chương 222/ 624

Bởi vì có Ngõa Tây Lý trấn giữ cho nên mọi người không hề khẩn trương, kết quả của cuộc chiến tranh này đã có thể đoán trước rồi, trước mặt cường giả Thánh cấp, liên quân bộ lạc võ sĩ căn bản không có hi vọng thắng lợi.

Vào một ngày nọ, đám người Địch Áo và Tác Phỉ Á tụ tập ở chung một chỗ dùng cơm, bất chợt cửa phòng bị đẩy ra.

"Y Toa Bối Nhĩ, nhìn xem ai tới nè?" Lâm Tái cười ha hả đi vào phòng, sau lưng nàng mà hai gã thanh niên khí vũ hiên ngang.

Địch Áo nhìn sang liền lấy làm kinh ngạc, hắn nhận ra đối phương, một người là Khoa Lâm bạn trai Y Toa Bối Nhĩ, một người là Cách Lý Phỉ Tư.

Y Toa Bối Nhĩ đang nói đùa với Tác Phỉ Á lập tức thay đổi thái độ, dùng chất giọng lạnh nhạt nói: "Các ngươi tới đây làm gì?"

Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư liếc nhìn nhau dò ý, bọn họ nhìn ra được cảm xúc Y Toa Bối Nhĩ không tốt, bọn họ có lòng tới đây xin lỗi, nhưng chung quanh đang có nhiều người như vậy, bọn họ không thể bỏ qua thể diện được.

"Các ngươi đã tới." Địch Áo cười cười: "Hoan nghênh !" Mặc dù biết hai người này từng cấu kết với Phật Lang Duy cố gắng đưa hắn vào chỗ chết, nhưng quan hệ giữa Y Toa Bối Nhĩ và Khoa Lâm không tầm thường, không nhìn thầy chùa thì cũng nể mặt phật, ít nhất không thể để cho Y Toa Bối Nhĩ quá khó xử.

Có lẽ là do bọn họ hoàn toàn không có đặt Địch Áo vào trong mắt, có lẽ là thái độ Địch Áo biểu hiện không đủ nhiệt tình, miệng nói hoan nghênh nhưng thân thể vẫn ngồi trên ghế, cho nên Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư làm ra vẻ không có để ý tới Địch Áo.

Tầm mắt Cách Lý Phỉ Tư rơi vào trên người Tác Phỉ Á, mỉm cười ôn nhu nói: "Tác Phỉ Á tiểu thư, thật lâu không gặp, có khỏe không?"

Tác Phỉ Á làm như không nghe thấy gì cả, lẳng lặng cầm lấy khăn ăn, mỉm cười nhéo mũi Lao Lạp, sau đó cẩn thận lau tay cho Lao Lạp. Tiểu nha đầu Lao Lạp này mặc dù đã ở chung một chỗ với đám người Địch Áo một đoạn thời gian không ngắn, nhưng vẫn chưa thể dung nhập chân chính vào xã hội văn minh, những thứ khác không nói, chỉ riêng vấn đè sử dụng bộ đồ ăn đã làm cho người ta hao phí không biết bao nhiêu tâm sức. Hơn nữa, bây giờ Lao Lạp đã học xong cách thức nhìn người, khi tất cả mọi người chú ý vào nàng, nàng sẽ biết điều cầm lấy bộ đồ ăn, dùng tư thế ngốc nghếch chậm chạp ăn cơm, chờ đến khi mọi người hàn huyên náo nhiệt, không còn ai chú ý nàng sẽ lập tức dùng tay.

Nếu như Thủ hộ giả cũng chia theo hệ, Lao Lạp không thể nghi ngờ là thuộc về Phong hệ, động tác xuất thủ nhanh như chớp, cho dù là Ngõa Tây Lý tự mình quan sát nàng cũng chưa chắc có thể kịp thời ngăn cản.

Thế nhưng Tác Phỉ Á vô cùng kiên nhẫn, mỗi lần Lao Lạp dơ tay nàng sẽ ôn tồn giải quyết dùm cho Lao Lạp. Theo như lời Tác Phỉ Á nói, nàng và Địch Áo còn chưa có lập gia đình đã có tới hai nữ nhi, một người tự nhiên là An Kỳ Nhi rồi, một người khác chính là Lao Lạp.

Không thể không thừa nhận một điều, đó là hai nữ nhi này hơi lớn tuổi, nhưng Tác Phỉ Á nhất định cho rằng như vậy hẳn là có tính toán riêng của mình.

Đúng lúc này Tái Nhân Hầu tước và Tây Cách Thụy Na cùng nhau tiến vào phòng, bởi vì bây giờ trong trang viên quá nhiều người nên Tác Phỉ Á phải bố trí hai phòng ăn, các trưởng bối dùng một gian, đám người trẻ tuổi chiếm một gian, bằng không dồn nhiều vào một chỗ sẽ có vẻ không thích hợp.

"Dọc đường cực khổ không?" Địch Áo nhẹ giọng nói với Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư: "Có chuyện gì cần nói thì cứ ngồi xuống, chúng ta từ từ hàn huyên."

Vẫn không có người nào để ý tới Địch Áo, Khoa Lâm tới là vì Y Toa Bối Nhĩ, Cách Lý Phỉ Tư lại đến gặp Tác Phỉ Á. Bọn họ đều không muốn có bất kỳ quan hệ gì với tên nhà quê trước mặt này. Huống chi, bọn họ đối chọi căng thẳng với Y Toa Bối Nhĩ như vậy, đầu sỏ của tai họa chính là Địch Áo, nếu Địch Áo không đến Thánh Đế Tư thành thì hết thảy mọi việc sẽ không phát sinh.

Tây Cách Thụy Na lẳng lặng quan sát bóng lưng Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư, nàng đang rất cao hứng nên không có chú ý tới chi tiết, Tái Nhân Hầu tước đứng ở phía trước lại thấy được một màn nhạc đệm nho nhỏ này, ánh mắt hắn khẽ híp lại lâm vào trầm tư.

Địch Áo thật sự bất đắc dĩ, theo lý thuyết kẻ có nội tâm tràn oán khí phải là bản thân hắn mới đúng? Vì sao hiện tại hình như oán hận của đối phương còn lớn hơn hắn? Thế sự chỉ có thể nhẫn nhịn một hai, không thể liên tục bốn năm lần được, hắn trước sau hai lần biểu đạt thiện ý và đã bị cự tuyệt, vậy thì coi như xong, dù sao hắn cũng đã cấp đủ mặt mũi cho Y Toa Bối Nhĩ.

"Khoa Lâm, Cách Lý Phỉ Tư, là các ngươi?" Tây Cách Thụy Na nói: "Các ngươi tới đây làm gì?"

"Tây Cách Thụy Na viện trưởng, người khỏe." Khoa Lâm xoay người lại nhìn thấy Tây Cách Thụy Na, vội vàng khom lưng cung kính thi lễ: "Chúng ta nghe nói nơi này cần trợ giúp nên lập tức mang theo võ sĩ gia tộc chạy tới."

"Chúng ta cần trợ giúp? Ha ha, ta thấy ngươi tới vì Y Toa Bối Nhĩ mới đúng." Tây Cách Thụy Na cười nói, nàng biết Y Toa Bối Nhĩ và Khoa Lâm náo loạn có vẻ không được tự nhiên nhưng không coi vào đâu, người trẻ tuổi nảy sinh cãi nhau, giận dỗi là chuyện rất bình thường.

"Tây Cách Thụy Na viện trưởng, mặc dù chúng ta trẻ tuổi nhưng cũng biết phân biệt thời điểm thư giãn và cấp bách, lần này tới chính là vì đối phó với các bộ lạc võ sĩ." Cách Lý Phỉ Tư chậm rãi nói, sau đó hắn chuyển tầm mắt sang Tái Nhân Hầu tước: "Vị đại nhân này là..."

Tái Nhân Hầu tước đứng ở trước, Tây Cách Thụy Na lùi ra sau nửa bước nên hắn biết địa vị của nam nhân trung niên này hẳn là cao hơn Tây Cách Thụy Na viện trưởng.

"Ta giới thiệu cho các ngươi, vị này là Tái Nhân Hầu tước." Tây Cách Thụy Na nói.

"Hầu tước đại nhân." Cách Lý Phỉ Tư vội vàng khom lưng thi lễ: "Lần đầu gặp mặt, mong ngài chiếu cố."

Tái Nhân Hầu tước không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp đi tới chỗ Địch Áo, sau đó đá một cước vào ghế Môn La đang ngồi, mắng nhẹ: "Cút sang một bên !"

Môn La bất đắc dĩ thở dài, bưng mâm thức ăn của mình đứng lên nhường vị trí lại cho Tái Nhân Hầu tước.

"Đừng có giơ cái vẻ mặt đưa đám đó ra, cha khi dễ con là thiên kinh địa nghĩa, hiểu không?" Tái Nhân Hầu tước trợn mắt nhìn tới Môn La rồi nhàn nhã ngồi xuống.

Mặc dù trên mặt Môn La tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại tươi cười muốn nở hoa, hắn biết bởi vì lần trước chính mình có biểu hiện tốt đã được phụ thân chân chính tin cậy, đánh là thân mắng là yêu, chuyện như vậy không chỉ xuất hiện ở giữa vợ chồng.

"Môn La, Hầu tước đại nhân chán ghét ngươi nhưng chúng ta không ghét, qua ngồi bên này đi." Lôi Mông cười hì hì nói.

"Cũng chỉ có Lôi Mông là tốt nhất." Môn La bưng mâm thức ăn tiến tới bên cạnh Lôi Mông, thoải mái ngồi xuống.

Tái Nhân Hầu tước mỉm cười rất sảng khoái, cái hắn muốn chính là hiệu quả như vậy, bản thân hắn làm không được là vì chênh lệch niên kỷ, không thể nào trở thành bằng hữu tốt với đám người trẻ tuổi. Chỉ cần Môn La có thể dung nhập vào trong đoàn thể này, vậy thì tương lai sẽ có thể bảo đảm rồi.

"Địch Áo, mấy ngày qua không thấy ngươi." Tái Nhân Hầu tước nhìn về phía Địch Áo: "Cảm giác thế nào?" Ý Tái Nhân Hầu tước hỏi chính là cảm giác khi Địch Áo tu luyện, Ngõa Tây Lý xuất đại thủ bút khiến cho hắn cũng phải chắc lưỡi hít hà không dứt, gần ngàn viên mảnh vỡ tinh thần cực phẩm làm thành chiếu, mụ nội nó, nằm ở trên đó có thể ngủ được không?

"Nhàm chán." Địch Áo cười nói: "Suốt ngày ăn ngủ, ngủ ăn, quá nhàm chán."

"Nhàm chán? Bản thân ta biết một chỗ rất thú vị cách đây không xa, thuộc khu Lộ Dịch Sĩ Bá tước lĩnh." Tái Nhân Hầu tước cười híp mắt nói: "Nghe nói đó chính là thiên đường của nam nhân nha, nếu có thời gian ta sẽ dẫn các ngươi đi dạo, đúng lúc ta có chuyện muốn tìm Lộ Dịch Sĩ gây phiền toái, nói không chừng có thể gặp được cơ hội tốt." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Tái Nhân Hầu tước, đừng quên ngươi là một vị trưởng bối ." Tây Cách Thụy Na thật sự dở khóc dở cười.

"Đừng có nâng ta lên thành trưởng bối. Ta đây không thèm để ý đâu, ta chỉ để ý... Ý? Các ngươi có cảm giác một cỗ sát khí không?" Sau đó Hầu tước làm bộ ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn về phía Tác Phỉ Á.

Tầm mắt mọi người cũng dời theo Tái Nhân Hầu tước rơi vào người Tác Phỉ Á, trên thực tế Tác Phỉ Á biết Tái Nhân Hầu tước đang nói đùa, từ đầu đến cuối nàng không có để vào trong lòng, nhưng tất cả mọi người đang nhìn nàng làm cho nàng chịu không được nữa rồi, đành phải buồn bực ngẩng đầu lên, trên mặt hiện ra mấy phần hờn dỗi nói: "Nhìn ta làm gì? Các ngươi nguyện ý đi thì cứ đi, ta không ngăn cản."

"Thiệt hay giả? Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ đi." Lôi Mông lập tức thêm vào.

"Đi đi !" Tác Phỉ Á lườm lườm Lôi Mông, sau đó lại bồi thêm một câu: "Đi chết đi !"

Mọi người nghe thế nhất thời cười váng lên, Đường Ân vừa đi đến tò mò hỏi: "Hàn huyên chuyện gì mà cao hứng như thế?"

"Ta bảo ngày mai dẫn bọn hắn đi Lộ Dịch Sĩ Bá tước lĩnh tìm chỗ tiêu tiền, thế nhưng hình như Tác Phỉ Á tiểu thư của chúng ta không vui."

"Hầu tước đại nhân, chuyện như vậy ngài nên tìm ta mới đúng." Đường Ân cười lớn lên, vội vàng phụ họa.

"Nói như vậy chúng ta đều có chung sở thích?" Tái Nhân Hầu tước cũng nở nụ cười, sau đó tầm mắt đột nhiên chuyển sang Ca Đốn: "Chỉ có điều Ca Đốn cũng phải đi cùng chúng ta, không có ngươi và Hỏa Hống Thú, Lộ Dịch Sĩ Bá tước làm sao mắc câu được?"

Đám người Địch Áo, Tác Phỉ Á liếc nhau, bọn họ đã hiểu đây là dấu hiệu chuẩn bị động thủ với Lộ Dịch Sĩ Bá tước.

Bình luận





Chi tiết truyện