chương 400/ 624

Nói nghiêm khắc thì công kích trình độ này không thể tạo thành thương tổn cho Băng Diễm Hổ, nhưng uy lực bí kỹ cũng không trọng yếu, trọng yếu ở chỗ đây là hành vi khiêu khích với uy nghiêm của nó.

Băng Diễm Hổ không có tránh né, tùy ý để cho khí lạnh lan tràn. Sau đó lại rống lên một tiếng giận dữ, ngửa đầu về phía Tác Phỉ Á phun ra một đoàn Băng Tinh.

Tác Phỉ Á đang đề phòng đối phương rất kỹ, nhìn thấy Băng Tinh xuất hiện lập tức thả ra Băng Bích bao phủ toàn thân.

Chốc lát sau, vô số Băng Tinh đánh trúng Băng Bích phát ra từng đợt thanh âm va chạm chói tai, mặt ngoài Băng Bích vốn bóng loáng từ từ vị đánh nứt vỡ chi chít.

Băng Diễm Hổ phóng thẳng về phía Tác Phỉ Á, vừa chạy vừa không ngừng phun Băng Tinh tới trước.

Bây giờ không giống với lúc nãy, vừa rồi chỉ có một mình Địch Áo nên Băng Diễm Hổ chỉ nghĩ là đối phương vô tình xông vào lãnh địa của mình. Nhưng lúc này rõ ràng là xâm lấn rồi, cho nên Băng Diễm Hổ sẽ không đông cứng xong rồi thôi, nó đang muốn tiêu diệt địch nhân triệt để.

"A..." Y Toa Bối Nhĩ thét lên chói tai, cố gắng hấp dẫn Băng Diễm Hổ chú ý.

Tuyết Ny đã ở xông tới trước, hai tay vung lên liên tiếp bắn ra năm, sáu cây Băng Trùy xếp thành ba hàng giữa không trung, trước sau bay gấp tới Băng Diễm Hổ.

Khi Tác Phỉ Á Băng Bích thừa nhận lần công kích lần thứ hai thì vết rách đã lan rộng ra gần nửa thước, lại thêm một lần nữa Băng Bích nhất định sẽ bị phá hủy. Tác Phỉ Á ở trong đó không chết cũng trọng thương, vì thế các nàng bằng bất cứ giá nào cũng phải hấp dẫn Băng Diễm Hổ chú ý về phía mình.

Tựa hồ là vì số lượng Băng Trùy bắn tới khá nhiều, Băng Diễm Hổ cũng không dám khinh thường, thân hình nghiêng một cái nhảy sang mặt bên, toàn bộ Băng Trùy của Tuyết Ny đều rơi vào khoảng không.

Thấy địch nhân không ngừng gây hấn còn có thể xúc phạm tới bản thân, Băng Diễm Hổ lập tức dời mục tiêu qua đó, cái miệng rộng mở ra, từng đoàn Băng Tinh xuất hiện lao về phía Tuyết Ny.

Dù sao cũng là Cực Hạn võ sĩ, Tuyết Ny dĩ nhiên can đảm hơn Tác Phỉ Á, khi đoàn Băng Tinh còn cách không đủ mười thước, nàng tung người nhảy sang bên cạnh né tránh công kích. Sau đó xoay người đánh trả Băng Diễm Hổ một đạo Băng Trùy.

Băng Diễm Hổ không cam chịu yếu thế, nhắm ngay phương hướng Băng Trùy phi hành phun ra một đoàn Băng Tinh.

"Ầm !"

Băng Trùy và Băng Tinh va chạm giữa không trung, cây Băng Trùy bị cắt thành nhiều đoạn bay tứ tán, còn hình dáng đoàn Băng Tinh đoàn cũng móp méo nhưng không có biến hóa phương hướng, vẫn tiếp tục lao về phía Tuyết Ny.

Tốc độ Tuyết Ny phản ứng rất nhanh, chợt ngã người lăn tới trước một vòng, đoàn Băng Tinh bay xẹt qua lưng nàng.

Giờ phút này, Lôi Mông và Tác Phỉ Á trước sau thoát khỏi khốn cảnh, thần sắc bọn họ đều rất khó coi. Thấy Tuyết Ny còn có thể duy trì nên không vội vã gia nhập chiến đấu, chậm rãi thối lui ra sau thủ thế. Dĩ nhiên, bọn họ không lùi quá xa, tùy thời khắc đều chuẩn bị tiếp ứng Tuyết Ny. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Băng Diễm Hổ vừa phun Băng Tinh vừa tiếp cận Tuyết Ny. Trong những người đứng gần chỗ này, ngoại trừ Địch Áo ra thì không có ai nhanh bằng Băng Diễm Hổ. Chưa tới hai mươi giây, khoảng cách giữa hai bên đã không còn đủ ba mươi thước, đối với yêu thú biến dị cường hãn như Băng Diễm Hổ, khoảng cách ba mươi thước là rất nguy hiểm.

Ở phương hướng khác, Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ đồng loạt thả ra Băng Trùy, các nàng đã nhận ra khí lạnh chỉ có thể gãi ngứa cho Băng Diễm Hổ, chỉ có Băng Trùy mang theo lực công kích chấn động mới có chút hữu dụng.

Lôi Mông sải bước xông tới trước, hắn muốn hấp dẫn Băng Diễm Hổ thay đổi mục tiêu. Bởi vì Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ rất khó lòng đối kháng với Băng Diễm Hổ.

Tuyết Ny hiểu ra ý định của Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ liền bỏ qua công kích, dứt khoát xoay người tận lực bỏ chạy thật xa.

Phải biết rằng trước đó Tuyết Ny có thể lần lượt tránh né Băng Diễm Hổ công kích là vì khoảng cách tạo ra nhân tố quyết định. Nhưng nàng không phải là Phong hệ võ sĩ, khoảng cách càng gần thời gian phản ứng tự nhiên càng ngắn, hơn nữa Băng Diễm Hổ có lực lượng vô cùng cường hãn, tuyệt đối không thể chiến đấu cận thân.

Băng Diễm Hổ giận dữ lắm rồi, nhanh chóng xoay người về phía Tác Phỉ Á đứng tương đối gần, phun ra một đoàn Băng Tinh.

Chốc lát sau, Lôi Mông đã chạy đến gần Băng Diễm Hổ, đầu tiên là thả ra Địa Chấn, sau đó là một đạo Liệt Địa Kích.

Thân thể Băng Diễm Hổ lập tức cứng ngắc, ngay sau đó từng đạo kình khí đánh trúng thân thể nó làm văng ra vô số ánh sáng màu lam nhạt.

Thật ra đây không phải là ánh sáng, mà là lông trên người Băng Diễm Hổ bị chém đứt.

Băng Diễm Hổ nổi cơn thịnh nộ lập tức co chân nhảy tới, Lôi Mông nhanh chóng lui về phía sau. Đây chính là điểm khác biệt giữa nhân loại và yêu thú, sau khi nhân loại bị giáo huấn sẽ không để bị mất tập trung lần nữa, nhưng yêu thú hễ giận dữ lên là không thể nhận biết gì nữa

"Ầm ầm !"

Băng Tinh va chạm với Bàn Thạch Thủ Hộ, lực lượng phản chấn đẩy Lôi Mông lui về phía sau càng nhanh hơn.

Băng Diễm Hổ lập tức đuổi theo Lôi Mông, Tuyết Ny đứng sau lưng nó liền dừng bước, vội vã xoay người chạy ngược trở lại.

Quá trình chiến đấu rất kịch liệt, tiếng Băng Diễm Hổ gầm gừ, thanh âm Băng hệ công kích đụng nhau "chan chát", còn có tiếng đám người Lôi Mông hô hoán. Nhưng ở trong mắt Địch Áo đây chính là một trận đấu bò mang tính biểu diễn.

Trung tâm chiến trường nhanh chóng di động, thỉnh thoảng hướng đông, thỉnh thoảng hướng tây, Băng Diễm Hổ uy phong lẫm lẫm tả xung hữu đột nhưng vẫn không có cách nào tạo thành sát thương cho địch nhân.

Trong tiềm thức của Băng Diễm Hổ trước giờ nó luôn là tồn tại vô địch, bởi vì tất cả địch nhân đều bị nó dọa sợ hãi chạy trối chết. Đáng tiếc là nó không hiểu được có một thứ gọi là quyền chủ động.

Có thể đánh thuận lợi như thế, một phần nguyên nhân rất lớn là do tình cảm thâm hậu giữa mọi người, tuyệt đối không thể có bất kỳ tư tâm nào. Bản thân mình có thể chống đỡ thêm chừng nào sẽ cố gắng kiên trì thêm vài giây để giảm bớt áp lực cho bằng hữu. Vì thế bốn người tham chiến đều giành quyền chủ động tiến công.

Bảy, tám phút trôi qua nhanh, trong lúc đó chỉ phát sinh một lần nguy hiểm, mặc dù Địch Áo đã nhắc nhở rất kỹ phạm vi Băng Phong Bạo bao phủ có thể đạt tới sáu, bảy mươi thước. Nhưng trong quá trình chiến đấu rất khó bận tâm đến điểm này, nhất là lúc bọn họ đối mặt với Băng Diễm Hổ uy hiếp phải cố hết sức nhìn chằm chằm đề phòng. Hơn nữa, bọn họ thỉnh thoảng đuổi theo Băng Diễm Hổ, thỉnh thoảng xoay người chạy lui giữ mạng, chạy trước chạy sau một hồi liền rối loạn vị trí. Kết quả là Băng Diễm Hổ đột ngột buông thả Băng Phong Bạo, Tác Phỉ Á đang chuẩn bị thi triển công kích, Tuyết Ny và Y Toa Bối Nhĩ không kịp chạy trốn, cả ba người đều bị băng cứng bao phủ một lớp dày. Còn Lôi Mông mới vừa bị Băng Diễm Hổ đánh văng ra ngoài căn bản không kịp cứu viện.

May là có Địch Áo ở đó, hắn đầu nhập chiến trường với tốc độ cực nhanh, phóng ra hai đạo Diễn Sinh Phong Nhận hấp dẫn lực chú ý của Băng Diễm Hổ.

Ca Đốn vẫn luôn ẩn núp ở gần đó, Hỏa Thịnh Yến có lực công kích kinh khủng nên hắn không ra tay thì thôi, một khi đã xuất thủ nhất định phải một kích trí mạng. Nếu không Băng Diễm Hổ nhất định sẽ liều lĩnh giết chết hắn trước tiên.

Thoạt nhìn thắng lợi đã ở trong tầm mắt rồi, Băng Diễm Hổ trước sau phóng ra năm, sáu lần Băng Phong Bạo, chờ đến khi nó hao hết nguyên lực sẽ biến thành cá nằm trên thớt.

Mọi người càng lúc càng hưng phấn, nhất là Lôi Mông, cứ hô to gọi nhỏ, hoạt động liên tục. Hắn đã từ từ thích ứng phương thức Băng Diễm Hổ chiến đấu, lúc bắt đầu không ngừng kêu khổ biến thành nhẹ nhàng như thường. Tác Phỉ Á cũng vậy, lần đầu tiên đối kháng ăn thua thiệt một lần, sau đó mọi người vẫn luôn để cho Băng Bích của nàng chịu đựng một lần công kích rồi lập tức lôi kéo đối phương.

Thế nhưng ở bên ngoài đang có hai người lặng lẽ đến gần, thần sắc họ cực kỳ ngưng trọng. Một ít người trung niên mặt mày tái nhợt nhắc nhở đồng bạn: "Cẩn thận."

Lấy thực lực của hắn dĩ nhiên không phải sợ Băng Diễm Hổ, mà là lo lắng không thể kịp thời cứu viện.

Lấy thực lực đám người Địch Áo tự nhiên không thể phát hiện còn có người ẩn núp một bên. Huống chi bọn họ đang chú ý đến Băng Diễm Hổ, tính cả lần tấn công Địch Áo, cho tới bây giờ Băng Diễm Hổ đã buông thả Băng Phong Bạo mười lần. Nếu như tin tức chính xác, vậy thì Băng Diễm Hổ đã không còn thừa bao nhiêu nguyên lực.

Thế nhưng mấy người Địch Áo vẫn không dám xem thường, dù sao tin tức chỉ là mấy chữ mà thôi, trước khi trải qua nghiệm chứng cụ thể thì chúng nó chỉ có giá trị tham khảo.

Ca Đốn ở phía xa chờ đợi rất khẩn trương, chỉ cần đám người Địch Áo xác định Băng Diễm Hổ không thể buông thả Băng Phong Bạo được nữa, hắn sẽ lập tức xông tới.

Lôi Mông bây giờ đã phối hợp Địa Chấn và Liệt Địa Kích tương đối thành thạo, cơ hồ mỗi một lần đều có thể đánh trúng Băng Diễm Hổ chính xác. Hình dạng Băng Diễm Hổ bị luân phiên đả kích cũng từ từ thay đổi, ngay cả vòng lông bạc dưới cổ bị gọt sạch một nửa, nhìn qua đúng là có vài phần thê thảm.

Đám người Tác Phỉ Á và Tuyết Ny, Y Toa Bối Nhĩ sử dụng Băng Trùy công kích Băng Diễm Hổ liên tiếp làm cho nó phiền toái không ít.

Bình luận





Chi tiết truyện