chương 201/ 624

"Ngươi không biết? Nàng là đạo sư Tác Phỉ Á." Tây Cách Thụy Na nói: "Lúc ấy hướng đi của Phật Lang Duy không rõ ràng, nàng lo lắng đám đạo tặc cướp sạch Nam tước lĩnh cho nên lưu lại bên đó."

"Ha ha, thật là tốt quá." Tái Nhân Hầu tước cười lên sáng lạng: "Chờ đến lúc Lâm Tái chạy tới, chúng ta sẽ có thể phản thủ thành công rồi, hừ, để cho mấy tên dã nhân kia nếm thử sự lợi hại của chúng ta !" Lời Tây Cách Thụy Na nói có chỗ sơ hở, nếu Lâm Tái lưu tại Nam tước lĩnh vì sao lại đột nhiên tới đây trợ giúp? Thế nhưng, tình huống dưới mắt cũng không phải là lúc dò hỏi căn nguyên chính xác.

Nhìn thấy Tái Nhân Hầu tước toàn lực phối hợp, Tây Cách Thụy Na mỉm cười tế nhị, sau đó chuyển tầm mắt ra tiền tuyến. Nàng cũng không nói láo, Lâm Tái nhất định sẽ tới, nhưng mà bọn họ bị gián đoạn liên lạc ba ngày rồi, cộng thêm thời gian đi đường. Lâm Tái chạy tới hẳn là vào mười ngày sau, bọn họ có thể kiên trì mười ngày không?

Trong nháy mắt mặt trăng lặn, mặt trời mọc, suốt một đêm trôi qua trong tiếng gào thét chém giết không ngừng. Lúc này đã có thể nhìn thấy chênh lệch thực lực giữa Cực Hạn võ sĩ và Võ Tôn một cách rõ ràng. Sắc mặt đám người Tuyết Ny tái nhợt uể oải, trong khi Tây Cách Thụy Na, Tái Nhân Hầu tước lại biểu hiện thần thái sáng láng, bình thản như thường.

Dĩ nhiên chuyện này có quan hệ tới Tây Cách Thụy Na phân chia ra lệnh hợp lý, phần lớn võ sĩ trốn vào trong sơn động tiến hành phòng thủ, nhờ thế phạm vi phòng ngự thu nhỏ lại rất nhiều. Chỉ cần ba Võ Tôn chia ra trấn giữ ba mặt là có thể ngăn chặn cửa động nước chảy không lọt, hai người khác có thể vào trong sơn động nghỉ ngơi. Hiện tại có ba mươi mấy gã Cực Hạn võ sĩ cũng điều chế nhất định. Sắc mặt đám người Tuyết Ny không tốt là vì nguyên lực hao tổn quá lớn, thời gian nghỉ ngơi lại ngắn nên không thể nào khôi phục đầy đủ.

Tại vùng phụ cận Thiên Tinh hồ, lão nhân kia ngồi dưới đất nguyên một đêm đột nhiên ho khan kịch liệt, thân thể theo đó co quắp run rẩy từng đợt, thanh âm của hắn vừa khàn vừa khô, tựa hồ có thứ gì đó đứt gãy hoặc bể tan ra vậy.

Qua chừng năm phút tiếng ho khan kia rốt cuộc dừng lại, sắc mặt lão nhân kia đã trở nên xanh mét, mồ hôi trên đầu tuôn rơi như mưa, lồng ngực phập phồng liên hồi, hình như là vì thời gian ho khan quá dài, hắn lâm vào trạng thái hít thở không thông.

Ngay khi lão nhân kia ra ho khan lần đầu tiên, đầu Cự Hùng nằm ở phía sau đã bị thức tỉnh, trong con mắt đỏ sẫm to bằng cái mâm lại hiện ra nét bất an cực kỳ nhân tính, đó là nỗi bi ai của cường giả cùng đường.

Khi lão nhân kia vô lực đứng dậy, nằm co rúc run rẩy trên mặt đất, Cự Hùng chậm rãi đứng lên, há miệng gầm lên một tiếng kinh thiên động địa.

Mấy gã võ sĩ áo đen thấy thế lập tức vọt tới bên này, đỡ lão nhân kia thật cẩn thận, có một tên vòng ra sau nhẹ nhàng đấm lưng cho lão nhân, có tên chạy đi bưng tới một chén nước.

Bận rộn hồi lâu, lão nhân kia cuối cùng thở ra nhẹ nhõm được một hơi, lại uống xong mấy ngụm nước, thần sắc mới tạm thời bình phục, lồng ngực phập phồng không kịch liệt như lúc nãy nữa.

Cự Hùng lẳng lặng nhìn lão nhân kia, chờ lão nhân chầm chậm ngồi xuống, nó mới xoay người bước tới dãy núi, bốn chân của nó di chuyển thoạt nhìn có vẻ cồng kềnh, nhưng sải bước rất dài, chỉ đi vài bước đã ra ngoài doanh trại rồi, lúc này nó bỗng nhiên ngừng lại quay đầu nhìn về phía lão nhân kia.

Thần sắc trong mắt Cự Hùng càng ngày càng phức tạp, có cảm giác không muốn xa rời, có thương tâm, không cam lòng, có cả tức giận. Còn lão nhân kia giơ cánh tay khô queo lên tựa hồ muốn triệu hoán Cự Hùng trở lại, nhưng sau đó lại thở dài một tiếng từ từ buông lỏng cánh tay xuống đất.

Cự Hùng chợt dựng người đứng thẳng lên, ngửa đầu gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, vang như sấm nổ, cuồn cuộn như phong bạo, trong nháy mắt truyền khắp bốn phương tám hướng.

Hai gã thủ lĩnh ở trên đỉnh núi nghe thấy tiếng hô cũng ngây người ra, bên phía Tây Cách Thụy Na đang đứng trước sơn động lập tức sắc mặt đại biến, run rẩy lẩm bẩm: "Làm sao có thể... đây là… Băng Xuyên Hùng Vương?"

"Băng Xuyên Hùng Vương là con gì? Cao cấp yêu thú?" Tái Nhân Hầu tước thấy sắc mặt Tây Cách Thụy Na biểu hiện quá mức kinh hoảng liền hiểu sự tình không ổn.

Trên đỉnh núi, hai gã thủ lĩnh bộ tộc võ sĩ liếc nhìn nhau, bọn họ thấy được từ trong mắt đối phương mấy phần sầu lo. Mặc dù bọn họ đều rõ ràng chuyện gì đang diễn ra nhưng vẫn không dám tin tưởng, chẳng lẽ đại nhân đã kiên trì không nổi rồi?

"Ầm …"

Kèm theo một tiếng vang trầm muộn, mặt đất bắt đầu xuất hiện từng đợt chấn động.

Chiến trận bên phía bộ tộc võ sĩ nhanh chóng dạt sang hai bên mở ra một con đường rộng rãi, cuối đường là một con Cự Hùng có bộ lông màu vàng kim và hình thể khổng lồ đang chậm rãi bước lên đỉnh núi.

Thân cao chừng năm thước, bốn chân thô to vạm vỡ, da lông phát ra ánh sáng vàng kim chói mắt, hết thảy những thứ đó tổ hợp lại khiến cho thị giác con người bị xung kích mãnh liệt.

Quỷ dị nhất chính là ánh mắt Cự Hùng, từ trong đó hiển hiện ra rõ ràng tâm tình phức tạp của nhân loại. Ít nhất Tái Nhân Hầu tước chưa từng nhìn thấy con dã thú nào có ánh mắt như vậy, chỉ riêng hai tròng mắt đó thôi đã có thể suy đoán ra rất nhiều loại tin tức khác nhau.

Từ khi Cự Hùng bắt đầu xuất hiện, bầy sói đã vội vàng nằm sấp xuống đất tỏ vẻ thần phục, phảng phất như thấy được vương giả của bọn nó vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tất cả võ sĩ ở trong khu vực khai thác mỏ đều ngừng hô hấp, khẩn trương tập trung nhìn vào con quái vật khổng lồ đứng trên chiến trường.

"Đây là Băng Xuyên Hùng Vương?" Tái Nhân Hầu tước nuốt một ngụm nước miếng, khó khăn lắm mới nói được một câu.

Tây Cách Thụy Na yên lặng gật đầu, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve Băng Chi Khế Ước: "Ta không biết tại sao nó lại xuất hiện ở nơi này, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, chiến đấu chân chính sẽ lập tức bắt đầu rồi."

Băng Xuyên Hùng Vương bước đi có vẻ chậm chạp, nhưng mỗi một bước lại vượt qua một đoạn rất xa, mắt thấy khoảng cách hai bên càng lúc càng gần. Bốn người Tây Cách Thụy Na xếp thành một hàng chắn ở phía trước, chiến đấu cấp số này cho dù là Cực Hạn võ sĩ cũng không có tác dụng gì, có khi còn ảnh hưởng đến đám người Tây Cách Thụy Na phải phân tâm chiếu cố. Vì thế Tây Cách Thụy Na dứt khoát để cho toàn thể võ sĩ lui vào sơn động.

Băng Xuyên Hùng Vương nhìn về phía năm tên nhân loại, trong ánh mắt toát ra mấy phần hờ hững, tựa hồ là căn bản là xem thường mấy tên nhân loại nhỏ bé này, cứ thế sải bước tới trận hình đối phương.

Ở trong doanh trại nơi xa, lão nhân lại bắt đầu ho khan kịch liệt, thân thể không ngừng co rút lộ vẻ cực kỳ thống khổ, các võ sĩ áo đen lại bận rộn một phen, thật vất vả mới giúp cho lão nhân ngừng ho. Khi lão nhân kia chấm dứt cơn ho, trên mặt đất đã lưu lại mấy vết máu nám đen.

Phảng phất như cảm ứng được gì đó, Băng Xuyên Hùng Vương đột nhiên xoay đầu nhìn nhìn về phương hướng doanh trại, đến khi nó quay đầu lại thì ánh mắt đã biến thành lạnh như băng.

Ngay sau đó Băng Xuyên Hùng Vương há miệng gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, mặt đất bằng phẳng đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, khí lưu mãnh liệt cuốn theo vô số cát đá bay thẳng tới đám người Tây Cách Thụy Na.

Mấy vị Võ Tôn bên phía Tây Cách Thụy Na lần lượt thả ra nguyên lực chiến giáp quang mang chiếu sáng rực rỡ, vẫn đứng vững vàng bên trong luồng gió lốc.

Chỉ một tiếng gầm đã tạo thành thanh thế to lớn như vậy khiến cho mấy người Tái Nhân Hầu tước không khỏi sinh ra cảm giác hoảng sợ.

Trên dãy núi đối diện khu vực quặng mỏ, giờ phút này đã có đàn sói đứng đầy mặt đất, Băng Xuyên Hùng Vương vừa bắt đầu gầm thét, đàn sói cũng hưng phấn ngửa đầu hú dài hòa theo.

Bầy ưng trên bầu trời cũng liên tiếp kêu lên, vỗ cánh bay quanh quẩn giữa không trung tựa hồ đang tìm kiếm thời cơ tấn công.

Trong lúc nhất thời, tất cả dã thú bốn phương tám đồng thời gào thét liên miên không dứt làm cho đám người Tây Cách Thụy Na chợt sinh ra cảm giác khó thở như bốn bề thọ địch.

Gã Địa hệ Võ Tôn bên cạnh Tái Nhân Hầu tước đã không nhẫn nhịn được nữa, thân hình chợt động vọt tới Băng Xuyên Hùng Vương, khi còn cách đối phương ba mươi thước liền nhấc chân đạp mạnh xuống đất.

"Ầm …"

Kèm theo tiếng nổ mạnh, vô số khe nứt xuất hiện trên mặt đất ập tới chỗ Băng Xuyên Hùng Vương, kình khí sắc bén rít lên chói tai. Ngay khi gã Địa hệ Võ Tôn vừa thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ, Băng Xuyên Hùng Vương cũng bắt đầu động.

Mấy người Tây Cách Thụy Na nhanh chóng phân tán ra bốn hướng khác nhau đánh tới, làm như thế cho dù Băng Xuyên Hùng Vương tránh né sang hướng nào cũng sẽ đụng phải một người trong nhóm.

Nhưng Băng Xuyên Hùng Vương căn bản không có ý tránh né, nó giơ chân trước lên rồi nện mạnh xuống đất, gã Địa hệ Võ Tôn đang ở trên không trung nhìn thấy tình cảnh như thế trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cảm giác kỳ quái, nó muốn làm gì? Chẳng lẽ…

Rất nhanh, bàn chân khổng lồ của Băng Xuyên Hùng Vương chạm vào mặt đất nhất thời phát ra tiếng nổ vang điếc tai, trong phạm vi vài chục thước lấy cái chân nó làm trung tâm, toàn bộ mặt đất đều bị nảy lên, kích thước khối đất này y như một quả núi nhỏ đột ngột ập tới.

Gã Địa hệ Võ Tôn thật sự không nghĩ tới Băng Xuyên Hùng Vương lại có phương thức công kích kỳ lạ như vậy, căn bản không kịp cho ra phản ứng đã bị quả núi nhỏ tông thẳng vào người. Thế công của Liệt Sơn Băng cũng bị ngăn trở không thể nào thương tổn Băng Xuyên Hùng Vương nửa sợi lông.

Bình luận





Chi tiết truyện