nhiều. Dưới tình huống này nó chiếm hết tiện nghi khi va chạm kịch liệt, huống chi Hỏa Hống Thú da dày thịt béo, cho dù thỉnh thoảng bị va chạm cũng không thành vấn đề gì lớn.

Bình luận





Chi tiết truyện