chương 602/ 624

Không ngờ bên trong cơ thể lại còn một nguồn lực lượng mới sinh ra. Phát hiện này làm cho Địch Áo vừa mừng vừa sợ, nhưng lần này Địch Áo không dám rút hết nguyên lực ra ngoài, chỉ hút ra khoảng một nửa là dừng lại. Giờ phút này lưu quang quanh người Địch Áo đã ngưng đọng thành thực chất, từ bên ngoài nhìn tới căn bản không thể mở mắt nổi, thân ảnh Địch Áo hoàn toàn bị luồng ánh sáng màu trắng rực rỡ bao phủ.

Lúc ban đầu đống hoa tuyết có thể đột phá lưu quang dễ dàng, nhưng khi Địch Áo sử dụng tất cả nguyên lực để phòng ngự thì tốc độ xuyên phá lập tức chậm lại. Đến khi có thêm nguồn lực lượng mới gia nhập thì chúng nó đã không còn cách nào tiến thêm được nữa, sau đó bị luồng lưu quang hòa tan dần dần. Dĩ nhiên là gã Thủy hệ Thánh giả đánh một kích cuối cùng rất cường hãn, nhưng lúc này Địch Áo đã không còn nguy hiểm gì nữa, mảng hoa tuyết bay đầy trời kia bị hòa tan sạch sẽ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Gã Thủy hệ Thánh giả không thể nhìn thấy một màn này rồi, nếu không hắn nhất định sẽ cực kỳ hối hận. Trước đó hắn lựa chọn đồng quy vu tận với Á Nhĩ Duy Tư có lẽ còn có vài phần hi vọng. Nhưng hắn lại lựa chọn Địch Áo, kết quả chẳng những Địch Áo bình yên vô sự lại còn phát hiện một phương pháp sử dụng lĩnh vực khác.

Đại đa số Thánh giả chỉ có thể sử dụng lĩnh vực theo một loại hình thái trọng điểm, hoặc là công kích phòng hoặc là phòng ngự, đôi khi có những thủ đoạn đặc thù khác. Tất nhiên sẽ có không ít thiếu sót, trên đời này làm gì có lĩnh vực nào bao quát toàn diện chứ? Nhưng lĩnh vực của Địch Áo đã không còn nằm trong phạm vị lẽ thường nữa, đầu tiên là nó không thuộc loại hình có năng lực công kích, nhưng Địch Áo vẫn có thể ngưng tụ ra quang cầu uy lực cường đại. Ttừ phương diện này hiển nhiên có thể xem như là lĩnh vực công kích. Còn vào lúc này Địch Áo lợi dụng lĩnh vực để tiến hành phòng ngự thì hiệu quả lại quá tốt, ngăn cản một một kích toàn lực của Thánh giả vốn không phải là chuyện dễ dàng. Muốn bình yên vô sự vượt qua ít nhất phải cao hơn đối phương mấy cấp bậc mới được.

Địch Áo cũng rõ ràng điểm này, cho nên cũng rất nghi hoặc về khả năng của chính mình. Chẳng lẽ lĩnh vực này vốn thiên về phòng ngự? Không phải điều đó không tốt, mà là vì lĩnh vực hình thái phòng ngự không thích hợp với Phong hệ võ sĩ.

Địch Áo dĩ nhiên cũng có thể tu luyện để thay đổi hình thái lĩnh vực của mìn. Giống như lúc ban đầu Hắc Sơn Đại công vốn có lĩnh vực trọng điểm công kích chuyển biến thành thủ đoạn phòng ngự làm chủ. Nhưng làm như vậy cái được không bù nổi cái mất, lĩnh vực hình thức ban đầu chính là trân quý nhất, khả năng phát triển cao hơn nhiều lắm. Nhất là sau khi tấn thăng lên Thần Vũ Giả sau sẽ diễn sinh ra thêm công hiệu thần kỳ. Ví như Trọng Thủy của Quân Đồ Minh là do lĩnh vực hình thái công kích diễn biến thành.

Gã Thủy hệ Thánh giả bị Á Nhĩ Duy Tư bị đâm thủng xương sọ đã chết ngắc rồi. Nhưng Á Nhĩ Duy Tư không có ý định bỏ qua cho hắn, không ngờ cái tên đáng chết này chứa dám liều mạng với Địch Áo. Nếu như Địch Áo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đừng nói là Lan Bác Tư Bản sẽ không bỏ qua cho hắn, bản thân Á Nhĩ Duy Tư cũng không thể nào tha thứ cho mình.

Á Nhĩ Duy Tư rung động thân thương một vòng, "bụp". Cái đầu gã Thủy hệ Thánh giả nổ tung thành từng mảnh vụn, máu me óc não văng tung tóe ra bốn phía. Vào lúc này Lao Lạp đã vọt tới gần, thân hình Địch Áo đang bị lưu quang bao phủ nên không thể nhìn rõ tình hình bên trong. Lao Lạp không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì thế nàng lập tức chuyển mục tiêu sang các võ sĩ quân đoàn Hải Khiếu đang buông thả bí kỹ ở gần đó.

Đám võ sĩ thân kinh bách chiến đối mặt với Lao Lạp hoàn toàn không có lực chống đỡ, mặc kệ bọn họ làm ra động tác gì cũng vô ích mà thôi. Lao Lạp hết một quyền lại một quyền nện xuống xuyên thủng thân thể từng gã võ sĩ, tốc độ tàn sát cực nhanh.

Á Nhĩ Duy Tư cũng gia nhập vào đội ngũ tiêu diệt địch nhân. Mặc dù tùy thời sẽ có cường giả của đối phương chạy tới trợ giúp, nhưng hai người bọn họ không thể để cho Địch Áo lưu lại một mình. Cho dù Địch Áo chết thì bọn hắn cũng phải mang thi thể trở về. Huống chi căn cứ bọn họ cảm giác thì Địch Áo vẫn còn sống, chẳng qua là không biết tại sao vẫn đứng im bất động tại chỗ.

Các cường giả quân đoàn Hải Khiếu đã chú ý cảnh tượng tàn sát ở bên này, bọn họ dĩ nhiên sẽ không đứng nhìn bàng quan, cả đám từ các phương hướng khác nhau đồng thời gia tăng tốc độ chạy tới. Số lượng cường giả quân đoàn Hải Khiếu hơi ít, lúc trước phải chia đều ra phòng ngự các khu vực nên không rảnh bận tâm nhiều chuyện. Bây giờ nhìn thấy nhóm Địch Áo giết chết quá nhiều đồng bạn, bọn họ liền bất chấp tất cả quay về cứu viện.

Thánh giả dốc toàn lực công kích đúng là kinh khủng, bí kỹ do bọn họ buông thả rất khó lòng hóa giải. Cũng may lĩnh vực của Địch Áo quá cường hãn, không qua bao lâu đã hoàn toàn triệt tiêu công kích trí mạng kia. Sau đó Địch Áo giải tán lĩnh vực mới phát hiện bốn phía đã chất đầy thi thể, số lượng địch nhân ngã xuống vẫn không ngừng gia tăng. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Á Nhĩ Duy Tư, Lao Lạp và Miêu Tử biểu hiện năng lực giết người quá cường hãn, tất cả những địch nhân muốn công kích Địch Áo đều lần lượt nằm gục xuống đất. Kết quả là phạm vi chung quanh Địch Áo hai mươi thước toàn là thi thể, không có một võ sĩ quân đoàn Hải Khiếu nào đứng vững được trong đó.

Lao Lạp cảm giác bén nhạy nhất, Địch Áo vừa giải tán lĩnh vực là nàng quay đầu lại, thấy Địch Áo đứng đó bình yên vô sự nhất thời vui mừng hớn hở, lập tức bỏ qua đám võ sĩ ở trước mặt phóng người chạy tới chỗ Địch Áo nhanh như chớp.

Gã võ sĩ vốn tưởng rằng mình chết chắc rồi, thế mà hai mắt chợt mơ hồ một cái, thân ảnh Lao Lạp đã xuất hiện ở nơi xa. Trong lúc nhất thời còn nghĩ là mắt mình bị ảo giác, Lao Lạp đã tha cho hắn là sự thật nhưng Miêu Tử không có hảo tâm như vậy. Mặc dù cũng chạy về phía Địch Áo nhưng cái đuôi dài của nó "không cẩn thận" đâm vào hông gã võ sĩ tạo thành một cái lổ nhỏ. Sau đó mới mở rộng hai cánh bay đi.

Gã võ sĩ chỉ cảm thấy bên hông tê rần, rồi ngã xuống mất đi tri giác, linh hồn chậm rãi bay lên trời.

Á Nhĩ Duy Tư xuất hiện bên cạnh Địch Áo cùng lúc với Lao Lạp, nhìn kỹ Địch Áo mấy lần mới thở phào nhẹ nhỏm, nói: "Cũng may ngươi không có chuyện gì."

"May mắn mà thôi." Địch Áo cười cười đáp. Nói thật ra vận khí của Địch Áo quả thật không tệ, nếu trong nháy mắt đó Địch Áo do dự một chút, không có rút ra toàn bộ nguyên lực ở trong Đại Luận thì kết quả rất khó đoán. Ít nhất hắn sẽ không thể nào đứng vững như hiện tại.

"Không có chuyện gì là tốt rồi." Á Nhĩ Duy Tư quét mắt một vòng phát hiện ở nơi xa đã có mấy thân ảnh chạy tới, liền vươn tay kéo Địch Áo lại nói gấp: "Đi trước đã, trở về rồi hãy nói."

Địch Áo bị Á Nhĩ Duy Tư kéo bay lên không trung, Lao Lạp cũng nhảy lên trên lưng Miêu Tử đồng thời theo sau.

Không thể không nói, bản thân mình có khả năng bay lượn lại bị kéo lên trên trời đúng là khó chấp nhận nổi. Địch Áo thở dài bất đắc dĩ: "Ta không có chuyện gì mà, thả ta ra đi."

"Ngươi xác định?" Á Nhĩ Duy Tư nghi ngờ quay đầu lại nhìn Địch Áo, hắn vốn nghĩ rằng Địch Áo không có bị thương đã là vạn hạnh rồi, nhưng trong cơ thể khẳng định không còn thừa bao nhiêu nguyên lực.

"Ta lừa gạt ngài bao giờ chưa?"

Địch Áo cười nói, hất tay Á Nhĩ Duy Tư ra, bắt đầu bay lộn mấy vòng giữa không trung để chứng minh mình không có vấn đề.

Á Nhĩ Duy Tư nhìn thân ảnh Địch Áo bay vòng vòng kia liền cảm thấy buồn bực trong lòng, sớm biết lúc nãy không nên lo lắng cho hắn làm gì. Nhưng điều này sao có thể chứ? Gã Thủy hệ Thánh giả kia giai vị không thấp, tình huống lúc đó cho dù là Á Nhĩ Duy Tư cũng không thể chống đỡ bình yên vô sự vượt qua. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng Địch Áo đúng là sinh cơ bừng bừng như chưa từng bị gì hết.

Tâm tình Ban Ni Địch Khắc lúc này cực kỳ đáng sợ, từ lúc khai chiến tới giờ đã tổn thất không ít binh sĩ rồi.

Hiện tại bị hao tổn một vị Thánh giả cũng không phải là điềm tốt, mặc dù nhiệm vụ lần này cấp trên tạm thời giao cho hắn hai vị Thánh giả hỗ trợ nhưng vẫn không thể so sánh với liên quân. Bây giờ Ban Ni Địch Khắc đành phải tìm cách giảm bớt tổn thất, dù sao bên hắn chỉ có một vạn năm ngàn người, cường giả lại ít hơn người ta nên không thể lựa chọn cường công. Bởi vì làm vậy không có ý nghĩa gì, kết quả trận chiến này đã định từ sớm rồi, vấn đề của hắn là tính toán khi nào kết thúc và tổn thất bao nhiêu mà thôi.

Thứ Ban Ni Địch Khắc cần nhất chính là thế gian, chỉ cần liên quân chiến đấu với tâm thái hạn chế hao tổn lực lượng thì Ban Ni Địch Khắc sẽ có lòng tin kéo dài thời gian.

Phía sau quân trận liên quân, Thi Lạc Tư đứng ở trên tòa tháp cao nhìn chăm chú vào chiến trường, cho đến bây giờ viện quân của đối phương vẫn chưa xuất hiện, còn chiến sĩ quân đoàn Hải Khiếu tiếp tục tử chiến không lùi. Tất cả đều cương quyết đánh chém lấy mạng đổi mạng, Thi Lạc Tư thật sự là nghĩ mãi không thông, tại sao Ban Ni Địch Khắc là Thống soái thành danh đã lâu lại cho ra quyết sách lỗ mãng kiểu này?

Cửa ra từ quan ải rất nhỏ hẹp, nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do để liều mạng tử chiến. Dù tình hình diễn biến thế nào đi nữa cũng không thể cải biến được sự thật, đó là binh lực quân đoàn Hải Khiếu chỉ bằng một phần mười liên quân, nhân số chênh lệch tuyệt đối đã nói lên kết quả cuối cùng rồi. Hơn nữa quân đoàn Hải Khiếu chiến đấu tới trước tới giờ hoàn toàn không chiếm được một chút tiện nghi, lựa chọn quyết chiến ở chỗ này chỉ có một lợi ích duy nhất chính là quân đoàn Hải Khiếu có thể kiên trì thời gian lâu hơn mà thôi.

Vấn đề là ở điểm này, Thi Lạc Tư nhíu chặt lông mày, tại sao đối phương phải làm như vậy?

Theo thời gian không ngừng trôi đi, chiến đấu càng lúc càng thảm thiết. Cho đến lúc này quân đoàn Hải Khiếu tổn thất vượt xa liên quân, trên chiến trường thế lực song phương ngang nhau nên không ai chiếm được tiện nghi, nhưng quân đoàn Hải Khiếu bị nhóm cường giả Phong hệ của liên minh quấy nhiễu từ từ lâm vào tình cảnh khốn đốn.

Đúng như Ban Ni Địch Khắc dự liệu, đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư dành phần lớn thời gian quấy nhiễu từ xa, chỉ khi nào phát hiện sơ hở mới xông vào quân trận thẳng tay tàn sát. Sau đó lập tức bỏ chạy trước khi cường giả đối phương tới nơi, vì thế quân đoàn Hải Khiếu chống đỡ vô cùng gian khổ nhưng vẫn có khả năng chống đỡ thêm một đoạn thời gian.

Xuất hiện cục diện này là nhờ gã Thủy hệ Thánh giả đã chết, nếu như chiến đấu với thế lực ngang nhau thì đám người Á Nhĩ Duy Tư sẽ không an nhàn như thế. Mấu chốt là trận đánh này đã thắng định rồi, mười mấy vạn người đánh một vạn năm ngàn người căn bản không có bất kỳ sai lầm nào. Là vì như vậy nên bọn họ không cho đối phương có cơ hội liều mạng, ở tình hình hiện tại hoàn toàn có thể từ từ áp chết đối phương, cuối cùng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Sau khi đại quân ra khỏi con đường độc đạo này, đám tàn binh của quân đoàn Hải Khiếu sẽ bị bọn họ bao vây toàn diệt dễ dàng.

Lúc này Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư không chú ý vào quá trình chiến đấu, mà cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân tại sao Ban Ni Địch Khắc lại ra quyết định tử thủ ở nơi này. Thi Lạc Tư cũng bắt đầu nghi ngờ nhưng nghĩ mãi không ra. Dưới tình huống đó hắn không dám hạ lệnh cho đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư xung phong công kích thẳng vào trung tâm quân đoàn Hải Khiếu. Mỗi một quyết đoán sai lầm của Thống soái nhiều khi sẽ dẫn đến hệ lụy cực kỳ to lớn.

Thế cục dần dần phát triển theo hướng Ban Ni Địch Khắc dự đoán. Dĩ nhiên Ban Ni Địch Khắc cũng phải trả giá thảm trọng, quân đoàn một vạn năm ngàn người chỉ còn lại không tới tám ngàn, mà hiện tại cách mốc thời gian dự định còn tới năm canh giờ nữa.

Mỗi một phút đều có chiến sĩ quân đoàn Hải Khiếu nằm xuống trong vũng máu. Nhưng mà tâm tư tất cả mọi người đã chết lặng hết rồi, người bên cạnh té xuống sẽ có người khác lao lên chiến đấu. Biểu hiện khác nhau duy nhất là ánh mắt bọn họ càng thêm hung ác.

Không có ai biết mình có thể trụ vững bao lâu, mình sẽ chết lúc nào. Giờ phút này trong mắt các chiến sĩ song phương chỉ có sát ý vô cùng vô tận, tiếng gào thét rung trời vang dội trong ngoài quan ải, trên mặt đất máu chảy thành sông.

Lao Lạp bỗng nhiên dừng bước quay đầu nhìn lại, cảm giác khác thường trong lòng nàng càng ngày càng mãnh liệt. Mặc dù Lao Lạp không thể xác định đây là chuyện gì, nhưng trực giác nói cho nàng biết bên kia nhất định ẩn tàng thứ gì đó rất đáng sợ.

Địch Áo chú ý tới vẻ mặt Lao Lạp, không biết tại sao trong lòng hắn cũng dâng lên dự cảm bất ổn. Từ lúc lần trước điều ra không phát hiện gì rồi trở về, Lao Lạp vẫn nhắc đi nhắc lại ý kiến của mình, một lòng một dạ nhận định gần nơi này nhất định là có thứ gì đó cổ quái. Nhưng vấn đề là hai người bọn họ không thể tìm ra nguyên nhân, bởi vì hoàn toàn dựa vào trực giác nên Địch Áo không dám nói chuyện này với những người khác.

"Đừng suy nghĩ nhiều quá !" Địch Áo chỉ có thể an ủi Lao Lạp như vậy. Dù sao trận chiến này sẽ kết thúc rất nhanh. Sau đó đại quân sẽ tiếp tục tiến về phía trước, cho dù nơi này có thứ gì đi nữa cũng không có quan hệ tới bọn họ.

Chém giết thảm thiết vẫn đang tiếp tục, đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư tấn công đúng như bài bản định sẵn. Các cường giả quân đoàn Hải Khiếu cho dù có ba đầu sáu tay cũng không đề phòng nổi, mỗi một lần thế cục xoay chuyển là có hàng chục hàng trăm chiến sĩ ngã xuống dưới tay nhóm Phong hệ võ sĩ của liên minh.

Cách thời gian dự định không tới một giờ, quân đoàn Hải Khiếu đã lâm vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, các chiến sĩ đủ lực chiến đấu chỉ còn khoảng ba ngàn người. Sau khi đánh xong trận này, cho dù ba nghìn võ sĩ còn sống sót thì quân đoàn Hải Khiếu chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi.

Khi Ban Ni Địch Khắc nhận được nhiệm vụ này đã dự liệu trước kết cục rồi, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ cho dù giao ra cái giá lớn hơn nữa cũng đáng, bao gồm cả tính mạng của hắn ở trong đó.

Quân đoàn Hải Khiếu càng giảm bớt lại càng khó khăn ngăn cản bước tiến của liên quân. Đến lúc này nhóm Thánh giả không còn rảnh tay trợ giúp khu chiến trường chính diện nữa, chỉ cần bọn họ hơi thư giãn là đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư này sẽ lướt vào giữa quân trận đại khai sát giới.

Hai mươi phút trôi qua, quân đoàn Hải Khiếu chỉ còn khoảng hai ngàn võ sĩ đứng vững, tình huống đã nguy cấp tới cực điểm. Cứ theo tốc độ như vậy rất có thể bị liên quân mở ra một lối đi xuyên qua quân trận.

Khuôn mặt Ban Ni Địch Khắc dần dần cứng lại, cuối cùng hít sâu một hơi nói: "Đi theo ta !"

"Hả?" Bởi vì quân đoàn Hải Khiếu đã nguy cấp lắm rồi, thanh âm chém giết cũng giảm bớt, tất cả Thánh giả đang cứu viện bên ngoài đều nghe được câu Ban Ni Địch Khắc vừa nói. Nhưng mọi người phản ứng y như nhau, có phải là mình nghe lầm hay không đây?

Dựa vào một vạn năm ngàn người muốn ngăn trở mười mấy vạn đại quân đã là một mệnh lệnh cực kỳ hoang đường, thế mà bây giờ Ban Ni Địch Khắc lại muốn phát động phản công? Chẳng lẽ quân đoàn trưởng đại nhân còn ngại mọi người chết không đủ nhanh?

Chỉ có một mình Ban Ni Địch Khắc biết rõ nội dung nhiệm vụ, nhưng lúc này Ban Ni Địch Khắc không còn tâm tình giải thích gì nữa. Chỉ thản nhiên nói một câu với các thuộc hạ: "Đây là nhiệm vụ bệ hạ phó thác cho ta, các ngươi có quyền lựa chọn của mình."

Nói xong, Ban Ni Địch Khắc cất bước đi tới chiến trường lưu lại một đám Thánh giả hai mặt nhìn nhau, nói đùa gì vậy, còn có gì để lựa chọn chứ? Không sai, kết quả xông ra là tất cả mọi người cùng chết. Nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ phó thác thì hậu quả lại càng thê thảm. Đừng nói là bọn họ, ngay cả người nhà cũng khó thoát khỏi vận rủi diệt tộc.

Thi Lạc Tư luôn chú ý tới hành động của đối phương, lúc này thấy đích thân quân đoàn trưởng đi ra chiến trường nhất thời kinh ngạc vô cùng. Ban Ni Địch Khắc muốn làm gì?

Ban Ni Địch Khắc không cho Thi Lạc Tư có quá nhiều thời gian suy tư, trực tiếp phi thân lên trời cao, hai lòng bàn tay chớp động lam mang, rống lớn: "Theo xông lên nào !"

Lời nói còn chưa dứt, từng đạo Thủy cầu xanh thẳm từ trong tay Thi Lạc Tư bắn ra tán loạn, từ trên bầu trời đổ ập xuống đầu các chiến sĩ liên quân. Sau đó Thủy cầu bỗng nhiên nổ tung hóa thành vô số giọt nước nho nhỏ rơi xuống như mưa. Các võ sĩ liên quân trong phạm vi mười thước lập tức kêu thảm té ngã xuống đất. Mỗi giọt nước nho nhỏ lại có lực xuyên thấu kinh khủng, Địa hệ võ sĩ thi triển Bàn Thạch Thủ Hộ yếu ớt như tờ giấy căn bản ngăn không nổi một kích. Chỉ có những võ sĩ nhạy bén trước tiên thả ra Địa Long Thủ Hộ vững chắc mới may mắn thoát khỏi đợt công kích này.

Các võ sĩ hệ khác không cần phải nói, đối mặt với Thánh giả công kích cho dù chống cự cũng như không.

So sánh với Ban Ni Địch Khắc biểu hiện cường thế, các võ sĩ quân đoàn Hải Khiếu lại giữ vững trầm mặc, không nói một lời đi theo Ban Ni Địch Khắc xông vào quân trận đối phương.

Đã trải qua quá trình chiến đấu kịch liệt thảm thiết như vậy, tinh thần đám võ sĩ còn sống đã hoàn toàn chết lặng rồi. Nếu quân đoàn trưởng đại nhân nói xông về phía trước, vậy thì cứ đi tới trước là được. Về phần hậu quả ra sao thì không có ai rảnh rỗi quan tâm nữa.

"Điên cả rồi !" Thi Lạc Tư trợn mắt há mồm sợ ngây người, quả thực không thể tin được thứ mình vừa nhìn thấy. Nếu như lúc ban đầu Ban Ni Địch Khắc chọn lựa thế công liều mạng này, có lẽ Thi Lạc Tư sẽ kiêng kỵ mấy phần, nhưng bây giờ hoàn toàn không cần phải băn khoăn làm gì. Quân đoàn Hải Khiếu chỉ còn lại có hai ngàn người, liều mạng thì thế nào? Chỉ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa mà thôi, chẳng lẽ Ban Ni Địch Khắc còn có hy vọng thay đổi chiến cuộc?

Mắt thấy Ban Ni Địch Khắc suất lĩnh một đám Thánh giả chạy ào ào vào trong quân trận. Đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư cũng đứng ngó đăm đăm, mọi người hoàn toàn nghĩ không ra đối phương có lý do gì để làm như vậy. Nhưng sau đó bọn họ kịp thời phản ứng, đây chính là cơ hội tuyệt hảo bao vây quân đoàn Hải Khiếu, dưới tình huống tiền hậu giáp kích căn bản không thể có người chạy thoát ra ngoài được. Phải biết rằng trong liên quân có Thần Vũ Giả là Đạt Tư Ngũ Đức trấn giữ.

Vì thế đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư vòng qua phía sau từ quân đoàn Hải Khiếu đánh tới, bắt đầu tùy ý tru diệt các võ sĩ bị rơi lại ở phía sau. Ban Ni Địch Khắc tựa như bị thất bại làm cho choáng váng đầu óc, bất kể đám tướng sĩ sống chết ra sao, chỉ một lòng một dạ lao thẳng tới. Nhờ có Ban Ni Địch Khắc và một đám Thánh giả làm tiên phong, lực lượng hợp lại vô cùng cường hãn, các võ sĩ liên quân nhất thời ngã xuống từng lớp. Thực lực chênh lệch quá xa nên số lượng không thể nào bù đắp nổi, ít ra trong một đoạn thời gian ngắn đúng là như thế.

Thời gian tàn sát ngược lặng lẽ trôi qua, mùi máu tanh nồng đậm bao phủ khu vực quân trận liên minh. Lao Lạp đi theo bên cạnh Địch Áo bỗng nhiên thân thể run lên, ánh mắt không dám tin tưởng nhìn sâu vào trong quan ải.

"Thế nào?" Địch Áo chém ra hai đạo Phá Không Trảm đánh ngã một đám địch nhân rồi bất đắc dĩ nhìn sang Lao Lạp. Bây giờ hai bên đang giành giật từng giây một, nếu xuyên qua trận địa địch sẽ có thể ngăn cản Ban Ni Địch Khắc tàn sát quân mình, từ đó tổn thất sẽ nhỏ hơn một chút.

"Là Mạch !" Lao Lạp chợt nắm lấy bả vai Địch Áo, nói gấp: "Mau bảo bọn họ rút lui, bên kia quan ải toàn là Mạch."

"Cái gì?" Địch Áo nghe mà không hiểu ra sao, Mạch là quái vật kia mà? Nơi này có một đám Thánh giả thì sợ gì chứ?

"Ngươi… ngươi …" Lao Lạp dưới tình thế cấp bách bắt đầu nói lắp bắp như trước, thật ra cho dù Địch Áo nghe hiểu ý của nàng cũng không còn kịp nữa rồi. Bởi vì đúng lúc này mặt đất cả khu vực đột nhiên chấn động liên hồi, vô số ụ đất xuất hiện từ xa chạy ào ào về phía các võ sĩ.

Sau một lát, mỗi ụ đất vỡ vụn ra từng khối nhỏ, từ trong đó hiện ra một bóng đen dài tròn bóng loáng. Chỉ trong nháy mắt đã có gần ngàn võ sĩ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi gì nữa. Nhưng đây chỉ là bắt đầu mà thôi, khi mặt đất chấn động càng lúc càng kịch liệt, trên gò đồi cao, ở vùng sườn núi hiện ra từng nhóm mẫu thể nhe hàm răng nhọn hoặc phóng thẳng tới trước.

Mẫu thể có lực sát thương kinh khủng hơn đám diễn sinh thể nhiều, cơn mưa chất độc từ trên trời giáng xuống lập tức ăn mòn thân thể các võ sĩ. Hễ chất độc chạm vào đâu là da thịt chỗ đó nhanh chóng rửa nát, trong chốc lát thân thể vốn cường tráng kia chỉ còn lại mỗi bộ xương trắng hếu.

"Đi !" Ban Ni Địch Khắc thấy đã đạt được mục đích không còn lưu lại làm gì nữa. Quay ngược đầu lại dẫn một đám Thánh giả chạy ra khỏi quan ải càng xa càng tốt.

Bình luận





Chi tiết truyện