chương 247/ 624

"Có việc?" Địch Áo kinh ngạc chuyển tầm mắt về phía đối phương, Thánh Đế Tư thành có thể giành được đại thắng là nhờ Ngõa Tây Lý xuất thủ, vào lúc này Khoa Lâm còn dám tới tìm phiền toái chẳng phải là điên rồi sao?

Nhìn vẻ mặt vô tội của Địch Áo, Khoa Lâm giận quá thành cười, quát lớn: "Ha ha, không phải là ngươi đã quên những gì đã nói rồi chứ? Cách Lý Phỉ Tư bây giờ đang nằm ở trên giường sinh tử không biết, ngươi lại dám nghênh ngang xuất hiện ở nơi này, đúng là không thèm đặt Thánh Đế Tư thành vào trong mắt mà."

Địch Áo cười cười: "Thì ra Khoa Lâm các hạ có thể đại diện cho toàn bộ Thánh Đế Tư thành."

"Nếu như Khoa Lâm không thể, vậy thì thêm chúng ta nữa thì sao?"

Theo một thanh âm trầm đục vang lên, một gã đại hán trung niên từ trong đám người đi tới trước mặt Địch Áo, ánh mắt ngó chừng Địch Áo không thèm che dấu địch ý.

Y Toa Bối Nhĩ dứt khoát quay đầu xoay sang một bên không đành lòng nhìn nữa. Tên Khoa Lâm ngu xuẩn lại kéo cả người nhà Cách Lý Phỉ Tư tới nơi này, nhìn bộ dáng hắn quyết tâm muốn gây chuyện lớn rồi.

Chỉ có điều Khoa Lâm nhất định không bao giờ ngờ được bởi vì hắn phạm sai lầm một lần lại mang đến cho gia tộc của hắn tai họa ngập đầu.

Địch Áo lẳng lặng đánh giá những người mới tới, đối phương khoảng hai mươi mấy người, ai nấy đều mang thần sắc oán giận, bộ dạng y như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Hình như hắn chưa từng đắc tội nhiều người như vậy mà? Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

"Bọn họ là người nhà Cách Lý Phỉ Tư." Tác Phỉ Á nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Địch Áo.

Giờ phút này mọi người ở chung quanh đã chú ý tới không khí bên này có điểm khác thường, bốn phía từ từ yên tĩnh lại. Phần lớn ánh mắt nhìn về phía Khoa Lâm mang theo một tia thương hại, chọc ai không tốt, tại sao lại gây sự với đệ tử Thánh giả chứ? Không phải là ngại mạng mình quá dài hay sao?

Đại hán trung niên thấy Địch Áo im lặng đứng tại chỗ, còn tưởng rằng Địch Áo sợ hãi, không khỏi cười lạnh nói: "Ta sẽ mang tên này đi, máu Cách Lý Phỉ Tư không thể chảy vô ích, hắn nhất định phải trả giá cho hành vi ngông cuồng của mình. "

Hắn nói lời này là đang nhắc nhở những người chung quanh, nếu như có ai muốn can thiệp sẽ phải nghĩ đến hậu quả đối địch với gia tộc hắn, đồng thời cũng nói ra chính nghĩa của mình.

Phí sau gã đại hán trung niên chợt có mấy người lao tới Địch Áo.

Địch Áo bình thản đứng đó, người nhà Cách Lý Phỉ Tư không nói đạo lý như vậy sao? Nếu đã thế một hồi động thủ cũng không cần phải do dự gì nữa.

Ca Đốn và Lôi Mông lập tức biểu lộ lập trường của mình, Lôi Mông trực tiếp thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ chuẩn bị chiến đấu, Ca Đốn ngẩng đầu huýt sáo, ngay sau đó mọi người nghe thấy một tiếng gầm thét từ phương xa vọng lại. Sắc mặt bọn họ đồng thời biến đổi, những người đứng ở nơi này đều đã chiến đấu với các bộ lạc võ sĩ trong thời gian rất dài, nên vô cùng rõ ràng chỗ đáng sợ của yêu thú.

Tác Phỉ Á vẫn lẳng lặng đứng cạnh Địch Áo, thần sắc bình tĩnh nói rõ ý định sẵn sàng cùng tiến cùng lùi với Địch Áo.

Mấy người kia thấy tình hình như thế thì quay đầu nhìn lại gã đại hán trung niên, đạo sư Tác Phỉ Á là Lâm Tái, bọn họ không thể làm bừa được.

"Chân thành khuyên các ngươi một câu, tốt nhất là vui vẻ hợp tác, nếu không ta cũng không ngần ngại giết người ngay tại chỗ này." Đại hán trung niên nói rất chậm, nghe giống như khuyên nhủ mấy người Địch Áo, kì thực là cố ý chọc giận bọn họ. Nếu như Địch Áo phản kháng thì quá tốt rồi, sau này cho dù xảy ra chuyện gì Lâm Tái cũng không có lý do gây phiền toái cho bọn họ.

Nhìn gã đại hán trung niên cố gắng chọc giận mình, Địch Áo buồn cười nói: "Thật ra ta cũng không để ý chuyện đó, ngài hoàn toàn không cần phải suy nghĩ đến cảm thụ của ta."

"Ha hả." Khoa Lâm cười lạnh nói: "Địch Áo ơi là Địch Áo, ta nên khen ngươi to gan lớn mật, hay phải nói ngươi không biết sống chết? Ngươi có biết đang nói chuyện với ai không? Mười năm trước Lý Tra Đức thúc thúc đã tấn thăng lên Võ Tôn rồi, chỉ dựa vào ngươi?"

Khoa Lâm lắc đầu ra vẻ châm chọc.

Địch Áo nhìn về phía Khoa Lâm, đáp: "Hình như ngươi không có tư cách nói chuyện ở nơi này thì phải? Ta ghét nhất là loại người như ngươi, ngươi có tin rằng một khi bắt đầu chiến đấu, người thứ nhất ta giết chính là ngươi hay không?"

Khoa Lâm không tự chủ nhớ lại thảm trạng ngày đó của Cách Lý Phỉ Tư, theo bản năng lùi về sau một bước, chợt nhận ra hành động này quá mất mặt, thẹn quá thành giận nói: "Lý Tra Đức thúc thúc, còn khách khí với hắn làm gì, giữ lại sớm muộn gì cũng trở thành tai họa."

Khoa Lâm vừa nói ra khỏi miệng, chẳng những sắc mặt Lý Tra Đức khó chịu, ngay cả người nhà Khoa Lâm cũng phải lúng túng. Nói cho cùng người Địch Áo đả thương là Cách Lý Phỉ Tư, xử lý Địch Áo thế nào là chuyện của Lý Tra Đức, ngươi thân là vãn bối làm gì có tư cách quơ tay múa chân ở chỗ này? Chẳng lẽ Lý Tra Đức muốn làm gì cần phải hỏi ý ngươi?

Khoa Lâm cũng ý thức được mình nói sai, biết điều im lặng lui qua một bên, chỉ là đôi mắt oán độc vẫn cắm trên người Địch Áo, tựa hồ chỉ khi nào tận mắt nhìn thấy Địch Áo ngã gục mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng hắn.

"Các ngươi đã quyết tâm phản kháng, vậy thì không thể trách chúng ta ỷ lớn hiếp nhỏ, ban đầu các ngươi cũng đối phó Cách Lý Phỉ Tư như thế, đúng không?" Đại hán trung niên cười lên dữ tợn, hai bàn tay chợt lóe hồng quang, nhiệt độ bốn phía lập tức gia tăng.

Y Toa Bối Nhĩ bỗng nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn về phía Khoa Lâm. Tình hình ngày đó hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, Địch Áo dưới tình huống không thể nhịn được nữa mới xuất thủ phản kích đánh trọng thương Cách Lý Phỉ Tư, Khoa Lâm lại có thể đổi trắng thành đen?

Nhìn thấy ánh mắt Y Toa Bối Nhĩ ẩn chứa phẫn nộ, Khoa Lâm làm bộ như không có chuyện gì quay đầu sang nơi khác. Nếu như nói sự thật ra thì hắn khó tránh khỏi dính líu, cho nên Khoa Lâm nói thành đám người Địch Áo cùng nhau tấn công một lòng dồn Cách Lý Phỉ Tư vào chỗ chết. Hắn phải liều mạng chống cự và nhờ nhóm hộ vệ ngăn cản mới có thể dẫn Cách Lý Phỉ Tư trốn thoát.

Chính là vì Khoa Lâm nói đám người Địch Áo tàn bạo đến mức không chịu nổi, đại hán trung niên mới hạ quyết tâm mặc kệ Nhã Duy Đạt và Tây Cách Thụy Na khuyến cáo, gióng trống khua chiêng đứng ra báo thù cho Cách Lý Phỉ Tư.

Đúng lúc này, kèm theo tiếng bước chân ùng ùng kéo tới, đám người kinh hô dạt sang hai bên mở ra một con đường rộng rãi, Hỏa Hống Thú từ từ xuất hiện ở trước mắt mọi người lao thẳng tới chỗ Ca Đốn.

Đại hán trung niên vui mừng trong lòng, không nghĩ tới ngày hôm nay chẳng những có thể báo thù cho Cách Lý Phỉ Tư, mà còn có thể bắt được một con Hỏa Hống Thú trân quý, đúng là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện. Đại hán trung niên e sợ lưu lại thời gian quá lâu, lỡ may đám người Tây Cách Thụy Na chạy tới thì không dễ động thủ, lập tức lớn tiếng quát: "Bắt giữ mấy tên không biết sống chết này lại "

Nếu tộc trưởng đã nói như vậy, mấy người kia không cần phải băn khoăn gì nữa, vội vã xông về phía mấy người Địch Áo, mấy vị trưởng giả của gia tộc Khoa Lâm cũng xuất thủ. Thế nhưng phía sau đám người Địch Áo còn có một đám học viên Thánh Đế Tư học viện. Vì thế bọn hắn công kích phải bảo lưu một phần lực lượng, sợ lỡ tay xuất hiện ngộ thương. Dù sao học viên nơi này đều có bối cảnh không đơn giản, bọn họ có thể đắc tội một mình Tác Phỉ Á, nhưng không dám đồng thời đắc tội nhiều người như vậy.

Hỏa Hống Thú vừa thấy chủ nhân bị công kích, nhất thời giận dữ giơ cao hai vó trước đạp mạnh xuống đất, một luồng lửa đỏ theo đó xuất hiện, phóng thẳng tới mấy gã võ sĩ đang chạy về phía Địch Áo.

Cùng lúc đó Ca Đốn và Tác Phỉ Á cũng xuất thủ, Liệt Diễm Trảm và Đông Khí Ba chia ra hai hướng đánh tới đám võ sĩ kia, thân thể Lôi Mông bộc phát quang mang vàng kim rực rỡ đón đỡ hầu hết công kích lao tới. Mặc dù bên phía địch nhân có vài Cực Hạn võ sĩ, nhưng hoàn cảnh nơi này đã hạn chế thực lực bọn hắn khá lớn, đừng bảo là bí kỹ cường hãn, ngay cả buông thả Phong Nhận, Liệt Diễm Trảm cũng phải vô cùng cẩn thận vì sợ ngộ thương người khác. Cho nên uy lực công kích bị giảm mạnh không thể nào tạo thành thương tổn cho Lôi Mông.

Địch Áo cười lạnh, chiến đấu trong trường hợp này Phong hệ võ sĩ có ưu thế quá lớn, đối phương không dám buông thả bí kỹ công kích phạm vi lớn, nhờ vậy không gian hoạt động của hắn tự nhiên rộng hơn rất nhiều. Ngay khi Địch Áo định buông thả Phong Ưu Nhã bất chợt nhìn thấy ánh mắt gã đại hán trung niên tỏa ra sát ý điên cuồng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác không tốt, vội vã dừng bước.

Đại hán trung niên chặp hai tay lại trước ngực, một con Hỏa long lập tức xuất hiện lao về phía mấy người Địch Áo, lúc này gã đại hán trung niên đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng thê thảm khi mấy người Địch Áo bị ngọn lửa thiêu đốt, mấy người này chắc chắn phải chết.

Trước đó gã đại hán trung niên còn lưu lại mấy phần đường sống, nhưng bây giờ lại xuất thủ không hề cố kỵ là do biến hóa tâm lý.

Trước kia hắn mong chờ Cách Lý Phỉ Tư có thể dưỡng thương thật tốt, hy vọng Tác Phỉ Á có thể thức thời vứt bỏ tên hôn phu bất tài ghê tởm kia. Ngược lại nhận lời Cách Lý Phỉ Tư rồi trải qua những ngày tốt đẹp, nhưng Tác Phỉ Á ra tay cùng lúc với Địch Áo đã biểu lộ lập trường rõ ràng, điều này làm cho hắn hoàn toàn mất hy vọng.

Nếu như Cách Lý Phỉ Tư không chiếm được, vậy thì bất luận kẻ nào cũng đừng mong có được, hắn không chỉ muốn hủy diệt Địch Áo, mà còn muốn giết chết Tác Phỉ Á. Dĩ nhiên, nếu như công khai hạ sát Tác Phỉ Á thì gia tộc bọn hắn đừng mong ở lại Thánh Đế Tư thành thêm một ngày. Nhưng trước mắt đang có một cơ hội tốt, hắn có thể mượn danh nghĩa công kích Địch Áo để đánh một kích tiêu diệt toàn bộ chướng ngại.

Hỏa long lao tới chỗ mấy người Địch Áo quá nhanh, cho dù là bọn họ muốn chạy hay né cũng chỉ có một kết quả mà thôi

Khoa Lâm nhìn thấy cảnh tượng thì lộ ra thần sắc không đành lòng, nói cho công bằng thì hắn thật tâm đối với Y Toa Bối Nhĩ. Nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà hai người càng chạy càng xa.

Khoa Lâm thống khổ nhắm mắt lại, hắn không đành lòng nhìn thấy Y Toa Bối Nhĩ bị Hỏa long thôn phệ.

Đúng lúc này, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, ngay sau đó một luồng sáng trắng bắn tới ngăn cản trước mặt Hỏa long, theo một trận nổ ầm ầm, con Hỏa long đã bị luồng khí lưu lạnh lẽo dập tắt, chỉ còn vô số đốm lửa tàn bay ra bốn phía. Sau đó luồng sáng trắng kia mới từ từ cắm xuống mặt đất, thì ra là Băng Chi Khế Ước.

Bình luận





Chi tiết truyện